Hà Tô nước mắt lưng tròng nắm tay Vinh Văn Vũ, nói: “Năm đó khi thằng bé nhà họ Hướng bị tàn phế, nhà họ Hướng làm ầm điên lên, chính lão Vinh anh đề nghị để Cẩm Thiêm xuất ngũ đi cải tạo chuộc tội đó.”
“Em còn can ngăn anh, anh quên rồi sao? Cẩm Thiêm ghét em, anh cũng ghét em thì đã đành, đừng liên lụy Hướng Đông!”
Trước kia khi bà ta tức giận khó chịu, lão Vinh đều sẽ mềm lòng xuống.
Nhưng lần này, Vinh Văn Vũ lạnh mặt: “Tôi không ghét em, lúc đó quyết định để nó xuất ngũ đi cải tạo là quyết định của tôi.”
Ông ngừng lại, nghiêm túc nói: “Nhưng Cẩm Thiêm có thể nhận lỗi xuất ngũ đi cải tạo, Hướng Đông phạm lỗi sao lại không thể xuất ngũ, đừng làm mẹ hiền dạy hư con!”
Hà Tô sững người: “Chẳng lẽ là em không muốn dạy con sao, em theo anh bị đày đi Tây Bắc học tập, chỉ để lại Hướng Đông mười mấy tuổi một mình cô đơn phục vụ trong quân đội!”
Bà ta nghẹn ngào khóc như mưa: “Nó thích một cô gái để làm chỗ dựa tinh thần thì có gì sai, chỉ là chia tay dẫn đến sảy thai thôi mà?”
“Con bé đó lại đi tố cáo nó lừa gạt phụ nữ, đạo đức băng hoại, hủy hoại tương lai cả đời của nó, loại phụ nữ độc ác như vậy, không đáng bị sảy thai ư? Ai dám cưới về chứ?”
Gương mặt dịu dàng xinh đẹp của Hà Tô khóc đến mức đào lý thấm lệ, khiến người ta không nỡ.
Tiếc là lần này Vinh Văn Vũ nhíu chặt mày, khuôn mặt càng sa sầm:
“Hướng Đông mười mấy tuổi ở trong quân đội bị cô đơn, vậy Cẩm Thiêm trong tình thế tồi tệ nhất lại xuất ngũ đi cải tạo thì còn thế nào!”
Hà Tô cứng người: “Anh biết em không có ý đó…”
Khuôn mặt Vinh Văn Vũ nghiêm nghị lạnh lùng: “Tôi không quan tâm em có ý gì, nuôi ra đứa con bất hiếu như vậy, tôi mất hết thể diện!”
“Bảo nó lập tức cút về, xuống nhà máy luyện thép cơ sở rèn luyện cho tôi, học cho hiểu cái gì gọi là “từ quần chúng mà ra”, tôi chưa mở lời thì không ai được cho nó về Kinh thành!”
Nói xong, ông quay người đóng sầm cửa rời đi.
Lần này Hà Tô thật sự không cần giả vờ mà sắc mặt tái nhợt dựa vào ghế sofa, tay run rẩy vì tức giận.
Cửa lớn vừa mở, một người phụ nữ trông như thư ký đeo kính đen, nhìn lớn tuổi hơn Hà Tô khá nhiều bưng thuốc vào.
Vừa thấy Hà Tô lảo đảo, bà ta lập tức chạy tới, đặt đĩa và thuốc xuống, vỗ về sau lưng Hà Tô:
“Tô Tô, cháu bình tĩnh lại, hít thở sâu, cháu bị hen suyễn tim, không thể kích động quá, cẩn thận lên cơn! Cháu không thể ngã bệnh được!”
Nói xong, bà ta ta dìu Hà Tô vào thư phòng cách đó không xa.
Vội vàng lấy một chai thuốc nhập khẩu trong ngăn kéo bàn làm việc xịt vào miệng Hà Tô.
Hà Tô hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, hơi thở cũng thuận hơn chút: “Dì Từ… Cháu sẽ không gục ngã đâu… Có một người cha như vậy, Hướng Đông và Triều Bắc chỉ có thể trông cậy vào cháu thôi!”
Bà ta mệt mỏi ngồi xuống ghế, chống trán, nghiến răng:
“Năm đó người phụ nữ kia vừa sinh ra Vinh Cẩm Thiêm đã ly hôn với Vinh Văn Vũ, mang con ra nước ngoài, chính cháu đã bầu bạn với ông ấy bao nhiêu năm, thậm chí còn khổ sở đi cải tạo học tập!”
Hà Tô hít sâu một hơi, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống:
“Tính ông ấy nóng nảy, chính cháu ở sau lưng điều đình làm người tốt, vậy mà ông ấy không chút nể tình với cháu và hai đứa con!!”
Bà ta căm hận nói: “Chỉ là chuyện nam nữ vớ vẩn, ông ấy đã không chịu giúp Hướng Đông điều đình thì thôi, lại còn bắt Hướng Đông đi làm công nhân lò luyện thép, đây là kiểu cha gì chứ?!”
Với tư cách là thư ký riêng của Hà Tô, cũng là dì ruột của bà ta, dì Từ nhíu mày:
“Tô Tô, cháu không cảm thấy chuyện này quá đột ngột sao, cô y tá đó và Hướng Đông đã chia tay nửa năm rồi, sao đột nhiên khơi lại chuyện này?”
Hà Tô sững người, bình tĩnh suy nghĩ.
Đúng vậy, chuyện này bất ngờ bị phanh phui, sao nhìn thế nào cũng có chỗ kỳ quặc.
Đơn giản như muốn nhằm phá hủy tương lai của Hướng Đông, phải biết Hướng Đông vất vả lắm mới thi đậu học viện quân đội!
Cũng vì chuyện xảy ra quá đột ngột, nên lúc nãy khi đối phó với câu hỏi của Vinh Văn Vũ, bà ta đã nóng vội cứng rắn chống lại ông.
Khiến tình hình hoàn toàn rối tung thành ra thế này!
Nếu không với tài ứng biến của bà, cho dù Hướng Đông thật sự không thể ở lại quân đội, Vinh Văn Vũ cũng sẽ thấy áy náy, giúp Hướng Đông tìm một đơn vị tốt hoặc cho Hướng Đông đi học đại học danh tiếng.
Sao lại đến mức ép Hướng Đông của bà ta đi nhà máy làm công việc luyện thép vất vả nhất!
Hà Tô nhíu mày: “Là có người nhắm vào cháu, hay nhắm vào Hướng Đông, hay cả nhà họ Vinh…”
“Rinh rinh rinh…” Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hà Tô không kịp phản ứng, nhìn về phía điện thoại trong thư phòng.
Nhưng lại phát hiện không phải điện thoại trong thư phòng đổ chuông, mà là điện thoại trong phòng khách nơi bà ta và Vinh Văn Vũ vừa cãi nhau.
Vinh Văn Vũ ghét thư phòng của Hà Tô quá nữ tính, khắp nơi đều là đồ trang trí hoa lá sặc sỡ, các loại tác phẩm văn học bi thương, chẳng có ý nghĩa gì, không bao giờ bước chân vào.
Trong số người phục vụ ở nhà, chỉ có dì Từ được phép vào dọn dẹp thư phòng riêng của bà.
Vì vậy, Hà Tô bèn nhờ dì Từ âm thầm tìm quan hệ, lắp đặt riêng một đường dây điện thoại mã hóa chỉ dành cho mình.
Bà ta dùng điện thoại trong thư phòng này liên lạc với bất kỳ ai đều không bị truy tìm được, rất tiện lợi.
Nhưng điện thoại trong phòng khách lại là loại lắp đặt thống nhất trong toàn biệt thự.
Hà Tô đứng dậy, để dì Từ dìu mình đến bên điện thoại phòng khách, nhấc ống nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Tần Hồng Tinh khóc nấc: “Cô Hà Tô, bằng đại học Thanh Hoa của cháu sắp bị hủy khỏi hồ sơ, cô mau cứu cháu đi!”
Hà Tô sững sờ: “Cái gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Hồng Tinh là sinh viên đại học điển hình thời công nông binh, không phải thi vào Đại học Thanh Hoa, mà là nhờ được đề cử vào.
Rất nhiều người có thể còn chưa học xong cấp ba đã trở thành sinh viên của các trường đại học trọng điểm như Thanh Hoa Bắc Kinh.
Nhưng hiện tại đã khôi phục kỳ thi đại học rồi, cũng đâu có nghe nói sẽ hủy bỏ học vị của sinh viên công nông binh!
Hơn nữa Tần Hồng Tinh cũng đã tốt nghiệp một năm rồi, sao trường đại học đột nhiên điều tra gì đó về gian lận, muốn hủy bỏ học vị?
Hà Tô rất mệt mỏi xoa thái dương, tại sao bà ta, Hướng Đông và Tần Hồng Tinh đều gặp vận xui thế này.
Tần Hồng Tinh nấc nghẹn: “Cháu… cháu gian lận trong thi cử và luận văn tốt nghiệp đại học… Cháu nghe giảng trên lớp cũng chẳng hiểu gì.”
Cô ta bực tức nói: “Nhưng đây cũng đâu phải chuyện lớn gì, sinh viên công nông binh không thi vào mà vào được Thanh Hoa, có mấy ai nghe hiểu bài giảng đâu, mọi người chẳng phải đều thế sao, giáo viên cũng không quản lý, bây giờ tính sao đây?!”
Hà Tô cười lạnh, là giáo viên không quản lý sao? Là giáo viên không dám quản đấy!
“Đừng lo lắng, đã nói với mẹ cháu chưa, nhà họ Tần cũng là gia đình có mặt mũi, tìm quan hệ đi!”
Hà Tô nói bằng giọng mềm mỏng hỏi han, trong mắt toàn vẻ bực bội.
Chuyện của mình còn đang rắc rối, bà ta vốn chẳng muốn thèm để ý tới con bé ngốc này, nếu không buộc phải duy trì mặt nạ người cô thấu hiểu.
Tần Hồng Tinh lắc đầu khóc: “Bố cháu mất rồi, mẹ cháu cũng chẳng kêu ai được, mẹ nghe người của ngành giáo dục nói sau này có thể sẽ không công nhận bằng công nông binh…”
Giờ cô ta sợ rồi, cũng chẳng ngại lộ ra khuyết điểm của mình nữa – sau khi bố qua đời, nhà họ Tần đã suy sụp lắm rồi.
Nếu không nhờ lúc trước đính hôn với Vinh Cẩm Thiêm, cô ta cũng chẳng có suất giới thiệu của cơ quan công tác để vào Thanh Hoa.
Học vị của cô ta bị gạch khỏi hồ sơ, thứ cô ta tự hào nhất cũng không còn!
Trong biệt thự, cơ quan công tác, ai ai cũng cười nhạo cô, thậm chí khinh thường cô ta!
Nghĩ đến điều này, cô ta rất suy sụp!
“Cô nhất định phải giúp cháu! Bọn họ là kẻ ức hiếp người khác!” Tần Hồng Tinh hét lớn.
Hà Tô bị giọng điệu lý lẽ đương nhiên của cô ta chọc tức, cau mày.
Bà ta cười lạnh châm chọc: “Cô ư, cô giúp được cháu cái gì chứ, chính cô còn bận bịu tối mặt…”
Vừa dứt lời, bà ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, vội hỏi: “Bọn họ là những ai?”
Tần Hồng Tinh khóc lóc ở đầu dây bên kia:
“Không biết, cháu nhận được cuộc điện thoại kỳ lạ ở văn phòng, nói gì đó về việc hôm nay sẽ tặng cháu một món quà đông chí.”
“Sau đó trưởng phòng quản lý văn phòng đơn vị đến nói với cháu là trường học nhận được tố cáo cháu gian lận trong thi cử và luận văn, sẽ hủy bỏ học vị của cháu, còn xóa học vị của cháu khỏi hồ sơ!”
Hà Tô vừa nghe, cả trái tim chợt rơi vào nước đá lạnh, “bốp” một tiếng cúp điện thoại.
Gương mặt xinh đẹp dịu dàng của người phụ nữ chợt méo mó, nghiến răng nghiến lợi: “Vinh, Cẩm, Thiêm… Cậu thật tàn nhẫn!”
Dì Từ giật mình: “Cháu nghi ngờ đây là thủ đoạn của Vinh Cẩm Thiêm?”