Nhưng…
Khói bụi bên ngoài nhà kho bay tứ tung chứ không phải bên trong nhà kho.
Hơn nữa chỉ có một tiếng nổ nhưng âm thanh dường như phát ra từ trong nước, không hề có sức mạnh huỷ diệt.
Đường Quân bàng hoàng cúi đầu nhìn điều khiển từ xa, anh ta ấn liên tục mấy lần nhưng đều không có bất kỳ phản hồi nào!
Có chuyện gì vậy? Rõ ràng anh ta đã gài bom toàn bộ khu vực xung quanh nhà kho!
Trong trường hợp thân phận và nơi ẩn náu bị lộ tẩy, anh ta sẽ cho nổ tung bản thân và toàn bộ tài liệu trong nhà kho!
Vinh Cẩm Thiêm thờ ơ nhìn anh ta: “Mày ấn xong chưa? Đến lượt tao rồi.”
Anh đột ngột thay băng đạn, tháo ống giảm thanh, kéo cò. “Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!”
Bốn tiếng súng liên tiếp vang lên, bắn chính xác vào tay chân của Đường Quân, uy lực mạnh mẽ từ viên đạn khiến cho tứ chi anh ta bị cắt đứt, xương cốt bị gãy hoàn toàn.
Đường Quân ngã xuống chính vũng máu của mình ở dưới đất trong tư thế vặn vẹo, toàn thân run rẩy, thậm chí không thể kêu lên vì quá đau đớn.
Vinh Cẩm Thiêm bước đến trước mặt anh ta, lạnh lùng ra lệnh cho người ở phía sau: “Mục tiêu đã mất đi khả năng di chuyển và phản kháng, mối đe doạ đã được tiêu diệt, mau gọi nhân viên cứu hộ tới.”
Cơn đau đớn tột cùng khiến cho Đường Quân cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tựa như sắp chết.
Nhưng anh ta đột nhiên hiểu ra thứ gì đó: “Mày… mày vẫn luôn không lộ diện vì mày dẫn người đi gỡ bom do bọn tao lắp đặt sao?”
Anh ta cũng hiểu tại sao Hà Tô lại trăm phương ngàn kế muốn loại bỏ đứa con riêng Vinh Cẩm Thiêm này.
Nếu như động tới con quái vật này và để anh nhắm tới, nhất định sẽ sống không bằng chết!
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn anh ta: “Ai phái mày đến tiếp cận tao và bắt cóc Ninh Tú Phân?”
Đường Quân cay đắng nhìn anh, bỗng nhiên cười lên: “Ha ha ha… Bọn mày đúng là loại người không có lương tâm… cô ta thích mày… mày lại lấy cô ta… làm mồi nhử… không đáng, thật sự không đáng!”
Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên nhấc chân lên giẫm vào cái chân bị gãy của anh ta, lạnh lùng nói.
“Mày ẩn nấp ở Thượng Hải nhiều năm như vậy, lấy được bao nhiêu tình báo, người đứng sau mày là ai, hiện tại mày có thể bắt đầu xem xét nên trả lời hai vấn đề này như nào.”
Đường Quân đau đớn hét lên: “A!”
Ứng Cương dẫn bác sĩ mang cáng cứu thương đến, nhìn cảnh tượng này anh ta không khỏi chấn động nhưng không phát ra tiếng.
Vinh Cẩm Thiêm nhàn nhạt nói: “Không cần lo lắng, tao tạm thừa nhận có những việc tao làm sẽ tiện hơn.”
Sau đó anh nhìn bác sĩ và Ứng Cương, lạnh lùng ra lệnh: “Cầm máu và tiêm thuốc trợ tim cho anh ta sau đó đưa đến bệnh viện, chờ anh ta tỉnh lại tôi sẽ đích thân thẩm vấn.”
Nghe thấy bốn từ đích thân thẩm vấn, Đường Quân đang thoi thóp bỗng run lẩy bẩy.
Vinh Cẩm Thiêm sẽ không tha cho anh ta, hơn nữa với tình trạng của Đường Quân bây giờ chắc chắn không chịu được sự “thẩm vấn” của anh!
Đường Quân nhìn chằm chằm vào Vinh Cẩm Thiêm, đột nhiên chế giễu: “Chậc… mày đúng là đồ quái vật… cái… cái gì… cũng không biết…”
Sắc mặt Vinh Cẩm Thiêm tối sầm lại, đưa tay ra nắm lấy cằm anh ta.
Nhưng đã quá muộn, khi tách cằm anh ta ra, máu đen trong miệng lập tức chảy ra, sau đó tắt thở.
Có mùi lạ toả ra từ trong miệng anh ta.
Ứng Cường cau mày, biểu cảm trên mặt có chút khó coi: “Đường Quân đã cắn thuốc độc trong kẽ răng.”
…
Vinh Cẩm Thiêm nhìn một lát: “Xyanua, một loại chất kịch độc.”
“Không ngờ anh ta lại chết dễ dàng như vậy.” Ứng Cương thở dài.
Đường Quân cũng được coi là thế hệ trẻ khá xuất sắc của nhà họ Đường ở Thượng hải.
Chưa kể Đường Quân đã ẩn nấp nhiều năm như vậy, có thể anh ta bị xúi giục nhưng vẫn luôn đề phòng bất trắc, vô cùng thận trọng.
Sự lạnh lẽo hiện lên trên khuôn mặt của Vinh Cẩm Thiêm: “Là do tôi bất cẩn rồi.”
Khi anh ở trên chiến trường, hầu hết những kẻ bị cưỡng ép hỏi tin tức sẽ không dùng cách thức đặc biệt của một gián điệp nhiều năm như này.
Có rất ít người nhét độc vào trong kẽ răng.
Ứng Cương cau mày: “Thật ra những gián điệp này phần lớn đều bị xúi giục, rất ít người dám cắn chất độc khi mà vẫn còn muốn sống.”
“Đường Quân này cũng coi như là trường hợp đặc biệt, anh ta dứt khoát cắn chất độc như vậy chỉ vì sợ không chịu nổi thẩm vấn, làm lộ kẻ đứng sau sao?”
Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh nói: “Những kẻ tôi bắt được trên chiến trường cơ bản đều không sống sót qua hai vòng thẩm vấn của tôi, kể cả đối phương là quân chỉ huy.”
Ứng Cương nghĩ tới chiêu thức tàn nhẫn vừa rồi của Vinh Cẩm Thiêm.
Anh ta thở dài, ra hiệu cho đội cứu thương dọn dẹp tàn cục: “Đúng thật là đa số sẽ thú nhận, rất ít kẻ sẽ trung thành với cấp trên như vậy.”
Vinh Cẩm Thiêm nghiêm mặt nói: “Anh ta tự sát không phải vì muốn bảo vệ cấp trên.”
Khó có thể biết được Đường Quân thật sự là trung thành với người đứng sau hay là với người chỉ đạo anh ta ra tay với Ninh Tú Phân.
Ứng Cương ngây người: “Ý đội trưởng Vinh muốn nói…”
Vinh Cẩm Thiêm cất súng: “Anh ta nhắm tới tôi, lần này bắt cóc Ninh Tú Phân cũng là vì tôi, cấp trên của anh ta nói không chừng còn không biết anh ta làm việc này.”
Ứng Cương nhất thời không biết phải nói gì: “…”
Đường Quân làm lớn chuyện như vậy, thậm chí làm lộ thân phận, đến mạng cũng không cần.
Không phải là để lấy tin tức tình báo mà là vì muốn tìm cách báo thù cá nhân Vinh Cẩm Thiêm sao?
Biết bao nhiêu oán hận, lại tốn nhiều công sức giết vợ của đội trưởng như vậy chỉ để trả thù?
Vinh Cẩm Thiêm nhẹ nhàng bổ sung: “Nhưng dựa theo tư liệu và tính cách của Đường Quân thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, anh ta có lẽ muốn lợi dụng chuyện đối phó với tôi đổi lấy tình báo của một số người nhằm đánh lạc hướng cuộc điều tra của chúng ta.”
Biểu cảm của Ứng Cương thay đổi, tôn kính nói với anh: “Vâng, cảm ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ của đội trưởng Vinh lần này.”
Vinh Cẩm Thiêm nhàn nhạt nói: “Tôi là cảnh sát tạm thời của đồn các anh, cũng coi như là thực hiện trách nhiệm công việc của tôi, nếu như không làm tốt thì xin lãnh đạo tha thứ cho tôi.”
Ứng Cương nói một cách khách khí: “Không dám, có chuyện gì cần chúng tôi giúp, đội trưởng Vinh cứ nói ra…”
Đúng vậy, ai dám làm lãnh đạo của anh chứ.
Quả nhiên…
Vinh Cẩm Thiêm quay người sải bước ra cửa: “Xin nhờ các anh em tìm giúp tôi em họ Ninh Tú Phân của tôi…”
Ánh mắt lạnh lùng của anh không còn che giấu được sự lo lắng nữa.
Giây tiếp theo Trần Thần xuất hiện bên ngoài cửa, cậu ấy đang đứng ở đó cùng với một cô gái nhỏ nhắn.
Vinh Cẩm Thiêm dừng bước.
“Vinh Cẩm Thiêm, em đang ở đây!” Giọng nói trong trẻo của Ninh Tú Phân vang lên.
Vinh Cẩm Thiêm kinh ngạc, khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, sự lạnh lẽo trong mắt anh đột nhiên biến mất, giống như băng tuyết lần đầu tiên tan chảy, thậm chí còn ẩn chứa ánh sáng lấp lánh.
Anh bước nhanh như gió, trong nháy mắt đã bước đến trước mặt Ninh Tú Phân.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, kìm nén hết lần này đến lần khác, thần kinh vừa thả lỏng lại vừa căng thẳng.
Mới đó thôi đã không kiềm được muốn đưa tay ôm “em gái” của mình vào lòng thật chặt trước mặt mọi người.
Ninh Tú Phân ngẩng khuôn mặt tròn trĩnh của mình lên liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy cảm xúc của anh.
Nhưng cuối cùng anh chỉ đứng trước mặt cô, khẽ hỏi: “Em… có bị thương ở đâu không?”
Ở đây có quá nhiều người, bọn họ chỉ có thể làm “anh em”.
Đôi mắt đen láy của Ninh Tú Phân né tránh, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không sao, chỉ có vài vết xước thôi, anh bảo em giấu một con dao dưới giày thật sự rất có ích, Đường Quân không thể làm gì em, em đánh anh ta sau đó chạy đi.”
Hai người đang nói chuyện, Ứng Cường cũng chạy đến.
Anh ta kinh ngạc nhìn Ninh Tú Phân, không thể tin được ôm vai cô: “Bạn học Ninh Tú Phân, tốt quá cô vẫn còn sống, từ lúc vào đây chúng tôi lo lắng cho cô chết đi được!”
Nếu có chuyện gì xảy ra với người bị dùng làm mồi nhử, chưa nói đến việc vụ án gián điệp này xảy ra vấn đề, ít nhất anh ta cũng sẽ ân hận suốt đời.
Ôi chúa ơi, trời đất ơi, may quá cô ấy vẫn còn sống!
Ninh Tú Phân trợn mắt, không kiềm được phàn nàn: “Đúng vậy, các anh đến muộn hơn chút nữa tôi cũng chẳng biết bản thân có còn sống hay không!”
Ứng Cương tội lỗi buông vai cô ra: “Đội trưởng Vinh phát hiện ra rất nhiều bom trong nhà kho, chúng tôi phải tìm cách khiến nó phát nổ càng sớm càng tốt, nếu không mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Ninh Tú Phân nhìn thấy Vinh Cẩm Thiêm im lặng, đôi mắt phức tạp lấp lánh nhìn cô.
Chẳng trách anh đến muộn như vậy, cục diện quan trọng hơn, anh phải bảo vệ tất cả mọi người, thật ra gỡ bom cũng chính là bảo vệ cho bản thân cô.
Ninh Tú Phân cười một cách nhẹ nhõm: “Các anh nói đúng, hơn nữa phối hợp với cảnh sát bắt kẻ xấu, mỗi công dân chúng tôi đều nên làm điều đó.”
Huống chi là tên gián điệp chó chết Đường Quân!
Cô luôn đề phòng Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân, mỗi lần gặp bọn họ Vinh Cẩm Thiêm luôn canh giữ bên ngoài khách sạn.
Bọn họ không thể đưa cô ra khỏi đại học Phục Đán cũng không cách nào ra tay.
Hôm nay là ngày bọn họ trở về Ninh Nam.
Nếu như hai vợ chồng này muốn ra tay, vậy chắc chắn sẽ ra tay vào ngày cuối cùng trước khi rời đi.
Làm sao cô có thể trúng kế của Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân, bị bọn họ hạ thuốc vào lúc đó?
Nếu như không phải bởi vì đồng ý giúp đỡ Ứng Cương, cô đã không phải giả vờ bất tỉnh để rồi bị bắt đi!
Sau khi ăn mấy miếng cơm bị hạ thuốc đó cô đã nhổ sạch hết vào trong tay áo.
“Cô không biết đâu, thật ra lãnh đạo của chúng tôi đã nhắm tới Đường Quân được bảy tám năm rồi, nhưng anh ta vẫn luôn không để lộ dấu vết, chúng tôi cũng không tìm ra nơi ẩn náu của anh ta, thậm chí thời gian gần đây lãnh đạo của chúng tôi còn nghĩ có phải chúng tôi nhìn nhầm người rồi không.” Ứng Cương thở dài.
Anh ta đã được cấp trên giao cho nhiệm vụ này từ khi mới vào đồn cảnh sát!
Nếu như không phải đội trưởng Vinh trùng hợp hỏi lãnh đạo anh ta một số tài liệu, trong số đó có một người tên là Đường Quân.
Thì cũng không phát hiện ra điểm yếu của Đường Quân chứ đừng nói đến nơi ẩn náu của Đường Quân là nhà kho này.
“Mặc dù bây giờ Đường Quân đã chết nhưng đã tìm thấy hang ổ của anh ta ở đây, chắc chắn sẽ có thêm nhiều manh mối về cấp trên và cấp dưới của anh ta.” Ứng Cương nhìn xung quanh.
Người của họ đã tìm thấy trong nhà kho máy điện báo, tài liệu mật, súng, đạn, dược cùng nhiều loại thuốc khác nhau…
Đây là một nơi ẩn náu có tính khu vực cao.
Không ngờ rằng Đường Quân lại xảo quyệt như vậy, không hề bị dính vào mặt trận tình báo của cấp trên.
Thay vào đó lại dính líu vào ân oán cá nhân của người khác.
Nói chính xác hơn là rơi vào tay một cô gái dũng cảm và thông minh như Ninh Tú Phân.
“Nếu không phải cô ủng hộ công việc của chúng tôi, đồng ý làm mồi nhử thì chúng tôi thật sự không thể tìm thấy hang ổ của Đường Quân, còn để con chó này chạy trốn!”
Ứng Cương kích động đến mức muốn đưa tay ôm lấy Ninh Tú Phân xoay hai vòng, sau đó trao cho cô năm giải thưởng công dân tốt!
Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên giơ tay đẩy vai Ứng Cương, tách anh ta và Ninh Tú Phân ra rồi lạnh lùng nói: “Được rồi, sắp xong rồi.”
Ứng Cương hết ngạc nhiên thì lại ngượng ngùng ho nhẹ: “Thật ngại quá, thật ngại quá… Khụ Khụ, tôi nhìn thấy con tin được an toàn nên có hơi kích động.”
Ôi trời, anh ta kích động đến mức trước mặt anh trai nhà họ ôm ôm ấp ấp với em gái người ta!
Vinh Cẩm Thiêm mặt không biểu cảm cởi áo khoác đồng phục cảnh sát ra khoác lên vai Ninh Tú Phân, sau đó vòng tay qua vai cô.
Anh nghĩ lại rồi, một cảnh sát bình thường có thể kích động đến mức ôm con tin vì đã thành công trốn thoát.
Vậy việc anh ôm “em họ” của mình vì em ấy còn sống sau vụ bắt cóc chẳng phải rất bình thường sao?
Ninh Tú Phân cảm nhận được vai mình căng cứng, ngón tay thon dài của anh dùng lực mạnh đến mức như muốn dán chặt cô vào cơ thể anh.
“Trần Thần sẽ ở lại xử lý tàn cục cùng mọi người, tôi dẫn Ninh Tú Phân đi kiểm tra một chút, xem con bé có bị thương hay không.” Vinh Cẩm Thiêm nói với Ứng Cương.
Ứng Cương nhìn quần áo Ninh Tú Phân ướt sũng, liên tục gật đầu: “Nên làm vậy, nên làm vậy.”
Nói xong anh ta nhìn Ninh Tú Phân, nghiêm túc nói: “Bạn học Ninh Tú Phân, lần này cô đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, sau này có việc gì cần giúp đỡ hay có ai bắt nạt cô cứ việc đến tìm tôi!”
Đây là cách duy nhất bọn họ có thể trả ơn cô.
Ninh Tú Phân ngây người với đôi mắt to tròn, sau đó gật đầu: “Được!”
Cô hiểu được hàm ý và sức nặng trong lời nói vừa rồi của Ứng Cương.
Có sự chống lưng của Ứng Cương bọn họ, sau này cô mở tiệm ở đại học Phục Đán, làm gì cũng thuận lợi mà không sợ bị ai kiếm chuyện.
Ứng Cương do dự một lúc, nói: “Còn một thông tin nữa, đối phương ra tay rất tàn ác, khi mẹ nuôi của cô được vớt lên, trong miệng và mũi đều chảy máu, nội thương nghiêm trọng cộng thêm đuối nước nên dẫn đến bị ngạt thở.”
Anh ta dừng lại: “Còn bố nuôi của cô, trước mắt chúng tôi chưa tìm thấy tung tích của ông ta.”
Ninh Tú Phân nghe được tin tức này, trong đôi mắt sáng ngời của cô bỗng hiện lên một tia phức tạp cùng u ám.
“Bố nuôi của cô lớn lên ở sông Ninh Nam, ông ta cũng thường xuyên ra sông bơi lội, kỹ thuật bơi cũng tốt, cho dù bị trói tay có lẽ cũng có thể thoát được.”
Ứng Cương nói: “Nếu như bố nuôi của cô còn sống, ông ta cũng bị tình nghi có liên quan đến vụ bắt cóc này, chúng tôi vẫn sẽ truy nã ông ta theo quy định của pháp luật.”
Ninh Tú Phân lạnh lùng gật đầu: “Tôi không có bố nuôi, các anh muốn xử lý như nào thì tuỳ các anh.”
Cô nhìn về phía dòng sông, tháng mười một những cơn gió trên sông Hoàng Phố vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo.
Khi còn nhỏ, Ninh Trúc Lưu thường bắt cho cô vài con cá nhỏ và vỏ sò trên sông để chơi.
Lúc đó gia đình cô còn nghèo khó, những thứ này là món đồ chơi mà cô thích nhất.
Nhưng đáng tiếc bọn họ lại không có cùng huyết thống, có lẽ đây chính là định mệnh.
Gia đình này đã nuôi nấng cô từ nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn khiến cô thất vọng.
Người bố tốt bụng và lương thiện trong hồi ức của cô luôn bị vợ mắng mỏ, suy cho cùng đó chẳng qua chỉ là ước mơ mang tên hạnh phúc gia đình của cô thôi.
Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên khép áo khoác của cô lại: “Bên sông lạnh lắm, chúng ta về thôi.”
Ninh Tú Phân gật đầu, cô không quay đầu lại, đi theo anh vào xe jeep của quân đội.
Vinh Cẩm Thiêm đích thân chở cô về trường.
Nhưng anh không đưa cô về ký túc xá của trường mà lái thẳng xuống tầng dưới ký túc xá của mình.
Quay lại ký túc xá.
Vinh Cẩm Thiêm rửa tay, bật nước nóng lên sau đó cầm chiếc khăn lớn đặt sang một bên.
Anh đặt mọi thứ lên bàn, xắn tay áo lên, bình tĩnh nói: “Nước nóng đã chuẩn bị xong, em tắm trước đi, ra ngoài thì quấn khăn tắm lại, đừng mặc quần áo, anh giúp em kiểm tra vết thương.”
Nói xong anh cầm hộp thuốc đi ra ngoài.
Ninh Tú Phân nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh sau đó ho nhẹ: “Được”.
Lúc này anh rất có chứng mực, bảo cô không mặc quần áo là để anh kiểm tra xem trên cơ thể cô có vết thương nào không.
Ninh Tú Phân cầm khăn đi vào phòng tắm.
Vinh Cẩm Thiêm đặt hộp thuốc xuống, nhặt quần áo cô đặt lên ghế, có lẽ cô không chú ý, ngoài việc áo sơ mi bị ướt đẫm, cúc áo cũng đã bị cài lệch.
Anh cầm quần áo lên nhắm nghiền mắt lại, từ từ khép những ngón tay thon dài lại, để lộ ra những đường gân trên mu bàn tay trắng nõn.
Tên khốn Đường Quân đã chạm vào cô!
…
“Tôi tắm xong rồi.” Ninh Tú Phân quấn khăn đi ra từ phòng tắm.
Cô thấy thân hình dong dỏng cao của Vinh Cẩm Thiêm quay lưng về phía mình, đúng lúc anh đang lấy thứ gì đó từ trong hộp thuốc.
Cô có chút lo lắng bước tới liền phát hiện quần áo của cô đã bị vứt vào trong thùng rác.
Ninh Tú Phân sững sờ, trong ánh mắt lộ ra cảm xúc phức tạp, anh từng nói không bận tâm việc cô bị người đàn ông khác chạm vào.
Ninh Tú Phân chớp đôi mi dài, vén mái tóc ướt đẫm ra phía sau, đi đến phía sau anh, nhàn nhạt nói.
“Đường Quân kéo tóc tôi, đổ nước lên người tôi cũng đã cởi áo tôi, nhưng anh ta vẫn chưa xâm hại được tôi…”
Giây tiếp theo anh quay người lại, cầm chiếc khăn mềm trong tay lau tóc cho cô.
Sau đó anh đột nhiên cúi đầu, mượn tư thế này nhẹ nhàng hôn lên môi cô như muốn rút hết những lời cô định nói.
Ninh Tú Phân ngây người, chiếc khăn che nửa mặt và đôi mắt của cô khiến cô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Nhưng nụ hôn của anh không hề gấp gáp cũng không còn mãnh liệt như trước, thay về đó là sự điềm tĩnh, chẳng hề giống với anh của trước đây.
Giống như không muốn để cô nói hết câu.
Sau đó anh bình tĩnh đặt tay lên tấm lưng mảnh khảnh trắng nõn của cô.
“Ninh Tú Phân, đêm đó ở huyện em nói anh muốn làm cùng em, em sẽ không từ chối, vậy bây giờ anh có thể không?”
Đồng tử của Ninh Tú Phân co lại, cô choáng váng.
Anh dừng lại, bổ sung thêm một câu: “Trước đây em nói sẽ đáp ứng một yêu cầu của anh, vậy hãy ngủ với anh đi.”
Anh bình tĩnh giống như đang hỏi cô tối nay muốn ăn gì chứ không phải hỏi cô muốn làm gì đó vô cùng thân mật với anh.