Ban nãy khi ở trong phòng, Ninh Tú Phân nghe thấy Đường Quân ở bên phòng khác ra lệnh cho A Trung đi thủ tiêu Ninh Cẩm Vân và Ninh Trúc Lưu.
Từ lúc cô bị đưa đến khu vực gần với nhà kho cho đến khi vào bên trong nhà kho này, ngoại trừ Ninh Cẩm Vân và Ninh Trúc Lưu ra thì chỉ có động tĩnh của hai người Đường Quân và A Trung.
Cô đoán hiện tại trong văn phòng này không có người!
Đúng như dự đoán, cô vừa ra khỏi phòng đã thấy văn phòng này trống không.
Ninh Tú Phân quay đầu nhanh tay đóng cửa lại, sau đó vội vàng mở cái khoá lớn trên chốt cửa, vặn ra sau đó cài lại.
Khoá chết anh ta!
Ninh Tú Phân lập tức khoá cánh cửa lại, Đường Quân vẫn đang gào thét vì đau đớn ở bên trong!
Lúc này cô mới run rẩy vừa cài cúc áo vừa tiến đến chỗ cửa văn phòng.
Hít một hơi thật sâu, Ninh Tú Phân thông qua chiếc cửa sổ bằng kính dán đầy báo giấy, cẩn thận nhìn ra bên ngoài!
Bên trong kho rộng lớn rất yên tĩnh, không có ai khác!
Cô hoàn toàn không bị hôn mê, những thức ăn buổi trưa đã bị hạ thuốc nhưng cô lại không ăn miếng nào.
Vì vậy vừa rồi khi bị bế vào đây cô đã lén lút hé mi mắt quan sát xung quanh.
Ninh Tú Phân đợi vài phút nhưng vẫn không có bất kỳ ai xuất hiện, nhà kho rất yên tĩnh nhưng bên ngoài nhà kho dường như phảng phất những âm thanh khiến người ta rùng mình.
Căn phòng sau lưng truyền đến tiếng đập cửa và mắng chửi.
Ninh Tú Phân nghiến răng nghiến lợi, không thể đợi nữa, cô phải rời khỏi đây!
Cô chạy về phía cánh cửa nhà kho đang mở!
Mặc dù không quen với lối đi trong nhà kho nhưng ít nhất cô vẫn cảm nhận được phương hướng, có thể đại khái nhớ được vị trí cánh cửa.
Cô mới chạy được một đoạn nhỏ trong nhà kho thì đột nhiên nghe thấy hai tiếng súng “Bằng! Bằng!” vang lên.
Một tiếng súng vang lên sau lưng và một tiếng truyền đến từ bên ngoài nhà kho.
Ninh Tú Phân dừng bước, cô do dự một chút, không lập tức chạy về phía cánh cửa mà quay người hướng về phía khác của nhà kho hỗn loạn!
Tiếng súng thứ nhất vang lên từ bên trong nhà kho, chứng tỏ Đường Quân có súng bên người, sau khi anh ta hồi phục đã phá khoá cửa đi ra ngoài!
Tiếng súng còn lại vang lên từ bên ngoài nhà kho.
Nếu như không phải Vinh Cẩm Thiêm dẫn người đến thì chỉ có thể là tên A Trung bên ngoài kia đang nổ súng giết người!
Để chắc chắn cô vẫn nên trốn trước, không thể liều lĩnh chạy ra ngoài!
Cũng may nhà kho này lớn, những đồ vật lộn xộn khắp nơi có thể giúp cô ẩn náu!
Ngay lúc Ninh Tú Phân vừa trốn đi trong đống đổ nát trong nhà kho, cô nghe thấy cánh cửa của văn phòng bị ai đó giận dữ đá văng ra từ bên trong.
Còn có tiếng bước chân loạng choạng truyền đến.
Giọng nói tức giận khàn khàn cùng với tiếng cười của Đường Quân vang vọng trong nhà kho u ám tối tăm.
“Tiểu Muội à Tiểu Muội… Hôm nay chúng ta còn phải viên phòng, em xuống tay tàn nhẫn như vậy xem ra là cùng một loại người giống như tôi, trên giường không thích dịu dàng mà thích thô bạo đúng không?”
Nghe thấy tên biến thoái Đường Quân dùng giọng nói thân mật như vậy nói với mình, toàn thân Ninh Tú Phân nổi da gà, thật kinh tởm!
Lúc này cánh cửa nhà kho cũng bị mở ra.
Nhưng âm thanh truyền đến không phải giọng nói của Vinh Cẩm Thiêm hay cảnh sát.
“Anh Đường, có chuyện gì vậy?” A Trung người đầy sát khí, vội vã cầm súng đi vào từ bên ngoài nhà kho.
Hắn ta chạy đến bên cạnh Đường Quân, thấy cả người Đường Quân ướt sũng, mũi bị vẹo sang một bên, khoé miệng còn đang chảy máu, khuôn mặt tuấn tú ban đầu bị bỏng đến mức đỏ bừng.
Hơn nữa máu từ vết thương trên đầu đã nhuộm đầy cổ áo anh ta như thể anh ta đã bị đánh đập rất dã man!
Một tay Đường Quân cầm súng, tay còn lại cầm túi nước đá ấn vào vết thương đang sưng tấy trên mặt để giảm bớt vết phồng rộp ở vùng da bị bỏng.
Anh ta nén lại cơn đau dữ dội, khuôn mặt u ám, cáu kỉnh hỏi: “Con nhãi ranh đấy chạy rồi, còn nhốt tao lại trong phòng, mày đang làm gì? Tại sao lại nổ súng? Còn không dùng ống giảm thanh, nhỡ có người tới thì phải làm sao!”
Tiếng súng quá to, ở đây không phải bến cảng lớn, khu vực xung quanh không còn người nhưng không thể không phòng ngừa bất trắc!
Nếu như không còn thiết bọn họ không được sử dụng súng!
Sắc mặt A Trung tái nhợt: “Khi em cho người phụ nữ kia vào bao tải nhất thời mất cảnh giác, người đàn ông kia đã nhảy xuống sông, vì vậy em mới nổ súng về phía dòng sông, một lúc sao thấy không còn động tĩnh gì nữa.”
Đường Quân u ám hỏi: “Người chết chưa?”
A Quân có chút bất an, cúi đầu xuống: “Người phụ nữ kia đã bị ném xuống sông nhưng người đàn ông kia… em chỉ nhìn thấy máu nhưng không thấy người nổi lên!”
“Phế vật!” Đường Quân tức giận ném túi nước đá trong tay vào đầu A Trung!
A Trung bị đập mạnh đến mức khoé môi bật máu nhưng hắn ta chỉ dám cúi đầu, nào dám nói với đại ca rằng chẳng phải anh ta cũng để một con nhãi ranh chạy thoát sao?
Đường Quân lạnh lùng nói: “Tạm thời kệ lão già đó trước đã, con nhãi ranh kia chạy rồi nhưng không thể chạy ra ngoài nhà kho được đâu, trước tiên chúng ta phải tìm được con khốn đó, cô ta vẫn còn giá trị sử dụng!”
A Trung lập tức gật đầu.
Cơn đau rát trên mặt cùng sự choáng váng đầu óc truyền đến khiến ánh mắt Đường Quân loé lên sự giận dữ và hung ác.
Anh ta vốn rất tự đắc về tướng mạo của mình, nhờ có ngoại hình thư sinh ấm áp mà mê hoặc được không ít người, vậy mà lại bị con khốn Ninh Tú Phân đó huỷ hoại!
Đường Quân nghiến răng nghiến lợi, bổ sung thêm một câu: “Bắt được con nhãi ranh đó, giết không tha!”
Khuôn mặt A Trung cũng hung dữ không kém: “Vâng!”
Ninh Tú Phân trốn trong đống đổ nát cách đó không xa, che miệng lại không dám thở mạnh, trong lòng không kiềm được hỏi thăm tổ tông Vinh Cẩm Thiêm.
Vinh Cẩm Thiêm, kẻ gây hoạ chết tiệt này anh còn không mau dẫn cảnh sát đến, con chó này đi đâu rồi chứ!
Không dễ gì mới được tái sinh, vậy mà lại chết vì người đàn ông này?!
Ninh Tú Phân vừa muốn giết người vừa muốn khóc, cô lặng lẽ khom người trốn sâu hơn vào trong đống đổ nát.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, cẩn thận tìm kiếm mọi thứ dưới chân và xung quanh.
Nhưng ngàn vạn lần đừng giống như mấy nữ chính thiểu năng trên phim và trong tiểu thuyết kiếp trước, luôn luôn giẫm phải hoặc làm rơi thứ gì đó khiến cho kẻ xấu phát hiện ra.
Thế nhưng càng sợ điều gì thì điều đó càng đến. “Vút! Choang!”
Tiếng đạn xuyên qua trong không khí cùng tiếng đồ vật đổ vỡ đồng thời vang lên!
Trong phút chốc, Ninh Tú Phân mắt cắt không còn giọt máu, cả người khom xuống!
Không phải chứ, chẳng lẽ cô cũng bị thiểu năng trí tuệ sao?!
Nhưng ngay sau đó tiếng hét của Đường Quân vang lên cách đó không xa: “A Trung!”
Ninh Tú Phân lập tức thở phào nhẹ nhõm!
Cũng may không phải cô thiểu năng trí tuệ mà tên ngu ngốc truy sát cô ngoài kia không biết đã đụng phải thứ gì đó!
Ninh Tú Phân chớp lấy cơ hội nhanh chóng tìm một nơi sâu hơn trong nhà kho cẩn thận trốn vào, còn thuận tay giấu một chiếc cờ lê to lớn đã rỉ sét làm vũ khí.
Con chó họ Vinh kia thật không đáng tin cậy!
Nói cái gì mà anh sẽ dẫn người bám theo sau!
Bây giờ cô sắp bị giết chết rồi, con chó này đến cái bóng cũng không nhìn thấy!
…
Đường Quân nhìn thi thể của A Trung trên mặt đất với vẻ mặt khó tin.
Bọn họ vừa định tách nhau ra đi tìm Ninh Tú Phân được mấy phút, đột nhiên A Trung giật mình rồi trợn hai mắt lên, chưa kịp phát ra âm thanh nào thì đã ngã thẳng xuống đất.
Lúc này sau đầu A Trung có một cái lỗ, vũng máu đỏ tươi chảy lênh láng trên mặt đất.
Đường Quân quay đầu nhìn về phía cửa, anh ta chợt giơ súng lên, chĩa về phía cánh cửa.
Một viên cảnh sát mặc quần áo màu xanh, trên thắt lưng có trang bị vũ khi dẫn theo khoảng năm đến sáu cảnh sát khác, tay cầm súng lạnh lùng nói: “Đường Quân, bỏ súng xuống!”
Sau khi Đường Quân nhìn rõ khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của viên cảnh sát cầm đầu, khuôn mặt liền biến sắc: “Mày là… Vinh Cẩm Thiêm?”
Sau khi phát hiện Ninh Tú Phân biết tự vệ cộng thêm hoài nghi Ninh Tú Phân ở bên cạnh Vinh Cẩm Thiêm, anh ta đã bảo Hà Tô đưa cho mình ảnh của Vinh Cẩm Thiêm.