Được người mình kiên trì theo đuổi đáp lại tình cảm quả là một niềm hạnh phúc lớn.
Vinh Cẩm Thiêm khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng, trịnh trọng hỏi: “Ai, người nào không có mắt vậy?”
Ninh Tú Phân đảo mắt, hờ hững đáp: “Chó.”
…
Họ trò chuyện rôm rả, không biết đã đi đến cửa ký túc xá của Vinh Cẩm Thiêm từ lúc nào.
Nhìn thấy anh cầm chìa khóa mở cửa, Ninh Tú Phân khẽ ho một tiếng: “Em đến đây không chỉ để ngắm pháo hoa, mà còn là hôm nay bà kêu đến xem ký túc xá của anh thiếu thốn cái gì…”
Cô thầm nghĩ, không phải đến hẹn hò với anh.
Giọng nói nhỏ dần thì cô đột nhiên cảm nhận được bản thân bị Vinh Cẩm Thiêm đẩy nhẹ vào phòng, sau đó anh cũng đi vào rồi khóa trái cửa.
Ninh Tú Phân kinh ngạc, không kịp đứng vững. Cô đã bị anh kéo vào lồng ngực, bóng hình cao gầy nóng rực đặt cô lên vách tường.
Người đàn ông ngay tức khắc cúi đầu hôn cô, dịu dàng thì thầm: “Ừm…Em không tới gây khó dễ, là bà kêu em tới.”
Ninh Tú Phân bị anh chặn miệng, há miệng muốn nói nhưng anh đã không khách khí mở ra bờ môi rồi trêu đùa tìm niềm vui trong khoang miệng cô, làm việc bậy ở đó.
Ninh Tú Phân bị hôn đến ngu người, cả cơ thể như nhũn ra bị anh đè trên vách tường, giọng buồn bực giận dỗi: “Ư…Anh…Còn chưa ăn cơm đó.”
Vinh Cẩm Thiêm cười khẽ, rời khỏi khoang miệng của cô, nhẹ nhàng day mút bờ môi nhỏ nhắn: “Đây không phải là điểm tâm sao? Ăn ngon!”
Lần này anh không có một chút “dữ dội” nào, còn buông cô ra. Đầu ngón tay vén mái tóc dài của cô lên, nhẹ nhàng từng cái một vuốt ve chiếc cổ mảnh khảnh mềm mại.
Hơi thở Ninh Tú Phân bị anh trêu chọc nóng lên phập phồng không ổn định, trong lòng run run rẩy rẩy nóng lên. Cách một lớp áo cô dựa vào vuốt cánh tay rắn chắc của anh,rồi…muốn cắn anh.
Cũng không biết đã xảy ra việc gì, có lẽ đây là triệu chứng lần đầu tiên ôm hôn để lại, sau khi cùng anh ôm hôn một lần thì cô đã muốn cắn anh.
Cậu chủ nhà họ Vinh da thịt vốn đã rắn chắc, từng đường chặt chẽ đẹp đẽ tràn đầy sức sống, lại còn trắng mà nhìn qua cũng rất ngon… Trông rất ngon.
Cô chắc hẳn là bị anh tác động đến phát điên, Ninh Tú Phân mặt đỏ lên dựa vào lòng ngực anh. Người hơi thở dốc khẽ khàng, muốn mở thắt lưng của anh.
Ai mà dè…
Vinh Cẩm Thiêm cười nhẹ đè tay cô lại, thả cô ra, cầm túi đựng cà mèn đi vào phòng—
“Nôn nóng đến vậy sao? Bà chủ Ninh thực sự không muốn cho ăn cơm nhỉ. Nếu đói bụng, lúc nữa sức chiến đấu giảm xuống sẽ khiến bà chủ Ninh không hài lòng thì phải làm sao đây nha?”
Ninh Tú Phân bất đắc dĩ nhìn anh một cái – Người phụ nữ này, sao lại khẩn trương như vậy.
“Anh cái đồ lưu manh này!” Cô tức giận đỏ mặt, đuổi theo dùng chân đá vào mông anh.
Chơi đùa cái gì chứ,anh còn diễn nữa. Cái con người xấu xa sao lại có bộ dạng hồ ly tinh mê hoặc người như vậy chứ.
Vinh Cẩm Thiêm giơ chân lên liền chặn một đòn này của cô. Xoay cái bàn ở bên cạnh rồi ngồi xuống cười nói: “Để lại chút sức đi bà chủ Ninh ơi.”
Nhìn Vinh Cẩm Thiêm mở cà mèn, cuối cùng cô cũng dừng đùa với anh.
Anh hối hả trở về, chưa kịp ăn cơm mà.
Ba cái cà men vẫn còn tỏa hơi nóng, đựng những thức ăn khác nhau, thơm ngất.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn chén Trư Bô Đầu, thần kinh giật một hồi, hỏi: “Là đồ ông nội làm sao?”
Ninh Tú Phân gật đầu: “Ừm, ông nội nghe bảo anh thích ăn.”
Vinh Cẩm Thiêm gắp một miếng bao tử heo để vào miệng: “Mẹ anh ở nước ngoài làm một dĩa vào lễ mừng năm mới hàng năm.”
Ninh Tú Phân sửng sốt mới nhớ tới người kia Vinh Cẩm Thiêm nhắc tới ở kinh đô hiện tại là mẹ kế, không phải mẹ ruột thân sinh.
Mẹ ruột anh ở nước ngoài nên tự tay sắp xếp đuổi anh về nước.
Ninh Tú Phân ngồi xuống, nhìn cái chén kia cười nói: “Không nghĩ tới dì vậy mà cũng xuống bếp.”
Trư Bô Đầu là một món ăn địa phương, người ta cắt miếng nhỏ lưỡi heo, phổi heo, bụng heo, lòng heo, đậu…để vào trong nước sôi.
Sau đó cho nước dùng, rượu nấu và nước hầm lên men thơm do mỗi người tự làm. Cuối cùng, dùng đất bịt kín miệng bát, đun sôi trên lửa lớn, sau đó đun nhỏ lửa trong nửa giờ.
Trước khi ăn rắc thêm vài lá tỏi, đổ lên một thìa nước hầm. Mùi nước hầm xộc lên mũi cũng rất tốt.
Tuy nhiên, vì tất cả đều được làm từ việc xuống nước nên nó được gọi là thức ăn của người nghèo trong những năm đầu.
“Người mười ngón tay còn không dính nước xuân như bà ấy, chưa bao giờ có món ăn như thế này trên bàn nhỏ. Lần đầu đầu tiên tôi gặp được mẹ, tôi rất am hiểu và thường hay nấu món này cho bà ăn.” Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói.
Ninh Tú Phân không biết nói cái gì vào lúc này.
Chỉ là tình yêu của người đàn bà trưởng thành, không biết là thật sự thích món này hay là không quên được người đã nấu ra nó.
Nhưng khi quay người, lại sẽ thấy khí tức đã gặp qua kia, thời khắc kia thì nước mắt đã rơi đầy mặt, nhớ tới người đã từng ôm, người yêu, bạn bè cùng quá khứ xưa kia.
Ninh Tú Phân than nhẹ một tiếng: “Chậc, có đôi khi ghen tị với tình yêu của người trưởng thành.”
Vinh Cẩm Thiêm sau đó cũng không nói gì cả chỉ im lặng mà ăn cơm. Anh ăn cơm với tốc độ rất nhanh mà ăn cũng rất nhiều là thói quen từ lúc nhỏ mà ra.
Ninh Tú Phân cũng không quấy rầy anh, chỉ ngồi bên cạnh xem anh ăn, cô ngồi cửa sổ nhìn bầu trời, mơ hồ thấy có một bạn nhỏ đang đốt pháo hoa.
Trong không khí có mùi hương ấm áp của đồ ăn. Thi thoảng, xen lẫn hương thơm xà phòng ẩm ướt hỗn loạn từ trên người anh còn vương hơi thở sạch sẽ từ quần áo.
Anh vội vàng quay về giặt sạch cũng không biết trước đó đã làm gì.
Ninh Tú Phân biết anh làm việc ở trên chiến trường hỏa như lửa đốt, nhưng anh lại là người mắc bệnh sạch sẽ, ở nông thôn thả trâu đều một tay rửa sạch cho trâu, một tay tắm mình.
Ninh Tú Phân chống cằm mở radio, radio phát ra tiếng đàn vang du dương.
Giọng nữ du dương của bài hát Liên Xô cũ “Cranberry Flowers Bloom” vang lên.
“Ngoài đồng, bên sông hoa nam việt quất nở rộ có một chàng trai em rất yêu nhưng không thể bày tỏ tình cảm với anh ấy.”
Ninh Tú Phân ngâm nga theo ca sĩ, ngồi trên ghế nhẹ nhàng cong ngón tay gõ bàn: “Người đối diện này chuyện gì cũng không biết, cô gái vì anh vướng tơ duyên vì anh ngày đêm mong nhớ…”
Vinh Cẩm Thiểm vừa ăn cơm vừa nhìn về cô gái bên cạnh.
Cô cúi đầu để cho mái tóc đen nhánh rũ hai bên càng hiện rõ nét đẹp thanh xuân chẳng giống người đã gả đi.
Cô nương thành thạo ngâm nga theo người ca sĩ áo đỏ Liên Xô, tuy rằng hơi lệch giọng nhưng cô vẫn hát như người thời đại đó.
Phải rồi, anh ngẫu nhiên cảm thấy được cô có rất nhiều hành vi cùng thời đại có hơi khác lạ.
Ngoại trừ thời điểm này cô đang hát, thì là một người giống như anh.
Không biết qua bao lâu, Ninh Tú Phân cảm nhận được người mình có chút giật giật.
Cô theo phản xạ ngẩng đầu liền thấy anh đang uống trà súc miệng, cà mèn trên bàn đã trống không.
Ninh Tú Phân đơn giản giúp anh thu dọn lại hộp cơm, rồi cầm cái túi xơ mướp khô ở hành lang trên rửa chén cho anh.
Sau khi cô rửa chén trở lại ký túc xá thì thấy radio bị bấm dừng, Vinh Cẩm Thiêm không biết vì sao lại lấy một cái đàn phong cầm, ngồi ở ghế kế bên đỉnh chỉnh thử.
Ninh Tú Phân sửng sốt, đánh giá: “Anh còn có thể đánh phong cầm?”
Ái phi, người còn có chuyện kinh hỉ nào mà trẫm không biết!
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên cười: “Không phải em thích nhạc Liên Xô sao, ca sĩ Liên Xô phải dùng phong cầm thì mới chuẩn được.”
Dứt lời, tùy tiện gảy vài âm , sau đó hơi thả lỏng tay rồi bắt đầu đánh phong cầm.