May mà, Mãn Hoa và Hoa Tử sau đó gia nhập, chuyện này cũng coi như bỏ qua.
… Hai ông anh không nói gì liền giúp bọn họ sắp xếp hết đồ đạc.
Vệ Hoàn nhìn đống đồ của Ninh Tú Phân, đã là hai mươi sáu tháng Chạp rồi, quyết định trực tiếp tìm lãnh đạo nhờ mua vé về Thượng Hải, đi cùng bọn họ luôn.
Ninh Tú Phân tất nhiên vui mừng, bởi vì Âu Minh Lãng phải sau Tết mới về Thượng Hải, cậu ta vốn lấy cớ đến thăm chị gái để đi cùng, nhà chị gái cậu ta nhất quyết giữ cậu ta ở lại Dương Thành ăn Tết.
Anh cả đến đúng lúc thay thế chỗ trống của Âu Minh Lãng, vừa giúp khuân vác đồ đạc vừa bảo vệ an toàn, vậy là quá phù hợp rồi.
Sáng sớm hôm sau, mấy người lỉnh kỉnh xách theo đồ đạc đi ga tàu, Vinh Cẩm Thiêm và Vệ Hoàn đều thay quân phục.
Đây là dề nghị của Vinh Cẩm Thiêm, dù sao Ninh Tú Phân có thể chất “dễ gặp chuyện” nên lúc nào cũng có khả năng gặp phải chuyện xui xẻo.
Mặc quân phục lên tàu cho oai, tránh những kẻ không biết điều đến gây sự.
Chuyện “thầy Trương” lần trước, khiến anh lo lắng mất mấy ngày.
Ninh Tú Phân trong lòng ngọt ngào, sau khi để đồ lên giá hành lý trên tàu, ngồi xuống liền lén lút nắm tay anh.
Cô cười nói: “Cảm ơn anh họ.”
Sự chu đáo này của anh đều là vì cô.
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên đáp, nhưng lại âm thầm nắm chặt lấy bàn tay không yên phận của cô.
“Em đừng cảm ơn anh, đừng gây chuyện, bình an vô sự về nhà, thắp cho Mác nén nhang, cảm ơn ông ấy đi.”
Ninh Tú Phân bị trêu chọc cũng không hề tức giận.
Cô cười híp mắt hỏi: “Mác ở thiên đường phương Tây xa xôi, có thể quen nhang khói phương Đông sao?”
Hai người ngoài miệng nói chuyện bâng quơ, dưới gầm bàn lại lén lút nắm lấy nhau.
Ninh Tú Phân nhìn anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt anh sắc nét, ánh sáng và bóng tối đan xen như một bức tranh tĩnh.
Cô không khỏi cảm thán: “Đẹp thật!”
Người đàn ông đẹp trai như vậy là của cô, ai cũng đừng hòng giành!
“Đúng vậy, anh Vinh đẹp trai như tranh vẽ, còn đẹp hơn cả con gái, khuân vác nhiều đồ như vậy mà cũng không thấy mệt!”
Hoa Tử cũng đã để túi quần áo mình phụ trách lên giá, mồ hôi nhễ nhại ngồi đối diện bọn họ.
Ninh Tú Phân biết Vinh Cẩm Thiêm không thích bị người khác so sánh với con gái, vội vàng liếc nhìn anh ấy.
Mãn Hoa nghe vậy cũng vội vàng vỗ vai Hoa Tử: “Người ta đó là tuấn tú, có ai khen con trai như cậu không!”
Hoa Tử cười gượng hai tiếng: “Hì hì… Tôi chỉ là thấy anh Vinh lợi hại quá… Tôi không biết nói chuyện!”
Vinh Cẩm Thiêm gật đầu, không có vẻ gì là tức giận: “Ừ.”
Ninh Tú Phân hình như còn thấy tai Vinh Cẩm Thiêm hơi đỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ, biết anh có chút ngại ngùng.
Công tử Vinh không thích được khen ngợi nhỉ~
Cô tinh nghịch chọc chọc vào lòng bàn tay anh, hai người siết chặt tay nhau hơn.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên.
Mãn Hoa nhìn Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm chỉ mỉm cười.
Hoa Tử và cô ấy đều nhớ, vì một số lý do, tuyệt đối không thể để lộ quan hệ vợ chồng của Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm ra ngoài.
Chỉ có thể giả làm anh em, cũng khổ cho đôi vợ chồng son này.
Vệ Hoàn xách một bình nước nóng vừa rót, khó khăn lắm mới chen vào được rồi đặt lên bàn:
“Sắp Tết rồi, không mua được vé giường nằm, chúng ta chen chúc một chút vậy, chiều mai là đến rồi.”
Ninh Tú Phân thấy Vệ Hoàn ngồi cạnh mình, vội vàng rút tay ra khỏi tay Vinh Cẩm Thiêm: “Không sao.”
Vinh Cẩm Thiêm liếc nhìn cô một cái, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô biết Vinh cún con lại không vui rồi, giống như A Hắc nhìn thấy miếng thịt của mình bị cướp mất vậy.
Người này thật sự là ghen tuông quá mức.
Ninh Tú Phân vừa nói chuyện với Vệ Hoàn, vừa lén nhét vào lòng bàn tay Vinh Cẩm Thiêm một viên… kẹo.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh mặt, người có nguyên tắc như anh khinh thường kiểu dỗ trẻ con này.
Nhưng lòng bàn tay lại như có ý thức riêng, nắm chặt lấy viên kẹo cô đưa.
Công tử Vinh khựng lại, sau đó hừ lạnh một tiếng, mặt không cảm xúc cầm lên nhìn. Là một viên kẹo sữa Thỏ Trắng lớn.
Anh bóc vỏ, bỏ vào miệng.
Viên kẹo sữa Thỏ Trắng được Ninh Tú Phân nắm trong lòng bàn tay một lúc, lớp vỏ ngoài hơi mềm, cắn một miếng, vị ngọt ngào lan tỏa.
Trên chuyến tàu mùa xuân vận, tiếng ồn ào náo nhiệt, tiếng người huyên náo xen lẫn tiếng trẻ em khóc, tiếng cười nói rôm rả.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn ra ngoài cửa sổ, hương vị sữa thơm ngậy ngọt ngào từ hơi ấm lòng bàn tay cô lan tỏa trên đầu lưỡi.
Kính cửa sổ phản chiếu hình ảnh cô gái phía sau anh.
Cô vừa nói chuyện với anh cả, vừa giả vờ như cô tình liếc nhìn xem anh có đang giận không.
Trong hình ảnh phản chiếu trên kính, Vinh Cẩm Thiêm nhìn thấy đôi mắt vốn lạnh lùng của mình, giờ đây đều là hình ảnh của cô gái ấy.
Anh nhớ lại lúc nhỏ, khi lật xem nhật ký của mẹ, trên đó viết:
“Yêu một người là không thể che giấu được, dù miệng không nói, nhưng ánh mắt cũng sẽ tự động tiết lộ.”
Thì ra, anh lại thích cô đến vậy – thích cô gái ấy.
Vinh Cẩm Thiêm vừa ăn kẹo, vừa nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
“Mẹ, con đã lập gia đình rồi, có cô vợ nhỏ mà con yêu thương.”
“Cô ấy là một cô gái tốt, dũng cảm và tài giỏi, cô ấy sẽ giống như mẹ, bảo vệ con, mẹ cũng sẽ thích cô ấy.”
…
Trên suốt chặng đường, có lẽ vì bộ quân phục màu xanh lá trên người Vinh Cẩm Thiêm và đồng đội, nên thật sự không có tên trộm nào dám manh động.
Mọi việc đều thuận buồm xuôi gió cho đến Thượng Hải.
Bên ngoài nhà ga cũng có xe ba gác thuê chở hàng, Ninh Tú Phân gọi hai chiếc, thỏa thuận giá cả xong, cùng nhau chở hàng về Đại học Phục Đán.
Trời đã tối đen, Ninh Tú Phân cùng mọi người khiêng hàng về nhà tập thể dành cho giáo viên.
Cửa vừa mở, A Hắc lập tức lao đến, như một chú chó lớn, đuôi vẫy lia lịa, vô cùng phấn khích.
A Bạch đứng bên cạnh cũng hào hứng chạy vòng quanh, nhưng không nhào tới.
Bà Hạ vội vàng đưa tay ra đỡ đồ: “Muộn thế này rồi, chắc là mệt lắm rồi!”
Ninh Tú Phân cười, xoa xoa cái đầu lớn của A Hắc: “Cũng tạm ạ, chỉ là cháu hơi đói bụng rồi!”
Ông Đường cười híp mắt, bưng đĩa cá kho tộ nóng hổi ra bàn-
“Biết mấy đứa về, chiều nay ông với bà Hạ đã đi mua nhiều đồ ăn rồi, không để con bé Phân nhà mình bị đói đâu.”
Trước khi về Thượng Hải, Ninh Tú Phân đã gọi điện thoại cho ông Đường, hai ông bà đã chuẩn bị cơm nước sẵn sàng!
Ninh Tú Phân cúi đầu, chợt nhìn thấy bụng A Bạch hơi phồng lên: “Ôi chao, A Bạch béo lên rồi!”
Bà Hạ cười tủm tỉm: “A Bạch không phải béo lên đâu, mà là có thai rồi đấy.”
Ninh Tú Phân mừng rỡ, nhìn A Bạch: “Chúng ta đi hơn nửa tháng, vậy là nó đã mang thai rồi sao?”
Trước đây, ngày nào cũng thấy hai đứa quấn quýt bên nhau, nhưng không thấy có con, không ngờ đi Dương Thành một chuyến trở về, A Bạch đã có thai!
Chắc là A Bạch đã có thai trước khi đi Dương Thành rồi, chỉ là lúc đó chưa lộ bụng!
A Hắc đắc ý lắc đầu, kết quả của sự nỗ lực của nó đấy, nó giỏi chưa!
Vinh Cẩm Thiêm đặt chiếc radio cassette xuống, xoa xoa cái đầu to của nó: “Mày giỏi? Lâu như vậy rồi mới có con!”
A Hắc hừ một tiếng, cái mũi to của nó hít hít trên người anh và Ninh Tú Phân, sau đó khinh thường lắc đầu.
“Giỏi hơn anh đấy, lâu như vậy rồi, cô ấy mới cho anh bước vào cuộc sống của cô ấy!”
Vinh Cẩm Thiêm dường như cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của nó, ánh mắt nguy hiểm gõ nhẹ lên đầu nó.
Mãn Hoa và Hoa Tử cũng lần lượt bước vào, đặt đồ xuống, chào hỏi bà Hạ và ông Đường.
Bạn bè lâu ngày gặp lại, không khí vô cùng thân mật và náo nhiệt.
Ngay cả Vệ Hoàn chưa từng gặp hai ông bà, cũng được chào đón nồng nhiệt.
Trong căn hộ cũ kỹ chỉ hơn sáu mươi mét vuông, chen chúc năm người và một đống hàng hóa, gần như không còn chỗ đặt chân.
Ăn cơm xong, ông Đường lấy giấy giới thiệu đã chuẩn bị từ trước, muốn đưa Vệ Hoàn, Mãn Hoa và Hoa Tử đến ở nhà khách.
Vệ Hoàn liếc nhìn Vinh Cẩm Thiêm, như vô tình hỏi: “Đội trưởng Vinh ở đâu?”
Nhà ông chỉ có một phòng, đó là để dành cho Tiểu Muội.