Ninh Tú Phân đỏ mặt, vỗ vào ngực anh: “Thả em xuống, nhỡ bị người ta thấy thì sao!”
Tầng này tuy chưa có ai ở nhưng mà cầu thang lại là công cộng!
Vinh Cẩm Thiêm nhướng mày, ăn nói hùng hồn: “Anh trai bế em họ bị thương xuống lầu thì sao?”
Anh bế vợ của mình thì có sao?
Ninh Tú Phân đành phải bỏ cuộc, thuận miệng hỏi: “Anh nói cho em biết nhiệm vụ của anh, như vậy có thích hợp không?”
Vinh Cẩm Thiêm vừa bế cô xuống lầu vừa thản nhiên nói:
“Lần này anh có toàn quyền tự chủ trong nhiệm vụ nên anh biết rõ những gì có thể kể cho em vì vậy sau này có thể còn cần em giúp nữa vì em là người nhà họ Ninh mà phải không?”
Ninh Tú Phân ngạc nhiên véo nhẹ mặt anh, hừ một tiếng: “Hóa ra anh cũng định lợi dụng em.”
Vinh Cẩm Thiêm nhướng khóe mắt trông rất trêu ghẹo: “Có qua có lại thôi, chúng ta là đồng chí chiến hữu hỗ trợ nhau, cùng nhau tiến bộ mà.”
Tới tầng trệt Vinh Cẩm Thiêm cũng thả cô xuống để tránh gây chú ý.
Trong khi đi qua sân tập, Ninh Tú Phân nhìn thấy nhiều nữ sinh đang vây xem chuyện gì đó.
Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn qua phía đó.
Liền thấy một bóng người cao lớn mặc áo ba lỗ công nhân cùng chiếc quần lính xanh đang bế một con chó lớn chạy hớt hải trên sân tập.
Đèn sân tập nhấp nháy sáng nhưng cũng không che được gương mặt cương nghị và cơ bắp của người đàn ông dưới ánh đèn mờ, đổ mồ hôi như tắm trên sân.
Hình ảnh này cũng thuận tiện thu hút một đám sinh viên giả vờ tập luyện để liếc trộm.
Dù sao thời buổi này mọi người không lo đói bụng cũng đã khó rồi.
Có thể cao đến một mét chín còn khỏe mạnh nam tính như vậy thì quả thực rất hợp mắt thẩm mỹ của tất cả mọi người.
Ai cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng.
Trừ con chó bị anh ta khiêng… ừm, con sói đen bị lắc lư đến mức chóng mặt khiến lưỡi cũng lè ra rồi.
Phía sau còn một con sói cái lông đỏ vô cùng tức giận đuổi sau đít anh chàng cao to kêu gào.
Gâu gâu gâu, thả chồng của bà xuống!
Ninh Tú Phân nhìn mà không nói gì, cảnh khủng long bế sói này trông rất quen thuộc: “…”
“Trông đẹp lắm à? Khắp người toàn cơ bắp như cứng đá, chỉ giỏi chịu đòn nhưng tiếc là không đủ linh hoạt hơn nữa sức bùng nổ cũng không bằng anh tu luyện nội công Đạo gia từ nhỏ.”
Giọng nói trầm mang chút hờn dỗi cất lên.
Ninh Tú Phân liếc anh một cái, cười khẩy: “Trần Thần có biết đội trưởng yêu dấu của mình nói xấu mình sau lưng còn hạ thấp cậu ta đề cao bản thân không?”
Anh ghen bóng ghen gió cái gì? Anh biết rõ cô thích kiểu mặt ngầu như anh mà.
Vinh Cẩm Thiêm điềm nhiên: “Anh chỉ nói sự thật thôi.”
Ninh Tú Phân lười tranh cãi với người đàn ông nhỏ nhen kiêu ngạo này: “Sao Trần Thần lại bế A Hắc chạy lung tung vậy, bà Hạ đã bảo hai vợ chồng nó không được ra ngoài mà!”
Tuy việc chia ra hai phòng từ một phòng khách khiến nhiều giáo viên trong trường ghen tị nhưng đối với A Hắc và A Hồng đã quen với cách sống nơi rừng núi thì không gian hoạt động như vậy là quá hạn chế.
Vinh Cẩm Thiêm bình thản nói: “Những lúc cậu ta nhớ mẹ sẽ điên lên như vậy, hơn nữa cậu ta không biết để ý sắc mặt của người khác.”
Ninh Tú Phân: “… Thế à… Thôi được, miễn cậu ấy không để A Hắc và A Hồng làm người khác bị thương là được rồi.”
Cô quên mất Trần Thần là đứa con trai của mẹ.
Đến nhà ông Đường, Vinh Cẩm Thiêm vừa vào cửa đã nắm chặt tay nhỏ của cô, đặt chai Mao Đài Phi Thiên mang để lên chiếc bàn gỗ cũ: “Đây là quà tặng cho ông Đường.”
Bà Hạ nhìn thấy thế, nhướng mày: “Hôm nay ngọn gió nào thổi cậu đến đây còn để thằng nhóc như cậu mang rượu cưới đến vậy?”
Bình thường hai đứa nhỏ này đâu có thân mật trước mặt hai ông bà như vậy!
Ninh Tú Phân không dám nói với ông Đường và bà Hạ về chuyện nguy hiểm xảy ra hôm nay.
Cô chỉ cúi mặt, khẽ ho một tiếng: “Bọn cháu quyết định làm cặp vợ chồng thật sự.”
Vì đã quyết định ở bên nhau nên dù thế nào cũng phải nói cho ông bà một tiếng.
Cô biết họ luôn lo lắng cho mối quan hệ của cô và Vinh Cẩm Thiêm.
Lời nói của Ninh Tú Phân ngay lập tức khiến ông Đường mắt sáng lên, ấn ấn gọng kính trên sống mũi, không nhịn được cười rạng rỡ: “Thật không?”
Vinh Cẩm Thiêm vòng tay qua vai Ninh Tú Phân, mỉm cười: “Thật, chiều nay bọn con nói chuyện rất lâu nên quên mất việc ăn cơm, ông bà còn đồ ăn không ạ?”
Không khí thân mật giữa hai đứa trẻ hoàn toàn khác với lúc đầu hơi ngượng ngùng lúng túng.
Ông Đường cười toe toét: “Được, được, tất nhiên có, các con mau mau ngồi xuống, ta đi nấu hoành thánh nhỏ, chính là món hoành thánh nhỏ đặc sản Thượng Hải mà chiều nay vừa mới gói xong!”
Thấy hai đứa trẻ cuối cùng cũng viên mãn, ông rất vui, vội vàng mời Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm ngồi xuống.
Ông nhanh nhẹn ra bệ cửa sổ hái mấy cọng hành lá mình trồng rồi đi vào bếp chuẩn bị.
Bà Hạ nhìn Vinh Cẩm Thiêm, lại nhìn Ninh Tú Phân.
Bà đột nhiên lại gần Ninh Tú Phân liếc nhìn Vinh Cẩm Thiêm, “thì thầm”:
“Sao, quyết định tha thứ cho thằng nhóc không một lời từ biệt đã bỏ đi rồi à, không định bắt nó đợi thêm một thời gian nữa à?”
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Ninh Tú Phân cười gượng, lúc trước bà đã từng thấy cô rơi nước mắt vì Vinh Cẩm Thiêm.
Cô sờ vào hộp đá bọc bông dày mà cô nhờ người mua riêng.
Đó dùng để đựng đá mua về mỗi ngày nhưng nay trời dần lạnh rồi thì không cần nữa.
“Anh ấy cũng không thật sự làm gì có lỗi với cháu chỉ là quan điểm cả hai không hợp nhau thôi, bây giờ anh ấy hứa sẽ nghe lời cháu, hôm nay bọn cháu đã nói rõ với nhau rồi ạ.”
Bà Hạ chống tay vào eo bĩu môi: “Thôi được, cháu gái muốn gì cũng được, đàn ông thật sự không thể nuông chiều mà phải lập ra quy củ!”
Trong lúc nói chuyện, hai bát hoành thánh thơm phức đã được bưng lên bàn, từng chiếc hoành thánh nhỏ bằng đốt ngón tay cái có lớp vỏ mỏng như giấy.
Nhân là rau tần ô bác gái hái ở bên hồ trường học cắt nhỏ trộn với thịt băm và các loại gia vị.
Nước dùng là ông Đường dùng thịt xay nấu riêng thêm mỡ lợn phi lên thơm nức rồi thêm hạt tiêu tạo vị thơm cay nồng.
Bên trên còn đặt một quả trứng rán vàng ươm, một mùi hương hấp dẫn khó có thể cưỡng lại!
Mùi vị này khiến Ninh Tú Phân không nhịn được nuốt nước miếng, mấy chiếc bánh quy ban nãy không thể lấp đầy cái bụng đói meo.
Cô ngồi xuống không khách sáo, nhanh tay cầm chiếc đũa gắp mấy miếng hoành thánh nhỏ bỏ vào miệng.
Vinh Cẩm Thiêm thấy cô ăn ngon lành, anh gắp thêm mấy chiếc hoành thánh cho cô.
Đôi mắt Ninh Tú Phân sáng lấp lánh, quay sang mỉm cười với anh.
Ông Đường cười nhìn hai đứa trẻ thân mật, trong lòng hạnh phúc biết bao: “Hoành thánh còn rất nhiều, Tiểu Thiêm không phải nhường.”
Thật lòng yêu nhau là được.
Nhưng bà Hạ cứ nhăn mặt, lúc thì nhìn Ninh Tú Phân, lúc thì nhìn Vinh Cẩm Thiêm.
Mãi đến lúc hai người ăn xong hoành thánh, cả hai dắt A Hắc A Hồng về, cùng rời khỏi ký túc giáo viên.
Bà cụ cứ trừng mắt nhìn Vinh Cẩm Thiêm, nhìn đến mức khiến Vinh Cẩm Thiêm cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Nhưng trực giác mách bảo anh rằng tốt nhất đừng hỏi tại sao bà cụ không vui, nếu không có khi sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.
…
Hôm sau, Ninh Tú Phân đi lấy khẩu cung.
Vinh Cẩm Thiêm cũng đi cùng, sau đó trực tiếp lái xe đến đồn cảnh sát sân bay.
Ở cửa đồn cảnh sát sân bay đã có khá nhiều người đang đứng đợi anh.
“Đội trưởng!” Lão Từ mặc thường phục nở nụ cười với anh, nhanh chóng bóp tắt điếu thuốc trên tay, ném vào thùng rác, dẫn người tiến lên.
Vinh Cẩm Thiêm dừng xe, đánh giá anh ta: “Bộ đồ tây này trông hợp với anh đấy.”
Lão Từ kéo cổ áo, cười hì hì: “Sao bằng được bộ áo da của đội trưởng, tôi còn tưởng sẽ lâu lắm mới gặp lại anh chứ! Không ngờ cấp trên lại cho tôi đến Thượng Hải làm cùng anh!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn về phía sân bay: “Người nhà họ Ninh đến rồi à?”
Lão Từ gật đầu: “Máy bay sắp hạ cánh để ra khỏi cửa sẽ mất chút thời gian nữa, lần này người đến là người đứng đầu thế hệ trẻ nhà họ Ninh, cậu cả Ninh gia – Ninh Bỉnh Vũ.”