Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Chương 213: Vị trí thiếu phu nhân nhà họ Vinh này thật không dễ làm
Ninh Tú Phân không nói lên lời mà hỏi ông trời.
Cô còn chưa kịp hưởng một nửa phúc phần khi trở thành thiếu phu nhân nhà họ Vinh đã bị người ta nhắm tới rồi.
Tìm ai đòi công bằng bây giờ!

Đường Quân ngồi trong văn phòng được bày trí gọn gàng khác, anh ta vừa vắt chéo chân hút thuốc vừa gọi điện thoại cho ai đó.
Điện thoại được kết nối, giọng nói dịu dàng của Hà Tô vang lên: “A lô.”
Đường Quân uể oải nhả ra một làn khói: “Xử lý xong rồi.”
Hà Tô không hề ngạc nhiên chút nào, đầu bên kia điện thoại cười lên: “Tôi biết A Quân luôn là người xử lý nhanh gọn nhất.”
Đường Quân giễu cợt: “Con nhãi ranh kia không dễ đối phó.”
Vốn tưởng chỉ cần tuỳ tiện giải quyết một con nhãi ranh, không ngờ con nhãi ranh đó lại gây ra nhiều chuyện như vậy.
Hà Tô ở đầu bên kia ấm áp hỏi: “Vậy cậu định xử lý con nhãi ranh đó như nào?”
Đường Quân đột nhiên có chút hứng thú: “Thế chị muốn tôi xử lý con nhãi ranh đó như thế nào?”
Hà Tô nghĩ một lúc rồi cười một cách dịu dàng: “Không phải cậu thích chơi với những dụng cụ kiểu phương Tây nhất sao, chẳng hạn như roi da, dây thừng cùng mấy loại dụng cụ khác kia?”
Bà ta chậm rãi nói: “Cậu chơi chết cô ta, sau đó ném cô ta xuống sông Hoàng Phố làm thức ăn cho cá là được, rất đơn giản.”
Đường Quân ngậm điếu thuốc trong miệng, nở một nụ cười quái dị: “Chậc, vẫn là chị Hà Tô hiểu ý tôi nhất, nhưng rốt cuộc con nhãi ranh này đắc tội gì với chị mà chị muốn nó chết thảm như vậy?”
Đừng nói là chuyện mẹ chồng ngứa mắt con dâu đấy chứ.
Hà Tô ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, nói: “Cậu biết đấy, thằng con riêng của tôi rất khó bảo, nó còn có thành kiến sâu sắc với tôi và Hướng Đông.”
Bà ta thở dài: “Hiện tại còn không biết nó ở đâu, ai biết lúc nào nó sẽ quay ra cắn tôi và Hướng Đông một phát chứ.”
Đường Quân nheo mắt lại, nhả khói: “Vì vậy chị muốn dùng cái chết của con nhãi nhà quê này, khiến cậu cả Vinh xuất đầu lộ diện?”
Ở đầu bên kia điện thoại, Hà Tô nói một cách thương hại.
“Thật ra tôi cảm thấy con nhãi nhà quê đó rất đáng thương, con nhãi ranh đó đã gả cho Vinh Cẩm Thiêm nhưng không hưởng được phúc phần của cậu ta thậm chí còn bị vướng vào rắc rối với nó, điều này chỉ có thể trách con nhãi đó cưới phải người không có mắt.”
Đường Quân nghe xong không kiềm được cười phá lên: “Chị Hà Tô, chị thật tàn nhẫn.”
Con trai cả nhà họ Vinh đi lính nhiều năm, loại người này rất có tinh thần trách nhiệm cao.
Cứ coi như anh ta không có tình cảm với con nhãi nhà quê này, nhưng biết tin người vợ vô tội bị mình liên luỵ lại còn chết một cách kiều diễm mà bi thảm.
E rằng anh ta sẽ vừa đau đớn vừa tự trách, mang bóng ma tâm lý suốt đời.
Hà Tô khẽ thở dài: “Không phải tôi tàn nhẫn, con riêng của chồng tôi rất đẹp trai nhưng lại hay thù dai, tôi không nghĩ cho tôi cũng phải nghĩ cho các con của mình đúng chứ?”
Bà ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương: “Cậu ta muốn phục chức của mình ở thủ đô, không cần tôi ra tay cũng có rất nhiều người muốn ngăn cản cậu ta.”
“Nhưng bây giờ cậu ta đang ẩn nấp trong bóng tối, bố cậu ta còn không thể tìm thấy cậu ta, những người phía trên cũng che giấu hành tung của cậu ta, điều này rất phiền phức, ai lại thích bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm trong bóng tối chứ?”
Đường Quân đã hiểu: “Hoá ra chủ ý của chị chính là sau khi Vinh đại công tử đang ẩn náu bị ép phải lộ diện, tìm hiểu xem liệu súng của kẻ địch có thể làm lung lay anh ta hay không sao?”
Giọng nói Hà Tô vừa ôn hoà vừa bất lực: “Tôi cũng không muốn vậy, nhưng lão Vinh đã có hai đứa con là Hướng Đông và Triều Bắc, nam nữ đều có đủ rồi, bọn chúng không cần một người anh trai toả sáng cản đường chúng.”
Đường Quân nhàn nhạt nói: “Chị Hà Tô, chị không cảm thấy bản thân suy nghĩ khá thiển cận sao, hai đứa con của chị có một người anh trai tài giỏi như vậy, sau này bọn chúng cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau không phải tốt sao?”
Hà Tô dừng lại, giọng nói dịu dàng ban nãy liền trở nên lạnh lùng kiên định: “Không tốt, cậu ta không phải người của tôi, tất cả mọi thứ không thuộc về tôi đều không tốt.”
Đường Quân cười nhạo bà ta: “Chậc, lúc đầu chị xuống tay với anh ta luôn có phải hơn không, tìm cơ hội khiến giết chết anh ta, đỡ phải phiền phức như vậy.”
Hà Tô cầm điện thoại, giọng nói điềm tĩnh: “Lúc đó tôi trao quyền cho cấp dưới, bản thân tôi đang ở Tây Bắc “học tập” với lão Vinh, không rảnh rỗi để quan tâm.”
Bà ta thở dài: “Chỉ có thể nói có một số người quá ngu ngốc, cho rằng cục diện sẽ vĩnh viễn không thay đổi nên mới thả hổ về rừng, mà không nhổ cỏ tận gốc.”
Đường Quân nhìn đồng hồ kiểu cũ treo trên tường: “Vậy tôi giúp chị Hà Tô nhiều như vậy, chị định cảm ơn tôi thế nào đây?”
Hà Tô khẽ cười: “Sao vậy, tình bằng hữu giữa chúng ta còn cần tặng quà sao?”
Đường Quân không bị mắc bẫy, chỉ cười: “Con nhỏ đó cực kỳ xảo quyệt lại có tính cảnh giác cao, hơn nữa còn biết tự vệ, chị biết tôi đã phải vòng vo bao lâu, làm ra bao nhiêu chuyện, hậu quả phiền phức đến mức nào không?”
Hà Tô hỏi: “Vậy cậu muốn gì?”
Đường Quân khẽ cười: “Chị Hà Tô, nghe nói gần đây quân đội đang nghiên cứu tất cả 571 hạng mục, tôi rất có hứng thú, đối với Vinh phu nhân mà nói chút tài liệu của 571 hạng mục không phải chuyện khó đúng chứ?”
Hà Tô bình tĩnh nói: “A Quân, chúng ta cùng nhau lớn lên trong một công đoàn, hôm nay tôi có thể ngồi vào vị trí Vinh phu nhân này cũng nhờ mệnh tôi tốt.”
“Cũng bởi vì tôi thông minh, thấu tình đạt lý, tôi cũng biết có một số giới hạn tôi không thể chạm tới.”
Bà ta nhẹ nhàng từ chối: “Giống như… việc tiết lộ bí mật cho người ngoài, tôi sẽ không làm những việc như vậy.”
Đáy mắt Đường Quân ẩn chứa một tia lạnh lẽo, giễu cợt nói với người trong điện thoại.
“Chị biết tôi là người ngoài, vậy mà vẫn chỉ đạo tôi giết người, giúp chị xử lý thằng con riêng của chị, đây không phải động tới giới hạn rồi sao?”
Giọng nói của Hà Tô dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ: “A Quân, đừng nổi nóng với tôi.”
Bà ta nói một cách hời hợt như vậy nhưng khuôn mặt lại rất bình tĩnh.
Đường Quân sững sờ, cầm lấy điện thoại không nói gì, những cảm xúc phức tạp hiện lên trong đôi mắt lạnh lẽo, tựa như rất đau đớn nhưng cũng rất kiềm chế.
Một lúc sau, anh ta lạnh lùng nói: “Chị Hà Tô, chị không thể cho tôi bất kỳ lợi ích gì nhưng lại muốn tôi làm tay súng cho chị, chị không sợ một khi tôi lỡ nói ra sẽ ảnh hưởng đến địa vị Vinh phu nhân này của chị sao?”
Hà Tô thở dài: “A Quân, cậu đã từng yêu hai cô gái, cô gái thứ nhất không chịu đựng được việc cậu đánh cô ta nên đã tố cáo cậu sau đó bỏ chạy.”
“Cô gái thứ hai bị câu chơi đến nỗi tự sát, là chị đã giúp cậu giải quyết hậu quả không phải sao?”
Bà ta bình tĩnh nói: “Tôi không giúp được cậu nhưng có thể chừa cho cậu đường lui.”
Bà ta dừng lại, mỉm cười rất ôn hoà thậm chí rất cưng chiều qua điện thoại.
“Hơn nữa A Quân, chị biết em thà chết cũng sẽ không phản bội người chị đã nuôi nấng em từ nhỏ đến lớn.”
Đường Quân không nói gì, nắm chặt điện thoại sau đó bực bội cúp máy.
Cuối cùng anh ta cũng ngừng hút thuốc, đứng dậy bước ra ngoài một cách vô cảm.
A Trung thấy anh ta đi ra liền đứng lên: “Anh Đường.”
Đường Quân lạnh lùng nói: “Mau xử lý hai người lớn nhà họ Ninh kia, đứa nhỏ để tao chơi vài ngày đã.”
Bây giờ anh ta đang rất tức giận, anh ta đã lãng phí công sức và thời gian nửa tháng cho việc này, kết quả lại chẳng thu được gì.
Bây giờ anh ta rất muốn giết người và nữ nhân để xoa dịu những phiền muộn của mình.
A Trung gật đầu, kéo mũ lên trên trán, cầm con dao găm và khẩu súng rời khỏi văn phòng.
Không lâu sau anh ta dẫn Ninh Cẩm Vân và Ninh Trúc Lưu đang bị trói chặt và bịt miệng từ góc nhà kho ra bên bờ sông Hoàng Phố.
Bến cảng Thượng Hải từ trước khi giải phóng đến nay đã trở thành bến tàu vận chuyển hàng hoá.
Nhưng mấy năm gần đây kinh doanh thua lỗ, ngoại trừ một số bến cảng, những nơi còn lại đều trở thành nhà kho chứa phế liệu.
Rất hoang vắng, không một bóng người.
Ninh Cẩm Vân và Ninh Trúc Lưu nhìn mấy chiếc bao tải lớn được đặt ở ven sông, trong đó có một số bao chứa toàn rác thải.
Khuôn mặt Ninh Trúc Lưu biến sắc, ông ta từng nghe một ông lão trong công trường nói qua.
Trước khi giải phóng, bọn Thanh Bang ở Thượng Hải đã giết người bằng cách cho bọn họ vào bao tải chứa đầy đá và những thứ khác, sau đó ném bọn họ xuống sông.
Không cần lãng phí đạn cũng chẳng cần nhìn thấy máu, vô cùng thuận tiện!
Ông ta còn nghĩ Đường Quân sẽ không ra tay nhanh như vậy, có thể còn cơ hội sống sót, không ngờ đối phương vừa gọi một cuộc điện thoại trong mười phút đã muốn giết người rồi!
Ninh Cẩm Vân biết rõ bản thân sắp phải đối mặt với cái chết, sợ đến mức muốn quay người bỏ chạy.
Bà ta hối hận rồi, bà ta không nên dây vào những người mà bà ta không nên dây vào!
Tay của Ninh Cẩm Vân bị trói lại, hai chân run bần bật.
Bà ta mới chạy được hai bước đã bị A Trung nóng nảy đá ngã: “Con mẹ nó, còn muốn chạy đi đâu nữa!”
Bà ta ngã xuống đất, vùng vẫy kịch liệt.
A Trung mất kiên nhẫn, hung ác đá vào bụng bà ta: “Tao định để mày chết thoải mái một chút nhưng con mẹ nó mày còn muốn chạy, lão tử cho mày chạy đấy, nào chạy đi!”
Hắn ta hung ác đá liên tiếp vào bụng Ninh Cẩm Vân như cái bao cát.
Ninh Cẩm Vân đau đến mức hét toáng lên nhưng lại bị bịt miệng lại, chỉ có thể giãy dụa trên mặt đất.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!