Chương 212: Sự thật về vụ bắt cóc
Đường Quân thông qua gương chiếu hậu nhìn Ninh Trúc Lưu, thở dài: “Cháu vốn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân để Tiểu Muội có thể lại gần cháu một chút.”
Anh ta dừng lại, mỉm cười nói: “Nếu ngày hôm đó cháu đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra vết thương có lẽ tối nay bọn cháu đã trở thành vợ chồng, ngày hôm sau đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, chú Ninh giờ này đã trở thành bố vợ của cháu rồi.”
Ninh Trúc Lưu thoáng chốc sững sờ, mặt không đổi sắc nói: “Ừm.”
Đường Quân bình tĩnh nói: “Nhưng cháu không ngờ kỹ năng tự vệ của Tiểu Muội lại giỏi như vậy, khiến kế hoạch của cháu tan thành mây khói, chú có biết ai trong quân đội đã dạy cách tự vệ cho Tiểu Muội không?”
Không biết vì sao Ninh Trúc Lưu cảm thấy những lời này giống như đang thăm dò.
Ninh Trúc Lưu cau mày: “Không phải Tiểu Muội từng tham gia huấn luyện quân sự sao? Cháu không biết nhỉ, những học sinh nữ trong lớp con bé đều phải biểu diễn trong buổi tổng kết huấn luyện quân sự của trường.”
Đường Quân nheo mắt, không biết đang nghĩ gì: “Là vậy sao, Tiểu Muội thật tài giỏi, những chiêu thức đó là những chiêu thức chí mạng của trinh sát giàu kinh nghiệm, cháu còn tưởng em ấy được vị cao nhân nào trong quân đội đặc biệt chỉ điểm cho.”
Ninh Trúc Lưu suy nghĩ rồi lắc đầu: “Tiểu Muội thường tham gia trại huấn luyện quân sự của dân quân, nghe nói con bé bắn súng rất giỏi.”
Sau khi Tiểu Muội gia nhập lại thường viết thư báo cáo tình hình ở dưới quê cho ông ta.
Nhưng từ khi Tiểu Muội đột nhiên nhận được giấy báo nhập học từ thủ đô, con bé không bao giờ viết thư gửi về nhà nữa, có lẽ từ lúc bắt đầu Tiểu Muội đã vượt ngoài tầm kiểm soát của ông ta rồi.
Đường Quân nhìn Ninh Trúc Lưu không giống như nói dối, khẽ cười: “Ừm.”
Anh ta lại nhìn gương chiếu hậu bên phải của chiếc xe một lần nữa, chắc chắn không có ai bám đuôi lại đánh vô lăng rẽ vào một con đường nhỏ càng đổ nát hơn.
Ninh Cẩm Vân lần đầu tiên trong đời ngồi ô tô, không thích nghi được với mùi trên xe nên cảm thấy choáng váng.
Bà ta vì lo lắng thái quá nên mới không say xe ngay.
Nhưng bây giờ bọn họ đã ngồi trên xe được hơn một giờ đồng hồ, con đường nhỏ này còn ngoằn ngoèo như vậy khiến Ninh Cẩm Vân cảm thấy chóng mặt và buồn nôn.
Bà ta che miệng: “Đường… trưởng khoa Đường… đã đến nơi chưa? Cô… cô sắp không nhịn được nữa.”
Đường Quân đạp phanh dừng lại: “Đến rồi.”
Ngay khi xuống xe Ninh Cẩm Vân lập tức vịn vào gốc cây nôn mửa.
May mắn có một cơn gió lành lạnh thổi qua khiến bà ta cảm thấy đỡ hơn một chút.
Gió từ bờ sông?
Bà ta sững người, ngẩng đầu lên nhìn thấy con sông rộng lớn cách đó không xa: “Đây không phải sông Hoàng Phố sao…”
Tiếng “Bíp” của còi vang lên từ phía dòng sông.
Ninh Trúc Lưu cũng xuống xe, ông ta có khả năng thích nghi rất tốt, không hề có cảm giác say xe.
Vừa xuống xe ông ta đã quan sát khắp xung quanh toàn là nhà kho cùng những căn nhà đổ nát, ông ta không khỏi cau mày: “Tiểu Đường, cháu sống ở đây sao?”
Có vẻ như xung quanh có rất ít người sinh sống!
Đường Quân đóng cửa xe lại: “Đây là Tân Giang, cách thành phố hơi xa, ở đây có rất nhiều bến cảng, bình thường sẽ không có người tới đây, trước đây cháu từng làm việc ở đây, quản lý nhà kho này.”
Anh ta bình tĩnh nhìn Ninh Cẩm Vân: “Khi Tiểu Muội tỉnh lại sẽ khóc lớn, không thể để em ấy ở nơi đông người được.”
Ninh Cẩm Vân lấy khăn tay lau khoé miệng, cố gắng kiềm chế cơn choáng váng, nói một cách thiếu kiên nhẫn.
“Đúng vậy, ông lo lắng cái gì, cứ bỏ mặc Tiểu Muội vài tháng, đến lúc nó có thai, có trưởng khoa Đường ở bên chắc chắn chúng ta sẽ không phải chịu thiệt.”
Chỗ này khá tốt, ở đây chắc chắn sẽ không có ai đến.
Tốt nhất là giam cầm con tiện nhân Ninh Tú Phân ở đây, sau khi nó chết có thể ném nó xuống sông mà không bị ai phát hiện.
Đường Quân mở cửa nhà kho, cười nói: “Hai người mau đưa Tiểu Muội vào, sính lễ cháu đã chuẩn bị xong rồi, hai người cầm sính lễ là có thể quay về Ninh Nam.”
Trong lòng Ninh Trúc Lưu cảm thấy kỳ lạ, Đường Quân dường như rất quen thuộc với loại chuyện này.
Nhưng ông ta vẫn đi ra sau cốp xe, bế Ninh Tú Phân đang bất tỉnh đi theo Đường Quân vào trong nhà kho.
Nhà kho này chứa rất nhiều cây gỗ đã mục nát, còn có một số linh kiện tàu thuyền đã bị rỉ sét hoàn toàn, bên trong toả ra mùi hương thối rữa khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa còn có rất nhiều ký tự phồn thể được khắc bên trên bức tường đổ nát, thậm chí còn có một vài dấu mốc ghi ngày tháng.
Nhà kho này hình như chưa từng có ai động tới từ khi được giải phóng đến nay trong hơn ba mươi năm qua.
Cuối nhà kho có một số văn phòng.
Sau khi Đường Quân đẩy cửa vào, Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân mới chú ý đến mấy văn phòng được ngăn cách thành các phòng nhỏ bên trong.
Sạch sẽ hơn bên ngoài rất nhiều, bên trong còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc một bộ đồng phục công nhân cũ.
“Anh Đường.” Người đàn ông đó đứng dậy, gật đầu với Đường Quân: “Bên trong đã chuẩn bị xong.”
Nói rồi anh ta đẩy cửa vào, Ninh Trúc Lưu đặt Ninh Tú Phân lên giường của căn phòng nhỏ, ở văn phòng phía bên phải trong cùng.
Đường Quân nhìn người đàn ông mặc quần áo công nhân: “A Trung, trói người lại.”
Người đàn ông tên A Trung lấy ra sợi dây thừng, trói tay chân của Ninh Tú Phân lại.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch đang hôn mê của Ninh Tú Phân, Ninh Trúc Lưu cau mày: “Có cần thiết không, Tiểu Muội còn đang hôn mê!”
Đường Quân cười: “Chú Ninh, chú biết Tiểu Ninh rất giỏi tự vệ, chú chắc không muốn tối nay khi bọn cháu viên phòng em ấy đánh gục cháu rồi bỏ chạy đi mất đâu nhỉ?”
Ninh Trúc Lưu do dự một lúc.
Không biết vì sao trong lòng ông ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng Đường Quân đã dẫn A Trung ra khỏi phòng.
Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân chỉ có thể đi theo ra ngoài.
Vừa ra ngoài Ninh Cẩm Vân cảm thấy lo lắng, sốt ruột hỏi: “Trưởng khoa Đường, lúc nào cháu mới đưa một vạn cho cô, cô còn phải ngồi tàu hoả lúc sáu rưỡi để trở về Ninh Nam.”
Thời gian trôi qua đã lâu, bà ta sợ đại học Phục Đán sẽ phát hiện ra bà ta.
Ninh Trúc Lưu cau mày nhìn Ninh Cẩm Vân: “Bà đang nói gì vậy, không phải nói đợi Tiểu Muội và Tiểu Đường viên phòng rồi đi đăng ký kết hôn sau đó mới rời đi sao?”
Bà ta đã không còn muốn diễn nữa, bà ta đã chịu đựng quá đủ rồi.
Ninh Cẩm Vân cười lạnh: “Ông còn muốn tôi đợi uống rượu mừng của đứa con chung của ông và Bạch Cẩm sao, đừng có mơ!”
Ninh Trúc Lưu sững sờ, cảm thấy vô cùng phi lý: “Bà đang nói cái gì, Tiểu Muội từ lúc nào trở thành đứa con ngoài giá thú của tôi và Bạch Cẩm?”
“Ông còn nghĩ rằng tôi không biết hai người lén lút ngủ với nhau sau lưng tôi sao? Ha!” Bà ta trợn mắt lên nhìn ông ta.
Ninh Trúc Lưu như chết lặng, mụ già này làm sao có thể biết ông ta và Bạch Cẩm ngoại tình sau lưng?
Ninh Cẩm Vân đắc ý cười lạnh: “Lừa tôi nuôi con ngoài giá thú này suốt bao nhiêu năm nay, còn muốn tôi giúp con khốn này trở thành vợ của một cán bộ ở Thượng Hải? Tôi nói cho ông biết ông nằm mơ đi!”
Trong lòng bà ta tràn ngập nỗi oán hận bị người thân phản bội, giờ phút này bà ta dường như không thể làm như bằng mặt không bằng lòng với Ninh Trúc Lưu được nữa.
Sau khi lộ tẩy trước mặt người ngoài, biểu cảm của Ninh Trúc Lưu trở nên khó coi.
Ông ta kìm nén cơn giận: “Bà mù quáng cái gì chứ, tôi đã nói Tiểu Muội không phải đứa con ngoài giá thú của tôi, bà không tin tôi cũng phải tin mẹ bà chứ?”
Ninh Cẩm Vân nghe xong lại càng thêm căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cái bà già đáng chết đó còn nói cái gì mà con tiện tì Ninh Tú Phân là con cháu nhà họ Ninh, có cái rắm, tôi có đứa con nhà họ Ninh nào sao?”
Bà ta càng nghĩ càng thấy tức: “Còn nói chỉ cần Ninh Tú Phân còn sống thì bọn họ sớm muộn gì cũng được sống sung sướng cả đời, tôi thậm chí còn chưa từng nhìn thấy một đồng nào của nhà họ Ninh!”
Mẹ bà ta trước giờ đều cho rằng chị cả thông minh hơn bà ta, bởi vì thương chị cả nên giúp bọn họ giấu bà ta chuyện Tiểu Muội là đứa con ngoài giá thú của bọn họ!
Ninh Trúc Lưu nghe đến đau đầu, ngực phập phồng, tức giận nói: “Mụ điên này, rốt cuộc bà còn muốn làm loạn đến bao giờ nữa, bà muốn làm gì?!”
Ninh Cẩm Vân nở mày nở mặt, cười lạnh: “Có liên quan gì đến tôi, nó đắc tội quý nhân ở thủ đô, có người muốn lấy mạng nó, trưởng khoa Đường chắc chắn sẽ giải quyết con khốn đó!”
Ninh Trúc Lưu bàng hoàng, quay lại nhìn Đường Quân: “Tiểu Đường, cháu… cháu không phải muốn cưới Tiểu Ninh sao?”
Đường Quân đang hút thuốc, anh ta cầm hộp diêm rồi châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Một kẻ liễu nát hoa tàn, chơi cho vui thì còn được chứ chuyện cưới xin thì không cần, đều là đàn ông cả, chú Ninh có lẽ phải hiểu rõ điều này nhất chứ.”
Ninh Cẩm Vân đắc ý nhìn Ninh Trúc Lưu, nói: “Nếu tôi không lừa ông rằng muốn tìm một nhà chồng tốt cho Ninh Tú Phân, sao ông có thể cùng tôi đến Thượng Hải chứ?”
Con tiện nhân Ninh Tú Phân này vô cùng xảo quyệt, nếu như bà ta chỉ đến một mình nó chắc chắn sẽ không ra gặp bà ta.
Bà ta nhìn khuôn mặt khó tin của Ninh Trúc Lưu, nói một cách mỉa mai: “Ông là một “người bố” tốt, từ nhỏ đã bảo vệ nó, chắc chắn nó sẽ ra gặp ông, nhờ có tình cha con sâu đậm của nó mà tôi mới có cơ hội giao nó cho trưởng khoa Đường xử lý!”
Xem Ninh Trúc Lưu còn dám nói khinh thường bà ta, mắng bà ta ngu ngốc, bốc đồng nữa không!
Nhìn xem, bà ta thật thông minh và mưu mô như vậy, khiến cho Ninh Trúc Lưu tự tay đưa con tiện nhân ngoài giá thú của ông ta và chị cả vào đường chết!
Khuôn mặt Ninh Trúc Lưu biến sắc, ông ta hung dữ vung một nắm đấm vào Ninh Cẩm Vân: “Đồ ngu xuẩn độc địa này! Dám lợi dụng ông đây sao?!”
Ninh Cẩm Vân không ngờ Ninh Trúc Lưu nói được làm được, hét lên: “Ông dám đánh tôi!”
Vừa nói bà ta vừa cố gắng bò đến trước mặt Đường Quân và A Trung: “Trưởng khoa Đường, mau đưa cho tôi tiền, tôi phải trở về Ninh Nam ly hôn với đồ súc sinh này, tôi không thể sống thêm một ngày nào với ông ta nữa!”
Trưởng khoa Đường nói sẽ đưa tiền cho bà ta, đợi bà ta lấy được tiền sẽ ngay lập tức trở về Ninh Nam ly hôn với tên khốn này!
Bà ta đã muốn ly hôn với Ninh Trúc Lưu từ lâu rồi, người đàn ông đã mất cả chì lẫn chài, vừa mất con gái lại vừa mất tiền!
Nhưng không ngờ trước khi bà ta bò đến trước mặt Đường Quân, họng súng đen trong tay A Trung đã áp sát vào đầu bà ta.
“Cạch!” Khẩu súng đã được lên đạn.
Ninh Cẩm Vân sửng sốt, vừa kinh hãi vừa khó tin nhìn anh ta: “Đường… Đường…”
Đường Quân nhả ra một làn khói: “Nhìn hai người cắn xé nhau, tính toán lẫn nhau thật thú vị, có điều…”
Anh ta dừng lại, mỉm cười: “Cháu quên mất không nói cho hai người một điều rằng cả hai người không ai rời đi, hai người và Tiểu Muội đều phải xử lý sạch sẽ.”
…
Bên trong phòng, Ninh Tú Phân chầm chậm mở mắt ra, lắng nghe trò hề bên ngoài xong, khoé môi không chút biểu cảm nhếch lên.
Làm sao một người như Đường Quân lại có thể mạo hiểm đưa cô ra khỏi đại học Phục Đán được.
Còn có Ninh Cẩm Vân và Ninh Trúc Lưu là hai nhân chứng quan trọng có thể khiến anh ta bị bắt.
Chắc chắn phải giết người diệt khẩu, Ninh Cẩm Vân chẳng khác nào đang bảo hổ lột da!
Cô từ từ ngồi dậy, nhìn xuống tay chân bị trói của mình rồi khuỵu gối xuống lấy ra một con dao ở dưới đế giày.
Cô nhìn con dao với ánh mắt lạnh lùng.
Kiếp trước cô chưa từng gặp phải hoàn cảnh như này.
Ở thủ đô này ai lại độc ác đến mức có thể khiến cho loại người như Đường Quân phải ra tay.
Từ Nam Ninh đến Thượng Hải, từ Ninh Cẩm Vân, Ninh Trúc Lưu đến nhà họ Ô, toàn bộ những thủ đoạn này chỉ để âm mưu lấy mạng một người qua đường như cô?
Làm lớn chuyện như vậy, thậm chí còn sử dụng đến súng.
Đời này cô chưa từng tiếp xúc với ai ở thủ đô chứ đừng nói gì đến phạm nhân.
Đáp án rất đơn giản.
Nếu như không phải người bên cạnh Vinh Cẩm Thiêm thì chắc chắn là kẻ thù không đội trời chung của anh.
Ninh Tú Phân mỉm cười bắt đầu thử cắt sợi dây trên tay mình, trong lòng cảm thấy vô cùng nực cười!
Đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông vừa đẹp trai lại có thân phận không tầm thường, đúng là những mối tai hoạ!