Ít nhất cho đến thời điểm hiện tại, Đường Trân Trân vẫn chưa làm điều gì quá quá đáng với anh ấy, chỉ là vừa rồi bị cô ta ép đến mức như vậy ở cửa.
Anh ấy cảm thấy mình như một kẻ phụ bạc vô tâm vậy.
Ninh Tú Phân nhìn Vệ Hoàn, nhíu mày: “Anh cả, đừng nói là anh không nhận ra rằng ban nãy cô ta muốn vu khống cho anh tội làm nhục cô ta.””
Vệ Hoàn lúng túng, nghĩ đến lời lẽ của Đường Trân Trân, anh ấy do dự: “Có lẽ…”
Ninh Tú Phân bình tĩnh ngắt lời anh ấy:
“Không có lẽ gì hết, anh cả. Nếu như cô ta ép anh, đe dọa rằng nếu anh không cưới cô ta, cô ta sẽ tố cáo anh tội cưỡng hiếp và khiến anh mất việc, lúc đó anh có cưới cô ta không?”
“Hay là từ bỏ sự nghiệp quân đội mà anh phấn đấu cả đời, để rồi trở thành một kẻ cưỡng hiếp bị mọi người xua đuổi, làm ô nhục danh dự của mẹ anh?”
Anh cả quá đỗi lương thiện, vậy nên không thể đấu lại được những kẻ vô lương tâm, đã vậy thì cô sẽ là một người vô lương tâm, giúp anh ấy đối phó với đám rác rưởi vô lương tâm đó!
Vệ Hoàn lưỡng lự, câu hỏi của Ninh Tú Phân quá sắc bén.
Anh ấy im lặng rất lâu, không hề nói gì.
Cuối cùng, Vệ Hoàn xoa xoa ấn đường, thở dài: “Là lỗi của anh cả, để một cô gái nhỏ như em bị cuốn vào những chuyện này.”
Để cô đứng ở nơi đông người, ngay giữa đường phố, không còn chút mặt mũi nào, có thể nói bất cứ điều gì, thậm chí chẳng màng đến ánh mắt của người khác.
Ninh Tú Phân như vậy khiến anh ấy cảm thấy rất đau lòng…
Anh ấy đã từng hứa sẽ che mưa chắn gió cho cô, nhưng cuối cùng, anh ấy vẫn không bảo vệ được cô em gái dịu dàng, ngây thơ của mình như ngày xưa.
Ninh Tú Phân nắm lấy tay Vệ Hoàn, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh ấy…
“Anh cả, anh nói em đã thay đổi. Đúng vậy, em đã khác xưa rồi. Chỉ cần có thể bảo vệ được những người em yêu quý, em không quan tâm em sẽ trở thành người như thế nào.”
Từ nhỏ anh cả đã chăm sóc và bảo vệ cô, nhưng cuối cùng cũng chỉ vì cô mà anh ấy chết trẻ.
Chính vì cô mà Đường Trân Trân mới quen biết anh cả. Nếu không có chuyện đó thì sau này anh ấy đã chẳng phải chết thảm như vậy.
Cô dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Em chỉ muốn những người em yêu thương và những người yêu thương em đều được khỏe mạnh.”
Nếu phải nắm lưỡi dao mới có thể bảo vệ những người mà mình yêu thương, cô sẽ không ngần ngại nắm chặt lưỡi dao sắc bén đó và đâm chết tất cả kẻ thù trước mặt!
Vệ Hoàn xúc động nhìn cô gái trẻ trước mặt, mới chỉ 20 tuổi nhưng ánh mắt lại có sự già dặn và sắc bén không phù hợp với tuổi của mình.
Điều đó khiến anh ấy cảm thấy vô cùng đau lòng.
Anh ấy đưa tay về phía khuôn mặt mềm mại của cô, khựng lại một lát, cuối cùng đặt tay lên đỉnh đầu của cô, dịu dàng nói…
“Em gái, là do anh cả không bảo vệ được em. Anh chỉ mong em được khỏe mạnh mà thôi. Chúng ta là người thân… suốt đời.”
Ninh Tú Phân cụp mắt, một lúc sau mới ngẩng mặt lên, vẫn là nụ cười rạng rỡ của một cô gái tuổi 21: “Đi thôi, anh à, nếu chúng ta không quay về thì bà và những người khác sẽ lo lắng lắm.”
…
Đường Trân Trân chạy mãi, cuối cùng cũng đến được góc nhỏ của một con hẻm vắng, cô ta lảo đảo dựa vào tường, cúi xuống thở hổn hển.
Khoảnh khắc vừa rồi là khoảnh khắc ngột ngạt và nhục nhã nhất trong cuộc đời cô ta.
Cô ta không kìm được, nước mắt rơi như mưa, cầm trái cây trong tay ném mạnh vào tường: “Đi chết đi!”
“Bịch!” Một túi cam đập vào tường rồi lăn lóc rơi xuống đất.
Cô ta không thể kiềm chế nổi, dùng sức giẫm mạnh lên những quả cam đó: “Chết đi, chết đi! Ninh Tú Phân, chết đi! Chết đi!”
Cuối cùng, những quả cam bị giẫm nát, nước bắn tung tóe, vỏ cam nát bét vương vãi khắp nơi.
Đường Trân Trân thở hổn hển, dùng tay áo lau mặt thật mạnh, ánh mắt đầy căm hận.
“Tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô!”
Sau đó, cô ta lên xe buýt, đôi mắt vô hồn trở về nhà.
Cô ta bước vào nhà với tâm trạng suy sụp.
Thấy con gái trở về, hai mắt Trần Cúc sáng lên, vội vàng đặt rổ rau trong tay xuống.
Bà ta vội vàng chạy tới: “Bé con, thế nào rồi, con đã nói với Tiểu đoàn trưởng Ninh chưa? Nhà mình cần một chiếc tivi màu, hai chiếc xe đạp và cả một cái đồng hồ nữa… Em trai con nói rồi, nó thích chiếc đồng hồ đeo tay Titoni đó…”
“Im đi, em trai, em trai! Mẹ chỉ biết đến con trai thôi. Nếu không phải vì Đường Thắng, con có cần phải tìm một người ngoại tỉnh để kết hôn không? Có bao nhiêu cô gái Thượng Hải muốn lấy người ngoại tỉnh chứ?”
Đường Trân Trân mắng xong, cuối cùng không kìm được nữa, lấy tay ôm mặt khóc nức nở.
Trần Cúc thấy vậy thì giật mình, bà ta hoảng hốt: “Bé con, bé con, con làm sao vậy?”
Trần Cúc vừa an ủi vừa mang cho Đường Trân Trân một ly nước ngọt. Một lúc sau, Đường Trân Trân mới kể lại cho bà ta về chuyện xảy ra hôm nay.
“Toàn thân Trần Cúc cảm thấy khó chịu, sắc mặt trở nên khó coi: “Con nói là Ninh Vệ Hoàn vì em gái cậu ta mà muốn chia tay con, như vậy sao được? Con cũng biết gia đình chúng ta đang trong hoàn cảnh khó khăn, chỉ mong dựa vào cuộc hôn nhân này để cải thiện tình hình.”
“
Đường Trân Trân tức giận, không kìm được lại muốn mắng: “Gia đình chúng ta! Gia đình chúng ta! Con thực sự bị gia đình chúng ta làm khổ đến chết mất!”
“Ngoài việc mẹ nhờ con giúp Đường Thắng tìm việc làm, công việc thư ký đang suôn sẻ của con ở Cục kinh tế chỉ vì gia đình chú Lục có một gián điệp lại làm cho con cũng bị điều tra!”
Cô ta tức giận đến phát điên. Chú Lục kia chỉ là em họ của bố cô ta, có một đứa con trai tên là Đường Quân.
Tên khốn đó đã mất tích từ khi còn nhỏ, sau khi trở về, cô ta chỉ gặp lại anh ta một lần duy nhất tại tiệc gia đình.
Quan hệ họ hàng này đã ra khỏi vòng ba đời, nếu cô ta sinh thêm đứa con nữa thì phải ra khỏi vòng năm đời rồi.
Kết quả là bị một người họ hàng không hề quen biết làm liên luỵ đến mức bị điều tra!
May mà chuyện này không xảy ra vào những việc quan trọng, nếu không cô ta cũng không biết sẽ phải làm sao.
“Mỗi con bị điều tra thôi à? Mẹ cũng bị ngừng công tác giảng dạy mấy ngày để điều tra rõ ràng xem có vấn đề gì không?”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Đường Trân Trân quay đầu lại, thấy bố mình là Đường Quốc Sử đang dắt xe đạp vào nhà, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Đường Quốc Sử có khuôn mặt dài điển hình, vẻ ngoài khá lịch sự nhưng trong mắt ông ta lại mang theo sự lạnh lùng, ánh mắt ấy khiến Đường Trân Trân run lên.
“
Mặc dù là một gia đình ở Thượng Hải và ông ta rất yêu thương con gái nhưng Đường Trân Trân vẫn hơi sợ bố mình.
Dù sao, cô ta đã tận mắt chứng kiến trước đây bố mình làm thế nào để chiến đấu và leo lên vị trí hiện tại.
Rồi tại sao mà sau khi tình thế thay đổi, dù bác cả phải ngồi tù, ông ta vẫn an toàn và trở thành một giáo viên tiểu học.
“Bố…” Đường Trân Trân nói lí nhí trong tủi thân.
“Đường Quốc Sử dắt xe đạp vào trong, nói với giọng điệu chế nhạo: “Hồi đó công việc ở Cục kinh tế của con cũng là nhờ quan hệ của bố thì mới có được. Sao lúc đó con không thấy mình tủi thân, bị gia đình làm khổ đi?”
“
Đường Trân Trân không nói nên lời, chỉ có thể cắn môi: “Con sai rồi.”
Lúc này Đường Quốc Sử mới cầm tách trà ngồi tựa lưng vào ghế sofa: “Vừa rồi con nói là đã gặp em gái của Ninh Vệ Hoàn, chính là chủ nhân của ngọc lục bảo*, đúng không?”
*那枚翡翠辣椒: ý chỉ ngọc lục bảo hình trái ớt
Đường Trân Trân nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy oán hận: “Đúng vậy.”
Đường Quốc Sử bình tĩnh nói: “Nếu không phải vì hồi đó con vô dụng thì ngọc lục bảo đã thuộc về con từ lâu rồi. Con cũng không cần phải khom lưng uốn gối trước người đàn ông ngoại tỉnh để mà kết hôn với cậu ta.”
Sắc mặt Đường Trân Trân càng khó coi hơn: “Bố, làm sao con biết cô ta lại thay tính đổi nết như thế, cô ta đã đồng ý cho con rồi mà!”
Hơn nữa làm sao cô ta biết được ngọc lục bảo này lại có tác dụng lớn như vậy.
Sau khi từ Thương Hải trở về, cô ta cũng chỉ tình cờ nghe từ bố mình rằng có người tìm đang tìm ớt ngọc!
Chỉ là một sự trùng hợp, vậy mà cũng trách cô ta được sao?
“Đường Quốc Sử giơ tay ngắt lời cô ta, lạnh lùng nói: “Không cần nói những lời vô ích này, bên chính phủ Hồng Kông đã gửi điện báo cho bố, họ sẽ đến Thượng Hải sau tết.”