Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Vệ Hoàn nhìn Vinh Cẩm Thiêm, ánh mắt lóe lên sự không vui: “Vinh đội trưởng nói đùa rồi. Tuy em gái tôi thiếu kinh nghiệm sống, gia cảnh phức tạp, không có nghĩa là không ai bảo vệ em ấy để cho ai muốn làm anh trai em ấy thì làm. “
Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh nói: “Đúng là không phải ai cũng có thể làm anh của em ấy, về mặt này tôi cũng không bằng tiểu đoàn trưởng Ninh.”
Anh không muốn làm anh trai của vợ mình.
Ninh Tú Phân ngồi kẹp giữa hai “anh trai”, cuộn tròn như chim cút, ngoan ngoãn.
Vinh Cẩm Thiêm trả lời lưu loát, có vẻ như sắp làm Vệ Hoàn nghẹn họng.
Anh ấy cau mày, luôn cảm thấy Vinh Cẩm Thiêm đang cà khịa anh ấy, Vệ Hoàn còn muốn nói nữa nhưng Trần Thần vội vàng nói: “Tiểu đoàn trưởng Ninh, chiều nay chúng ta sẽ đến Dương Thành, anh muốn ăn gì? Tôi đãi anh một bữa được không?”
Vệ Hoàn nhìn Trần Thần, vẻ mặt dịu đi không ít: “Đội trưởng Trần khách sáo rồi, chúng ta đem hành lý để ở nhà khách trước đã.”
Bầu không khí mới nhẹ nhàng hơn một chút, Ninh Tú Phân âm thầm thở dài, bí mật giơ ngón tay cái lên cho Trần Thần.
Thật hiếm có, không ngờ người thì ngu ngơ mà ánh mắt sáng như sao!
Thấy đã gần đến giờ ăn trưa, Ninh Tú Phân thản nhiên đề nghị mời Vinh Cẩm Thiêm và Vệ Hoàn ăn trưa trong toa ăn.
Cô phải cố gắng tăng thiện cảm của anh cả dành cho đứa em rể này.
Vệ Hoàn không muốn em gái tốn tiền, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô: “Toa ăn rất đắt, bọn anh có mang lương khô, em gái, em đừng phí tiền.”
Ninh Tú Phân rất cảm động, giây tiếp theo cô phát hiện tay của Vệ Hoàn còn chưa kịp chạm vào tay cô đã bị đồng chí Vinh Cẩm Thiêm khéo léo giữ lấy.
Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh nắm lấy bàn tay to lớn của anh rễ nhưng ánh mắt lại hướng về phía Ninh Tú Phân: “Đậu phụ ma bà và gà cung bảo trên chuyến tàu này khá ngon.”
Tiền của anh đều do vợ trẻ giữ khi đi công tác cũng là tiền do nhà nước bỏ ra, được khoảng 20 tệ.
Anh ta phải để vợ trẻ ăn thịt.
Nói đến đây, Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh nói: “Anh cả có thể không biết, Ninh Tú Phân mở một quán cà phê ở đại học Phục Đán, có bán cả nước có ga, làm ăn rất phát đạt, anh đừng khách sáo.”
Ninh Tú Phân chấn động, cô nhìn Vinh công tử từ trên xuống dưới —— sặc mùi trà xanh.
Vệ Hoàn bị Vinh Cẩm Thiêm nắm tay, lại còn nghe mấy lời ám chỉ mối quan hệ thân thiết giữa anh và Ninh Tú Phân.
Sắc mặt anh ấy trở nên lạnh lùng đập mạnh vào cái tay đang bị người đàn ông nắm lấy của mình.
Vệ Hoàn cố nhịn cảm giác muốn lau tay, mở miệng nói: “Em gái…”
Ninh Tú Phân nở nụ cười cứng đờ ngắt lời anh ấy: “Đi đi, đi thôi, anh cả, cho em chút mặt mũi đi, chúng ta ăn cơm trước đã rồi nói chuyện sau.”
Đồng chí Vinh Cẩm Thiêm có bị bệnh nặng gì không?
Tự anh nói rằng bản thân sẽ duy trì vai diễn độc thân. Bây giờ lại diễn vai nam trà xanh gì chứ?!
Ngoại trừ Trần Thần hiểu được tranh chấp giữa ba người, người đại đội trưởng trẻ tuổi còn lại tỏ ra bối rối.
Cậu ta không hiểu tại sao quan hệ giữa Vinh đội trưởng và Ninh đội trưởng vốn đang tốt đẹp sao giờ giống như không thích nhau vậy.
Vệ Hoàn không muốn khiến Ninh Tú Phân gặp rắc rối, trầm mặc một hồi nói: “Được, chúng ta đến toa ăn ăn cơm đi.”
Lát nữa, anh ấy phải hỏi cho rõ mối quan hệ giữa hai người và liệu rằng anh ấy có thực sự đang suy nghĩ quá nhiều hay không.
Ninh Tú Phân đi qua hai toa xe, đột nhiên nghĩ đến gì đó, vỗ đầu mình——
“Em quên mất trên toa giường nằm có một người bạn, các anh đi qua trước đi, em đi tìm cậu ta.”
Vừa rồi cô quá nhập tâm vào bầu không khí xấu hổ và giấu giếm nên quên mất ngỗng trắng bự!
Vinh Cẩm Thiêm và Vệ Hoàn đều đứng đó nhìn cô: “Đi chung với em ấy chứ?”
Hai người đồng thanh nói.
Vinh Cẩm Thiêm và Vệ Hoàn nhìn nhau, trong ánh mắt đều là sự lạnh lùng sau đó nhìn chằm chằm Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân sửng sốt, đây là kiểu tu la tràng gì vậy?
Trong chốc lát, cô cảm thấy mình giống như một kẻ cặn bã bắt cá hai tay nhưng nói thật cô thích con cá trà xanh hơn.
Ninh Tú Phân bình tĩnh nói: “Em có thể tự mình đi tới đó, hai anh đến toa ăn trước đi, cứ ở đó đợi em!”
Nói xong cô không dám quay đầu lại, xoay người chạy về phía khoang của mình.
Ninh Tú Phân vừa rời đi, Vinh Cẩm Thiêm đột ngột khôi phục lại thái độ lạnh lùng như thường, gật đầu với Vệ Hoàn: “Anh cả, chúng ta đi toa ăn trước đi?”
Vệ Hoàn nhìn theo bóng lưng anh, xoay người rời đi nhưng vẫn cau mày.
Anh cả? Em gái vừa mới rời đi, người đàn ông này đã đột ngột thay đổi thái độ, thật bất an!
Anh ấy vẫn phải đi theo.
Trần Thần lau mấy giọt mồ hôi không tồn tại, miệng lẩm bẩm, trước đó đội trưởng còn đóng vai người tốt giúp anh rễ và vợ gặp nhau.
Kết quả sau khi nhìn thấy tương tác giữa chị dâu nhỏ và anh rễ, sắc mặt anh ấy trở nên âm u, khó ở, chuyện này là sao đây?
Ninh Tú Phân đi qua hai toa xe mới thở phào nhẹ nhõm.
Bị kẹp giữa không thoải mái chút nào!
Cô thầm thở dài, xoay người đi đến toa giường nằm.
Khi đi ngang qua một gia đình, cô đang suy nghĩ miên man nên không để ý đến ánh mắt thù địch của đối phương.
“Mẹ kiếp, thứ bệnh nhân tâm thần đáng chết này!” Một người đàn ông nhỏ giọng mắng chửi.
Một bà lão che khuôn mặt sưng tấy, nghiến răng nghiến lợi: “Đúng vậy… cái thứ mắc bệnh tâm thần này nên bị xích lại, chúng còn dám thả ra ngoài!”
Lúc này, một cặp vợ chồng trung niên ngồi cạnh nhau nhìn nhau.
“Người phụ nữ trung niên đột nhiên hỏi: “Ngài nói cô gái ban nãy bị tâm thần sao, nhìn không giống lắm?”

Người đàn ông muốn nói điều gì đó, nhưng bà lão tay ôm đứa trẻ nhanh chóng cắt ngang cuộc trò chuyện——
“Còn chưa giống sao? Con khốn đó mù mắt, con ả chỉ là một kẻ ngu ngốc vô lý, không nhận ra người thân của mình mà thôi!”
Người phụ nữ trung niên tò mò hỏi chi tiết: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Người vợ trẻ với cái trán sưng vù đang ôm đứa trẻ ỉu xìu vào lòng, nghiến răng nghiến lợi——
“Đúng vậy, cô ả còn đánh đứa con ngoan trong nhà chúng tôi, anh trai cô ả cũng không ngăn cản. Nếu không phải là một kẻ điên ác độc thì là cái gì chứ?”
Nói xong, người vợ trẻ thêm mắn dậm muối về mâu thuẫn giữa Ninh Tú Phân và bọn họ.
Nói xong, cô ta phun nước miếng xuống đất: “Đúng vậy, bọn họ khiến chúng tôi không thể nằm giường nằm mà chúng tôi tốn rất nhiều tiền mới mua được!”
Nghe vậy, người phụ nữ trung niên như nghĩ ngợi gì đó: “Là một người điên bạo lực à. Đáng tiếc, trông xinh đẹp thế kia, nhìn thế nào cũng không giống đứa trẻ thích đánh người.”
Vừa dứt lời, cả nhà đó lập tức trợn tròn mắt.
Thằng bé bảy tuổi ngồi trong lòng bà lão thậm chí còn duỗi chân dưới gầm bàn nhỏ, tức giận đá người phụ nữ trung niên: “Chị ta là kẻ điên, chị ta là kẻ điên!”
Người phụ nữ trung niên không kịp phản xạ bị thằng nhóc đá thẳng vào bụng.
Một thằng nhóc bảy tuổi đã không còn quá nhỏ. Hơn nữa hai đứa trẻ do được nuôi tốt nên rất khỏe, cú đá này không hề nhẹ.
Người phụ nữ trung niên tái mặt: “A!”
Người đàn ông trung niên lập tức nổi giận nhìn thằng nhóc: “Mày làm gì vậy!”
Dáng vẻ giận dữ của anh ta đã phá hỏng hình tượng thật thà mà khuôn mặt thể hiện.
Thằng nhóc giật mình, co rúm lại trong vòng tay của bà lão, khuôn mặt tái nhợt.
Bà lão đã kìm nén cơn giận để quan sát đối phương. Hai người họ trông giống như một cặp vợ chồng trung niên gầy yếu bình thường.
Bà ta lập tức trừng mắt, ôm chặt đứa cháu cưng vào lòng: “Sao nào? Sao nào? Giả vờ gì chứ. Một cú đá của đứa con nít thì có bao nhiêu lực chứ!”
Người đàn ông bực bội cả ngày giờ lại thấy có người nhào tới con trai cưng của mình lập tức nổi giận.
Gã giận điên lên, đập bàn đứng dậy: “Hai đứa nó chỉ là trẻ con, các người muốn thế nào, các người đều là người lớn, nhường chút có chết không?!”
Nói rồi bà lão ôm cháu cưng vào lòng, bắt đầu khóc lóc ăn vạ.
Người vợ trẻ ôm chặt đứa con vào lòng, nói giọng mỉa mai: “Đầu năm nay không có người biết thương trẻ con, tình thương đều bị chó ăn rồi.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!