Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Vương Trí Hòa chỉ về phía trước: “Em họ, bên này chính là toa giường nằm, hai đứa qua đó đi, lát nữa sẽ có nhân viên phục vụ đến tìm hai đứa.”
Đội trưởng đã đánh tiếng trước nói em họ và bạn học muốn đến Dương Thành nhập hàng, em họ của đội trưởng cũng là em họ của anh ta.
Anh ta ngay lập tức đến nói chuyện với mấy nhân viên phục vụ mà anh ta quen, nhờ họ chăm sóc hai người.
Ninh Tú Phân: “Cảm ơn.”
Vương Trí Hòa vừa đứng dậy, cô đã mỉm cười tinh nghịch với Âu Minh Lãng: “Thấy chưa, tôi đã nói là anh ấy tìm người tới giúp tôi mà.”
Âu Minh Lãng hiếm khi mặc bộ quần áo công nhân màu xanh xám, khóa bên ngoài một chiếc áo bông hừ một tiếng: “Tôi nghĩ là cho người tới giám sát thì có, chắc là không yên tâm để tôi và cậu đi chung một xe.”
Nói rồi cậu ta đi với Ninh Tú Phân về toa giường nằm.
Một thiếu gia ngọc ngà như cậu ta nếu phải đi đâu xa nhất định sẽ dùng mối quan hệ để mua vé giường nằm.
Đây là lần thứ hai Ninh Tú Phân đi tàu lửa xanh, cô ngồi xuống chiếc ghế cứng nghỉ ngơi một lúc.
Phải mất hai để đến Dương Thành bằng tuyến đường sắt Bắc Kinh – Quảng Châu này.
Tết nguyên đán sắp đến nên người cũng đông đúc hơn, toa nhà ăn không còn chỗ trống nào.
Nhìn một vài người trèo lên xe qua cửa sổ, rồi quay lại lôi bạn bè, con cái hay gà vịt vào, miệng không ngừng chửi bới.
Ninh Tú Phân nhớ đến xe lửa thần kì của Ấn Độ với những người như được bật hack ngồi trên nóc xe.
Vẫn là đường sắt của nước nhà ổn hơn…
Giống như bây giờ là mùa đông lạnh lẽo nên cửa sổ trên xe đều được đóng lại.
Mùi hôi chân, mùi đồ ăn, mùi mồ hôi của những người mấy ngày không tắm và mùi nước tiểu trong nhà vệ sinh trên xe tạo thành một mùi hương hỗn tạp.
Ninh Tú Phân dù buồn nôn cũng chỉ biết thở dài.
Sinh ra trong thời đại vật chất kém phát triển, dù cô là người của thời đại này cũng cảm thấy khó chịu và bất tiện.
Vì thế có rất nhiều người hi sinh, phấn đấu mấy chục năm để thế hệ sau có cuộc sống tốt hơn.
Bởi vậy cô không thể hiểu nổi những cô gái luôn mơ mộng được làm vợ quân phiệt là kiểu trẻ trâu, thiểu năng gì.
Bà Hạ và ông Đường dù bị tra tấn nhiều như vậy cũng không bao giờ muốn sống trong thời dân quốc, nơi mà máu thịt văng khắp nơi và mạng sống con người như cỏ rác.
Thà làm chó trong thời bình còn hơn làm người trong thời loạn bởi vì con người trong thời loạn còn tệ hơn cả con chó.
Âu Minh Lãng cũng ít khi đi xe lửa, cậu ta thường đi máy bay hơn.
Ngửi những mùi khó chịu này cậu ta chỉ có thể chịu đựng, nhìn vé xe để tìm chỗ của mình và Ninh Tú Phân – một giường tầng dưới và một giường tầng giữa.
Kết quả khi đến nơi, cậu ta nhìn thấy một gia đình đang ngồi trên giường dưới của hai người họ.
Một bà lão đi chung với hai đứa nhóc sinh đôi và một người vợ trẻ.
Giường đối diện là một người đàn ông, chắc là con trai của bà lão.
Trên giường giữa là một đống quần áo bẩn thỉu.
Giường giữa và giường trên bên kia thì trống, còn giường trên bên này chỉ có một cô gái đang ngủ.
Âu Minh Lãng nhíu mày nhìn bà lão và người phụ nữ: “Đây là chỗ của bọn tôi, xin tránh đường cho.”
Bà lão đang lột quýt cho cháu trai ăn, chán ghét lườm Âu Minh Lãng một cái.
“Không thấy chỗ này toàn là người già và trẻ con sao. Ở nhà mẹ cậu không dạy cậu phải biết kính già yêu trẻ à? Muốn ngồi thì qua chỗ đối diện ngồi với con ta đi.”
Âu Minh Lãng ngây người một lát, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bọn tôi dùng tiền mua vé giường nằm ở vị trí này sao có thể để cho các người được?”
Lúc này người phụ nữ mới mở miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Nhà chị chỉ mua hai vé giường giữa và giường trên nhưng lại có người già và trẻ nhỏ theo cũng hơi bất tiện hay là các em đổi với chị đi.”
Âu Minh Lãng nhíu mày: “Bọn tôi mua vé giường giường giữa là vì dễ dàng lên xuống, không có ý định đổi. Nếu bọn tôi chưa tới mấy người ngồi một chút cũng không sao nhưng giờ bọn tôi đến rồi xin cảm phiền đi ra giùm.”
Nói tới đây cậu ta đưa mắt nhìn một nhà năm người bọn họ: “Nhà mấy người có tới năm người lại chỉ mua có hai vé sao mà đủ?”
Vừa dứt câu đứa cháu trai tầm sáu bảy tuổi của bà lão làm ầm lên: “Không chịu, không chịu đâu, con không muốn lên trên, con muốn ngồi ở dưới.”
Một đứa khác nằm ở giường trên cũng hét theo, làm mình làm mẩy: “Không đổi, nhất quyết không đổi.”
Ninh Tú Phân nhìn đứa nhóc đang nhảy tới nhảy lui trên giường với đôi giày bẩn thỉu làm ga giường dính đầy dấu chân.
Sắc mặt cô trầm xuống: “Con của chị làm dơ giường của bọn tôi.”
Cô đã thay một chiếc áo khoác bông mỏng màu xanh cũ kĩ của công nhân, quần công sở màu xanh xám và đôi giày giải phóng, tóc thắt thành hai bím lớn nên nhìn giống như trẻ vị thành niên.
Âu Minh Lãng nhìn cao lắm cũng chỉ mới hai mươi tuổi, đều là hai kẻ dễ bắt nạt.
Bà lão khinh thường liếc mắt: “Chậc, Kim Bảo nhà ta hoạt bát vậy đó, nó lấy việc nhảy nhót làm niềm vui mà.”
Người vợ trẻ cũng dửng dưng tiếp lời: “Lớn vậy rồi mà con so đo với trẻ con, đổi giường là xong chuyện thôi.”
Ninh Tú Phân lạnh mặt lấy tay chỉ vào đứa nhóc đang nhảy tới nhảy lui kia: “Tôi so đo đó, mau kêu đứa con hư nhà mấy người bước xuống!”
“So đo thì sao, giỏi làm được gì nhau!”
Người đàn ông ngồi trên giường đối diện đang cắn hạt dưa nghe thấy con trai bị chửi là đứa con hư ngay lập tức đứng lên.
Ninh Tú Phân đẩy Âu Minh Lãng muốn chắn trước mặt cô ra, ngẩng đầu lạnh lùng đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới: “Quả nhiên là cha nào con nấy, đúng là có mẹ sinh mà không có cha dạy.”
“Con mẹ nó mày chán sống rồi!” Sắc mặt người đàn ông rất khó coi, đưa tay ra nắm lấy cổ áo của Ninh Tú Phân muốn cho cô một bạt tay.
Nhưng không ngờ bạt tay chưa kịp hạ xuống thì cái tay đang nắm cổ áo Ninh Tú Phân bị cô nắm lấy, bẻ ngược ra sau, kéo một cái.
“A!” Một người đàn ông hơn 30 tuổi cao 1m75 đễ dàng bị một cô gái nhỏ xinh như Ninh Tú Phân ấn người xuống bàn.
Ninh Tú Phân nắm tóc gã, đập đầu gã xuống bàn, miệng nở một nụ cười tươi roi rói.
“Tôi cũng là trẻ con, còn là trẻ con mắc bệnh tâm thần, chú à, chú đừng để bụng nha!”
Mấy người ở buồng xe gần đó nhìn mà trợn mắt, há hốc mồm.
Người phản ứng đầu tiên là bà lão, bà ta ngây lập tức gào lên: “A! Đánh người rồi, đồ khốn nạn này mày dám đánh con trai tao!”
Nói rồi bà ta nhào lên muốn bắt Ninh Tú Phân.
Người vợ trẻ bây giờ mới phản ứng lại lấy tay kéo áo Ninh Tú Phân: “Thả chồng tao ra!”
Trong hoàn cảnh này, Ninh Viễn đột nhiên nhớ tới lúc bản thân chen ngang đánh đấm chung với đội thanh niên trí thức ở thôn Tứ Đường, nhớ tới cú đá của dì ba Vương lực điền.
Cô dùng trái tay thô bạo đẩy Âu Minh Lãng ra hét lớn: “Anh ơi, đừng cản em, em lên cơn rồi, em muốn đánh người!”
Nếu để cậu ta dính vào mấy chuyện này thì phiền lắm
Âu Minh Lãng bị cô đẩy một cái tới mức lảo đảo, vẻ mặt kì lạ và kìm nén: “Cậu…”
Ninh Tú Phân buông người đàn ông đang rên rỉ ra, dùng tay trái tát vào mặt bà lão, tươi cười nói: “Nhìn tôi nhảy nhót này, thật đáng yêu quá đi!”
A, không cần phải làm người có văn hóa, nguyên tắc như ở đại học thật là đã quá đi!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!