Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Trong tích tắc, bầu không khí trở nên im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Biểu cảm của Vinh Cẩm Thiêm chợt cứng đờ, trong mắt lộ ra sự phẫn nộ kỳ quái.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi nhập ngũ, anh bị nghi ngờ “không đủ năng lực”, chỉ huy nghi ngờ rằng anh sẽ đánh trận này một cách thảm hại!
Điều này không phải là vô lý sao! Đàn ông không thể nói mình không được!
Ninh Tú Phân có thể cảm nhận ngay được sự áp lực mạnh mẽ từ anh, đó là sự bức bối không thể che giấu.
Cô cúi mắt xuống, đưa tay vỗ nhẹ vào ngực anh: “Em không nói anh không được, em chỉ nói về khía cạnh đó thì anh là người mới, nên có thể không được…”
“Nhưng cái không được này có thể cải thiện bằng cách học tập… giống như khi anh lái xe jeep, ban đầu ra đường, phải cẩn thận, phải học luật giao thông!”
Vừa tắm xong, cô có dịp thấy “toàn cảnh” của anh, mới biết rằng anh chàng đẹp trai, thanh tú này lại là một người mạnh mẽ, như xe bọc thép hạng nặng.
Đường nhỏ nông thôn của cô không chịu nổi sự vụng về của anh khi lái xe bọc thép hạng nặng trên đường, chỉ cần một chút sơ ý, đường sẽ nứt ra!
Cô cố gắng giải thích, khiến khuôn mặt tuấn tú của Vinh Cẩm Thiêm lúc xanh, lúc thì, có lúc thì đỏ.
Như bảng màu trên núi lửa… màu sắc rực rỡ!
Vinh Cẩm Thiêm hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Ừ, anh chưa từng đánh trận, tấn công cứ điểm.
Chỉ huy không hiểu năng lực của tiền tuyến, anh phải thông cảm.
“Với lại em thấy cơ thể em nhỏ bé, anh mà đánh bừa, lỡ anh không được thì có lẽ em cũng không ổn…”
Nhưng từng câu “không được” của vị chỉ huy trước mặt khiến Vinh Cẩm Thiêm không thể chịu nổi.
Hơn nữa, cô cứ ngọ nguậy tìm cách bỏ trốn trước trận chiến, chiếc áo lông lớn trên người đã rơi mất phân nửa, toàn thân cô với mái tóc đen như mây, da trắng như tuyết, môi đỏ như hoa mai, cả người lắc lư qua lại.
Anh không thể chịu nổi thêm nữa!
Anh mím chặt môi, nguy hiểm hỏi: “Lần trước ở thị trấn, em đã đồng ý cho anh, sao bây giờ lại kiếm cớ?”
Ninh Tú Phân dịch mông nhỏ cố gắng lùi lại, lẩm bẩm: “Chẳng phải anh cứ khăng khăng muốn “xử lý” em sao, hơn nữa lúc đó em cũng đâu có thấy được “toàn cảnh” của anh!”
Nếu cô biết bên ngoài và bên trong của anh khác nhau đến mức này, chắc chắn cô sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy!
Đúng thật là… chưa biết toàn cảnh thì không thể đánh giá.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh mặt kéo cô lại, lật người đè cô xuống.
“Năm mười bốn tuổi, lần đầu tiên anh lái xe jeep quân dụng, đến ngày thứ ba anh đã có thể tự lái trên đường, còn đưa người từ thủ đô đến Bắc Hà.”
“Xe tải hạng nặng và xe tăng 59 anh đều có thể lái, trực thăng, máy bay chiến đấu anh đều có hơn năm trăm tám mươi giờ huấn luyện!”
Anh dừng lại, trong mắt lóe lên ngọn lửa nguy hiểm và đầy ham muốn chiến thắng.
“Hơn nữa, làm sao chỉ huy Ninh biết tôi chưa từng học chứ, xin chỉ huy hãy tin tưởng tôi, ít nhất cũng phải thử một lần để biết chứ.”
Nói xong, anh cúi đầu bịt miệng cô lại, ngăn không cho cô nói thêm bất cứ lời nào “xúc phạm” đến nhân phẩm của anh.
“Không phải… đợi… ưm…” Ninh Tú Phân muốn kêu cứu… anh ơi, mười ba tuổi lái xe là vi phạm quy định đó.
Anh ỷ vào chuyện vào lúc đó pháp luật chưa hoàn thiện, hơn nữa có người gánh vác hậu quả, lái xe chưa đủ tuổi!
Nhưng bây giờ đường nhỏ của em không muốn gánh vác xe bọc thép hạng nặng của anh!
Em gánh vác cho anh, ai gánh vác cho em?

Nhưng mà…
Hình như anh cũng khá giỏi, ví dụ như việc hôn.
Thật ra anh cũng chưa hôn cô được bao nhiêu lần, nhưng bây giờ lại rất thành thạo, từ ban đầu ngây ngô như một chú chó con chỉ biết cắn môi và đầu lưỡi của cô.
Bây giờ… ưm… một nụ hôn, dường như cũng có thể khiến ngọn lửa bùng cháy.
Ninh Tú Phân bị anh ôm trong lòng, cả người bị anh giữ chặt, môi và răng quấn quýt với nhau, ánh mắt trong sáng của cô dần trở nên mơ màng.
Hương xà phòng sạch sẽ trên người anh tràn ngập khoang mũi.
Vòng tay mạnh mẽ, làn da áp sát vào nhau, từ ánh mắt mơ màng của cô nhìn thấy cánh tay rắn chắc rộng lớn của anh như núi non trập trùng.
Anh đè cô xuống, dường như có thể ép cô thành một khối mềm mại.
“Chúng ta thử đi, chỉ huy Ninh, hãy tin tưởng vào quyết định của mình.”
Anh ngẩng đầu lên, hôn lên chóp mũi cô, nhẹ nhàng cắn môi cô, rồi đến chiếc cổ mảnh mai, hôn xuống dưới.
Toàn thân Ninh Tú Phân như tê dại, cúi đầu nhìn người nằm trên người mình.
Trong đôi mắt dài và hẹp của anh, ngọn lửa chuyên chú cháy bỏng, đuôi mắt lạnh lùng nhuốm một màu đỏ thẫm kìm nén, chóp mũi cao thẳng khẽ cọ vào da thịt cũng như tâm hồn cô.
Biểu cảm điên cuồng đến cực điểm, trái tim cô như bị anh cắn lấy, nhưng lại đẹp trai đến chết người.
Có vẻ như nếu cô không nói gì, không đồng ý, anh thật sự sẽ không động vào cô.
Rất “tôn trọng” mọi quyết định của vị “chỉ huy” này.
Ninh Tú Phân nghĩ bản thân có ký ức của hai kiếp, không nên bị sắc đẹp mê hoặc, ít nhất là bị tối mắt chứ không tối óc.
Nhưng mà… ăn uống, sắc dục là bản tính con người!
Thôi, chàng trai đẹp như vậy, cứ để anh ấy đi.
Công tử Vinh đúng là con nhà người ta, từ thiếu niên thiên tài đẹp trai đến Thái Tuế gia nơi chiến trường, vừa có thể xông pha trận mạc, vừa lái được máy bay.
Biết đâu anh không cần thầy dạy, biết đâu anh lái xe bọc thép lần đầu trên đường nhỏ nông thôn này của cô cũng có thể lái tốt.
Không quá đau đớn đâu nhỉ?
Sắc không mê hoặc người, người tự mê, huống chi Vinh mỹ nam tận tâm phục vụ, dù động tác không quá thuần thục lại còn mới lạ.
Nhưng mỗi cái hôn, cái vuốt ve của anh đều khiến đầu cô trở nên lẫn lộn.
Bàn tay nhỏ của cô đặt lên cơ ngực rắn chắc của anh, sờ soạng vài cái, lẩm bẩm đầy mê man: “Vậy anh… bắn súng phải… nhẹ một chút, chậm một chút, em sợ đau…”
Được cho phép rồi.
Anh mong chờ cô đã quá lâu, mong muốn quá nhiều, khóe môi Vinh Cẩm Thiêm nở nụ cười không thể kiềm chế.
Đáy mắt lạnh lùng của anh hoàn toàn bị ngọn lửa bao phủ, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống vết cào đỏ ửng trên bờ vai cô do Đường Quân để lại: “Anh sẽ nhẹ nhàng.”
Trong căn phòng nhỏ của chỉ huy, hơi nóng và dục vọng xoay vần, ánh nắng chiếu qua cửa sổ.
Để lại bóng dáng cao lớn và nhỏ nhắn giao thoa, tạo nên một bức tranh đan xen, mỹ lệ và gắn kết.
Sau bao lâu giằng co, cuối cùng anh cũng tấn công thành trì, pháo lửa triền miên.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!