Chương 303: Thân phận vợ liệt sĩ càng tốt hơn
Thấy vẻ mặt bực bội của Đường Trân Trân, Đường Quốc Sử lạnh lùng tiếp tục nói: “Gia đình ta giờ đây không còn ai có thể dựa dẫm vào được nữa. Muốn được phát triển tốt kể cả bản thân con thì đều cần đến Ninh Vệ Hoàn!”
Ninh Vệ Hoàn cống hiến hết mình cho Tây Bắc, hy sinh vì công việc. Anh ấy là một quân nhân đầy triển vọng.
Một người con rể có gia thế đàng hoàng như vậy là một điều rất tốt và là vầng hào quang tuyệt vời!
Con trai cần một người anh rể tốt để giúp đỡ trong con đường tương lai.
Muốn giữ được vị trí tốt ở trường tiểu học, thậm chí là gặt hái thành công trở lại trên con đường quan lộ, ông ta cũng cần một người con rể ưu tú!
Đường Trân Trân cắn môi, ánh mắt biến đổi khó lường.
Cuối cùng, cô ta nghiến răng nói: “Được, con sẽ nghĩ cách tiếp cận Ninh Vệ Hoàn một lần nữa! Trước đây anh ấy rất thích con, đối xử với con cũng không tệ!”
Nhìn thấy con gái đã thông suốt rồi.
Lúc này, sắc mặt Đường Quốc Sử mới dịu lại một chút: “Con bé Ninh Tú Phân dám bắt nạt con, con càng phải gả cho anh trai nó, đạp lên đầu nó, trút giận lên hai anh em nó. Con gái ta mà lại không có chút khí phách và thủ đoạn nào ư?”
Đường Trân Trân nhìn bố mình với ánh mắt u tối.
Cô ta nhớ lại năm xưa, bố cô đã dẫn người ra tay, dẫm đạp lên những lãnh đạo và thầy giáo có địa vị cao, bức hại họ đến chết.
Và sau khi mọi chuyện dịu xuống, ông ta lại đẩy bác cả ra làm bia đỡ đạn.
Ánh mắt cô lóe lên tia lạnh lẽo: “Bố, con biết rồi, con đã nói sẽ không tha cho nó!”
Đường Quốc Sử vỗ vai con gái: “Xứng đáng là con gái ta. Về phần Ninh Vệ Hoàn, sau này nó vô dụng rồi, muốn thay thế cũng không phải là chuyện khó.”
Ông ta dừng lại một lát, nụ cười lạnh lùng: “Đôi khi, thân phận góa phụ liệt sĩ còn có lợi hơn nhiều so với thân phận vợ lính.”
Đường Trân Trân sững người, có phần sợ hãi nhưng không phản bác.
Ban đầu, cô ta cũng có vài phần chân thành với Ninh Vệ Hoàn. Sáng sớm hôm 29 Tết, cô ta còn đến doanh trại của anh ấy.
Nhưng anh ấy thật quá vô tình, vì Ninh Tú Phân mà chống lại cô, hôm nay còn muốn chia tay với cô!
Đường Quốc Sử nhẹ nhàng vỗ vai cô ta: “Gần gũi Ninh Vệ Hoàn thì con mới có cơ hội tiếp cận Ninh Tú Phân. Biết đâu con còn có cơ hội lấy được viên ngọc lục bảo kia?”
Nghe vậy, mắt Đường Trân Trân sáng bừng lên.
Đúng vậy, nó tượng trưng cho một khoản tiền khổng lồ và cả mối quan hệ với giới nhà giàu quyền quý ở Hồng Kông!
Nhìn thấy con gái đã hiểu ra, Đường Quốc Sử mỉm cười: “Rốt cuộc cũng là con gái bố, giống bố hơn thằng em trai.”
Đường Trân Trân càng thêm kiêu hãnh: “Đương nhiên rồi!”
…
Ninh Tú Phân và Vệ Hoàn cùng xách đồ trở về nhà tập thể.
Bà Hạ nhìn thấy nào là thịt lợn, nào là trứng gà, rồi còn có đường đỏ, gạo và dầu ăn.
Bà ấy vui mừng khôn xiết: “Năm nay chúng ta ăn Tết còn thịnh soạn hơn năm ngoái. Mai bà mổ gà kho thịt nhé!”
Ông Đường và Mãn Hoa dọn dẹp đồ Tết, Hoa Tử và Vệ Hoàn mang theo các con vật sống sang kho đối diện nhà tập thể của công nhân viên chức.
Ninh Tú Phân nhân cơ hội Vệ Hoàn không có ở đây nhìn quanh xem tên thiếu gia ghen tị đâu rồi?
“Thằng Thiêm vừa dọn dẹp nhà cửa xong thì bị tên Trần Trần to con gọi đi rồi.” Bà Hạ nhìn vẻ mặt của cô thì nháy mắt trêu chọc.
Ninh Tú Phân xoa xoa cái đầu của A Bạch, có chút lo lắng: “À… vậy… vậy tối mai anh ấy có thể về nhà không?”
Mai là ba mươi Tết rồi!
Bà Hạ lắc đầu: “Chính cậu ta cũng không nói trước được.”
Tâm trạng Ninh Tú Phân bỗng chốc có phần chán nản: “Ồ.”
Từ khi đi Quảng Châu, cô thường xuyên gặp anh ấy mỗi ngày.
Đã quên mất rằng anh “công nhân thời vụ” này thường xuyên có đủ loại “công việc thời vụ”, đi vài tháng liền là chuyện bình thường.
Ngay cả nhiệm vụ ở Thượng Hải này nói trắng ra cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nếu không thì có lẽ cả năm họ cũng không gặp nhau mấy lần.
Hỡi ôi, sớm biết thế này thì đã không vội vàng bận rộn đi sắp xếp cửa hàng.
Nhìn thấy cô gái trước mặt tâm trạng không tốt, bà Hạ vỗ nhẹ lên trán cô, thầm thì nói một cách vô tư:
“Có khí phách lên nào, thiếu đàn ông thì không thể sống được à, phải dính lấy nhau mỗi ngày sao. Đã ngủ với anh ta rồi, anh ta còn có thể chạy đi đâu được nữa?
Ninh Tú Phân hoảng hốt: “Khụ khụ khụ…”
Mặt cô đỏ bừng, nhìn quanh tứ phía, kéo lấy vạt áo của bà Hạ: “Bà… bà… nhỏ… nhỏ tiếng thôi, bà sao lại… sao lại…”
Bà lão này rốt cuộc nhìn ra kiểu gì vậy!
Bà Hạ đắc ý: “Hừm, đây không phải là người từng trải sao? Ông Đường của cháu hồi trẻ đẹp trai vô cùng, đẹp hơn cả thằng Thiêm! Ông học ở nước ngoài cũng được nhiều người thích, bà xuống tay trước, trong lớp học đã…”
“Khụ khụ khụ khụ! Bà nó, làm kẹo đường đi!” Ông Đường đột ngột xông ra, cất cao giọng.
Bà Hạ nhìn thấy ông lão mặt đỏ tai hồng trừng mắt nhìn mình, liền cười hì hì: “Được rồi, được rồi, bà đến đây, làm kẹo đường đi!”
Ông lão không dám nhìn Ninh Tú Phân, lôi bà Hạ về bếp, lẩm bẩm ngượng ngùng:
“Bà này, sao lại… Cũng có tuổi rồi mà không giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng nói cho tụi trẻ nghe!”
Bà Hạ tiếp tục mỉm cười và khều vào eo ông: “Ái chà, ông già này, sắp xuống lỗ rồi mà lại không phóng khoáng như hồi trẻ.”
Hai ông bà tai hơi kém, tưởng mình nói chuyện đã nhỏ giọng rồi.
Nhưng tai Ninh Tú Phân rất thính, nghe thấy tất cả. Nhìn hai ông bà ngọt ngào như vậy, lòng cô ấy vô cùng ấm áp.
Cô ấy ngưỡng mộ. Không phải là kiểu vì thời trước xe ngựa đi chậm, một đời chỉ đủ yêu một người nên không có lựa chọn nào khác.
Mà là… đã từng nếm trải bao thăng trầm của cuộc đời mà vẫn kiên định chọn chỉ yêu một người, tình sâu nghĩa nặng.
Dù sao, yêu một người rất dễ, khó là yêu một người suốt đời.
Liệu cô ấy và Vinh Cẩm Thiêm có thể bên nhau lâu dài như vậy không…
Nghĩ đến người trong lòng, lòng Ninh Tú Phân mềm mại.
Mãn Hoa và Hoa Tử cười nói dán câu đối, Vệ Hoàn cũng xắn tay áo lên giúp hai ông bà làm kẹo đường.
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm lừng của kẹo đường.
Ninh Tú Phân hít hà đầu mũi, nghĩ rằng – Ngày mai anh ấy sẽ về chứ nhỉ?
…
Chớp mắt đã đến ba mươi Tết.
Năm nay nhà đông người, tiền bạc cũng dồi dào.
Ngay cả bà Hạ keo kiệt nhất cũng cho Mãn Hoa, Hoa Tử cùng phụ mổ gà.
Sáng sớm trong sân đã có trẻ con chơi ném pháo, đá cầu.
Không khí trong trẻo nhưng se lạnh, thỉnh thoảng lác đác vang lên tiếng pháo tre khiến trong không khí thoang thoảng mùi vị pháo đặc trưng của dịp Tết.
Bắt đầu từ giữa trưa, mùi thức ăn thơm lừng, hương vị nồng nàn của đồ chiên rán lan toả trong từng nhà.