Ninh Tú Phân không nhịn được cười phá lên, Vinh Cẩm Thiêm đờ mặt, gương mặt trắng nõn bắt đầu đỏ ửng, nghiến răng véo eo nhỏ cô: “Em cười cái gì, anh… đâu phải không biết, sợ em khó chịu thôi!”
Trong đầu Ninh Tú Phân chỉ có ba chữ – Anh cuống rồi! Anh cuống rồi!
Nhìn anh vừa bực vừa ngượng, cô muốn nín cười, càng không nhịn được: “Ồ… Ha ha… Đúng… Cảm ơn.”
Vinh Cẩm Thiêm tức giận xấu hổ, vén áo cô lên, cúi xuống hôn ngực và bụng nhỏ cô: “Không tin, tối nay chúng ta thử xem!”
Ninh Tú Phân đứng trước mặt anh, bị hôn cong cả người lại, đỏ mặt vỗ vai anh:
“Thật sự không được, ngày mai 8 giờ em có tiết, còn phải đi chuẩn bị khai trương, em không muốn vì chuyện này mà phải đi bệnh viện!”
Cô không phải những cô gái chưa từng trải, cũng không phải người phụ nữ nhẫn nhục sống dựa vào đàn ông kiếp trước.
Sợ bạn trai hay chồng không thoải mái, bản thân không thoải mái cũng phải miễn cưỡng chịu đựng.
Vinh Cẩm Thiêm khựng lại, anh hít sâu kìm nén sự khao khát, quay mặt đi: “Ừm…”
Rõ ràng anh đã quyết định để cô về, bị cô khích một cái lại không nhịn được, thật là điên rồ!
Anh vẫn luôn cho rằng mình không phải người ham muốn, cũng rất ghét mất kiểm soát và nghiện ngập.
Nhưng cô lại luôn khiến anh cảm thấy mình chẳng có nguyên tắc gì, nhất là sau khi hai người suýt thì hoàn toàn gần gũi.
Vinh Cẩm Thiêm cúi đầu vùi mặt vào bụng nhỏ mềm mại như con sói cọ miếng thịt.
Giọng khàn khàn của người đàn ông vang lên: “Đêm nào anh cũng mơ thấy em xong phải đi tắm nước lạnh.”
Rõ ràng ở khách sạn Kim Giang bận rộn đến mức không có thời gian rảnh nghĩ ngợi thêm, thế mà lúc nào ngủ anh cũng mơ thấy cô, khao khát đến mức bụng dưới và xương cốt đau nhức.
Anh ghét trạng thái mất lý trí như loài thú động dục của mình.
Anh lầm bầm hầm hừ: “Phải làm sao triệu chứng này mới đỡ đây? Chắc chúng ta làm vợ chồng thật thì sẽ ổn nhỉ?”
Ninh Tú Phân nhìn người đàn ông tuấn tú trong lòng cọ vào mình như một con cún lớn.
Tóc anh dài ra một chút, những lọn tóc đen mượt sáng mềm mại như sóng cọ vào thân thể cô.
Mềm mại lại tê dại, cứ như vậy mà khêu gợi tới tận đáy lòng cô.
Rõ ràng là một người đàn ông quyết đoán sát phạt, lại giống một thiếu niên mười mấy tuổi, ngay cả khóe mắt cũng vì khao khát cô mà hơi ửng đỏ, thật là…
Người phụ nữ nào chịu nổi đây?
Nhìn sự kìm nén và áp chế trong đáy mắt anh đều là vì cô, lòng Ninh Tú Phân mềm nhũn hết cả:
“Nếu… anh có thể tìm được sách ở Hong Kong, đồ dùng kế hoạch hóa gia đình ở nước ngoài, vậy băng ghi hình nước ngoài, anh xem được không?”
Vinh Cẩm Thiêm giật mình, lập tức hỏi: “Đĩa phim gì, anh có bạn cũ ở hải quan, có lẽ có thể nhờ tìm?”
Cô thương xót anh rồi, nhận ra điều này khiến tâm trạng Vinh Cẩm Thiêm rất tốt.
Ninh Tú Phân do dự một chút, hơi ngượng ngùng: “Em cũng không biết tên cụ thể của phim, chắc là do công ty điện ảnh Thiệu thị ở Hong Kong sản xuất.”
“Chuyên quay những phim về quan hệ nam nữ… ừm, chính là loại phim trẻ vị thành niên không được xem ấy.”
Cô nhớ vào thời điểm này, phim xx ở Hong Kong hẳn phải đã có rồi, trong đó phim xx của Thiệu thị nổi tiếng nhất.
Dùng loại phim này để khai sáng cho Vinh công tử thực ra cũng ngu ngốc như vài chục năm sau thanh thiếu niên học hỏi quan hệ nam nữ từ phim AV Nhật Bản.
Nhưng giờ thực sự là… không còn cách nào khác, trong nước căn bản không có loại sách này, bản thân cô lại không hiểu rõ nước ngoài!
Thấy đồng chí Vinh Cẩm Thiêm nghiêm túc nghe, còn lấy sổ tay ra từ trong ngăn bàn.
Mặt Ninh Tú Phân đỏ ửng vì ngượng ngùng, khan giọng nói: “Ồ… Đúng rồi… Còn có một loại đồ dùng của vợ chồng gọi là dầu bôi trơn.”
Vinh Cẩm Thiêm cắn nắp bút, nghiêm túc ghi chép lại, nói: “Được, cho anh mấy ngày, anh gọi điện cho bạn cũ ở Dương Thành.”
Ninh Tú Phân sững sờ: “Ơ, anh… anh xin bạn cũ loại đồ này không kỳ lạ lắm sao?”
Cô nói ra còn thấy ngượng chín người.
Lần trước nhờ bạn cũ ở Hàng Châu lấy đồ lót phụ nữ, giờ lại định nhờ bạn ở Dương Thành lấy phim trai gái xx…
Mọi người sẽ không nghĩ đội trưởng nhà mình ở nông thôn mấy năm, cuối cùng phát điên, biến thái tâm lý lệch lạc đấy chứ?
Vinh Cẩm Thiêm đặt sổ tay xuống, vẫn rất bình tĩnh: “Tất nhiên anh có cách nói của anh.”
Ninh Tú Phân sực nhớ ra, ồ đúng rồi – anh làm đủ thứ việc tạm thời, tìm mấy cái cớ như công việc cần dùng là được.
Nhìn đôi lông mày mắt đẹp của Ninh Tú Phân, Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên vừa đặt sổ tay xuống vừa nói:
“Anh đã gặp người đứng đầu thế hệ trẻ của nhà họ Ninh – Ninh Bỉnh Vũ, mắt mũi anh ta rất giống em, sau đó anh cho người tìm ảnh của con cháu hai nhánh chính dòng họ Ninh.”
Ninh Tú Phân chợt siết chặt nắm tay, nhìn anh: “Thế nào?”
Vinh Cẩm Thiêm suy nghĩ một chút: “Người trong ba thế hệ của hai nhánh chính nhà họ Ninh, bất kể nam nữ đều có lông mày đen đôi mắt to, mặt mũi cực kỳ tuấn tú, chỉ khác là lông mày đàn ông dày còn đàn bà mỏng.”
Vinh Cẩm Thiêm vừa nói vừa nhìn mày mắt cô, “Chỉ xét riêng từ mày mắt, mắt của em chính là kiểu điển hình của người nhà chính họ Ninh, anh đoán em quả thật có quan hệ huyết thống với họ.”
Ninh Tú Phân sững sờ, cô tưởng mình sẽ rất kích động, nhưng trong đầu lại trống rỗng, không biết phải nói gì.
Chỉ là theo bản năng sờ vào viên ngọc bích hình trái ớt đang đeo.
Nhìn vẻ ngây ngốc hoang mang của cô, trong mắt Vinh Cẩm Thiêm lóe lên sự phức tạp và xót xa.
Anh trực tiếp ôm lấy cô: “Đừng vội, Ninh đại thiếu gia sẽ ở lại đây một tháng, anh dò hỏi thái độ trước đã.”
Ninh Tú Phân hồi lâu mới gật đầu nhẹ: “Nếu được, anh có thể giúp em tìm hiểu tình hình trong nhà họ Ninh không?”
Ninh Tú Phân ngừng lại, lẩm bẩm: “Nhận họ hàng bừa bãi, em sợ chưa kịp tận hưởng tình cảm gia đình đã sập bẫy trước rồi.”
Vinh Cẩm Thiêm hơi ngạc nhiên, sau đó trong đáy mắt cũng không giấu nổi sự khen ngợi dành cho cô: “Cô bé tham của tham sắc đẹp này, đầu óc không bị sự giàu nứt đố đổ vách làm choáng váng, cũng hiếm có đấy.”
Ninh Tú Phân trừng anh, chọc chọc vai anh: “Sự giàu nứt đố đổ vách này không phải ai cũng có số hưởng được.”
Những tiểu thuyết từng đọc và phim TVB về gia tộc hào môn kiếp trước, thậm chí các tin đồn drama về đại gia tộc Hong Kong Macau đều nói với cô –
Trong các gia đình giàu có kiểu này không thể tránh khỏi đủ loại tranh giành quyền lực và lợi ích nội bộ, xảy ra án mạng cũng là bình thường, có một số gia đình giàu có mà người vợ cả và con cái bị diệt trừ hết!
Hơn nữa, nếu giống như mấy quyển tiểu thuyết bi kịch ngược tâm ngược thân –
Nhà họ Ninh còn có một tiểu thư dỏm do bà ngoại nuôi cô tráo đổi, sống cuộc đời ngàn vàng muôn bạc được nuông chiều hết mực, cả nhà đều coi thường cô – con gái ruột quê mùa của họ thì sao?
Ninh Tú Phân lẩm bẩm: “Nếu tiểu thư dỏm còn là gái yêu của ba mẹ ruột em, lại mắc bệnh máu trắng, suy thận, rồi bắt em đi lấy máu, cắt thận, lấy tủy cho tiểu thư dỏm thì phải làm sao?”
Vinh Cẩm Thiêm sững sờ, cau mày: “Em… đọc mấy tin đồn nhảm nhí độc hại ở đâu vậy? Ghép tạng đâu phải muốn bắt ai là được, không cần phải xét nghiệm độ phù hợp sao?”
Ninh Tú Phân hơi bực bội cười lạnh: “Em mua ở quán sách vỉa hè, hứ, còn mất mấy đồng cơ.”
Kiếp trước làm xong việc nhà, sở thích lớn nhất của cô chính là đọc tiểu thuyết ngôn tình!
Không cẩn thận bị loại bi kịch ngược tâm ngược thân này hấp dẫn, thậm chí còn nạp tiền vào Wechat để đọc, chỉ để xem cảnh theo đuổi lại vợ yêu.
Kết cục là theo đuổi lại vợ yêu cái quái gì chứ, chỉ thấy càng đọc càng tức giận, còn bị tắc tuyến vú, thậm chí từng cãi nhau với Lý Diên về chuyện nạp tiền đọc tiểu thuyết!
Càng thêm chán nản!
Vinh Cẩm Thiêm xoa xoa thái dương: “Em có thể không bị mờ mắt vì giàu sang là đúng, nhưng cũng không cần suy nghĩ lan man đến mức não để chỗ khác.”
Ninh Tú Phân chống nạnh: “… Đừng tưởng em không biết anh đang ám chỉ em không có não!”
Cô hừ lạnh: “Em chỉ nói đùa thôi, đây là thế giới hiện thực, em đương nhiên phải dò la tình hình nhà họ Ninh trước rồi mới quyết định có nhận thân hay không, anh giúp em đi!?”
Vinh Cẩm Thiêm chế nhạo cong khóe môi, véo mông nhỏ của cô: “Bây giờ anh cũng là doanh nhân, muốn biết tình hình nhà họ Ninh rất dễ, nếu không thì bà chủ Ninh cho chút báo đáp gì đi, ví dụ như một nụ hôn?”