Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Chương 208: Con gái lớn rồi không giữ lại được nữa
Hôm nay gặp phải chuyện này, tâm tình Ninh Tú Phân trở nên không vui.
Cô thực sự không có hứng thú nhìn người lạ vô duyên vô cớ tỏ ra tủi thân, lạnh nhạt cất bộ váy vào trong tủ quần áo: “Tôi không bảo cậu không xứng, cậu không nên động vào đồ cá nhân của tôi.”
Cố Lan sững sờ, đôi mắt ngấn lệ đỏ hoe và khẽ nói: “Tôi chỉ là… chỉ là…”
Sở Hồng Ngọc lạnh lùng liếc nhìn, cầm cốc uống một ngụm nước: “Sao em lại khóc rồi, nhìn cứ như là Ninh Tú Phân đang bắt nạt em vậy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Lan trở nên xanh xao, cô ta ôm ngực: “Em biết rồi, xin lỗi…”
Nói xong cô ta quay người đi về phía giường của mình, ôm chậu rửa mặt, cúi đầu vội vàng đi ra ngoài với khuôn mặt đẫm lệ.
Nghiêm Dương Dương khó hiểu sờ chóp mũi: “Em ấy trông hơi giống Ninh Ninh, nhưng tính cách sao lại vừa yếu ớt vừa ngang ngược như vậy, tớ không thích em ấy.”
Sở Hồng Ngọc liếc nhìn cô ta chế nhạo rồi nói: “Cậu tốt nhất nên tránh xa người ta ra một chút, nhỡ mà dây vào thì cẩn thận người ta đổ lỗi cho cậu đấy.”
Nói xong cô ấy quay người lấy thứ gì đó rồi đi rửa mặt.
Vừa ra ngoài cô ấy nhìn thấy mấy bạn nữ cùng lớp ở ký túc xá bên cạnh đang an ủi Cố Lan đang khóc nức nở.
Sở Hồng Ngọc nhướng mày, quay người rời đi.

Có thêm một người bạn cùng phòng mới, lại còn là “người đẹp bị bệnh”, không khí trong phòng ký túc xá có chút tẻ nhạt khác thường.
Sự việc ngày hôm đó đã kết thúc, Ninh Tú Phân cũng không để bụng nữa.
Cô đang suy nghĩ về chuyện ở đồn cảnh sát.
Sau khi bàn giao mọi chuyện lại cho Vinh Cẩm Thiêm, cô cũng không bị gọi đến nữa.
Bà Điền và Ô Cường cũng chưa từng quay lại lớp học và ký túc xá.
Về phần thầy giáo Ô, sau khi cắt tóc thì càng thêm xấu hổ, lúc trở về ký túc xá lại càng không dám ngẩng đầu lên.
Cậu út Ô Quân là một tên lưu manh, cậu ta không chỉ gây rắc rối hai lần mà còn làm loạn ở trường.
Bộ phận an ninh đã ghé thăm hai lần, Sở Cận Nhiệm bị cảnh cáo nếu như còn không trung thực, thì anh trai của anh ta sẽ không để cho anh ta làm công việc trông xe đạp nữa.
Khi Ô Quân nghe tin bản thân có phần trong công việc của anh cả, cậu ta cảm động.
Thầy giáo Ô sợ ảnh hưởng đến công việc của mình, sau khi quay về cũng hiếm khi đánh cậu út, chỉ doạ không cho cậu ta tiền.
Ô Quân rất thật thà, cậu ta thích uống rượu nhưng không có tiền thì phải làm sao?
Về phần anh cả và mẹ?
Ban đầu khi bọn họ muốn lấy một sinh viên đại học làm con dâu cũng không quan tâm đến ý kiến của anh ta, vậy anh ta quan tâm đến bọn họ làm gì?
Sau đó Ô Quân đảm nhận công việc trông xe đạp ở trường học của anh cả, sau khi tan làm thì dùng tiền kiếm được mua rượu uống.
Chuyện này gây ầm ĩ khá lớn, ngay cả xe cảnh sát và xe cứu thương cũng đã đến.
Trong giới sinh viên khó tránh khỏi có những lời đồn thổi nói rằng có một nữ sinh năm nhất khoa kinh tế hình như bị kéo vào phòng cưỡng hiếp.
Lời đồn được truyền đi khắp nơi, cuối cùng trở thành câu chuyện về một nữ sinh viên năm nhất bị ngồi tù và cưỡng hiếp.
Nhà trường bảo vệ thông tin của học sinh khá tốt, lúc đầu mọi người còn không biết đó là ai.
Thế nhưng không biết vì sao chỉ vài ngày sau đó, có tin tức rằng người liên quan đến chuyện này chính là Ninh Tú Phân.
Ở thời đại này khi chuyện xâm hại tình dục xảy ra, người bị chỉ trích vẫn là phụ nữ.
Mặc dù ở Thượng Hải đã khá tiến bộ, đặc biệt là ở trong khuôn viên trường học nhưng vẫn không có cách nào để che giấu tin đồn.
Lời đồn luôn khiến người ta có cái nhìn không tốt về những người liên quan.
Ninh Tú Phân luôn có tinh thần vững vàng, vẫn đến lớp đều đặn khi có tiết.
Đối với những lời khuyên hay ánh mắt thỉnh thoảng lén lút nhìn vào mình, thậm chí cả những ánh mắt dâm dục, cô đều coi như chúng không tồn tại.
Ngược lại Nghiêm Dương Dương đã vài lần bí mật đánh nhau với người khác.
Cuối cùng thì Ninh Trúc Lưu cũng biết tin.
Ông ta đau lòng nhìn cô gái ngồi đối diện: “Tiểu Muội, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao con không nói với bố!”
Ninh Tú Phân gọt táo, thản nhiên nói: “Bố, loại chuyện này không đáng nói, đồn cảnh sát cũng đã bắt được kẻ xấu, con cũng không sao cả.”
“Cô không sao nhưng người bên ngoài đồn thổi thành cái gì, bọn họ nói cô là kẻ lẳng lơ chỉ biết tiêu tiền hoang phí, điều này khiến cho bố mẹ rất mất mặt!”
Ninh Cẩm Vân tức giận nói.
Ninh Tú Phân liếc nhìn bà ta, cô không thích Ninh Cẩm Vân chút nào, khinh thường cười nhạo.
“Bà Ninh này, mái tóc xoăn của bà thật sành điệu trông giống như người ở thành phố lớn vậy, nhưng mà sao miệng của bà còn hôi hơn cả nhà vệ sinh công cộng thế?”
Mấy ngày Ninh Cẩm Vân ở Thượng Hải, bà ta đi chơi khắp nơi, còn mua ba bộ quần áo, đi làm tóc xoăn trông rất tây.
Nhưng mồm mép lại ghê tởm hơn nhà vệ sinh ở dưới quê, sự thù địch của bà ta đối với cô đã đạt đến ngưỡng khó tin.
Đôi mày thanh tú của Ninh Tú Phân nhăn lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kiếp trước không hề như vậy!
Ninh Tú Phân vừa mở miệng đã gọi bà ta là dì, gọi Ninh Trúc Lưu là bố, điều này khiến Ninh Cẩm Vân cảm thấy Ninh Tú Phân là đứa con gái ngoài giá thú của Ninh Trúc Lưu và Bạch Cẩm!
Sắc mặt bà ta càng trở nên khó coi hơn: “Con tiện tì này…”
“Đủ rồi, miệng của bà ngoài phun ra những lời độc địa còn có thể làm gì nữa!” Ninh Trúc Lưu u ám nhìn chằm chằm Ninh Cẩm Vân.
Ngay từ ban đầu ông ta không nên cưới loại người đần độn này!
Ninh Cẩm Vân sững sờ một lát mới miễn cưỡng ngậm miệng lại, nỗi oán hận ẩn chứa nơi đáy mắt ngày càng sâu.
Ninh Tú Phân lười nhìn Ninh Cẩm Vân, đưa quả táo trong tay cho Ninh Trúc Lưu, nhàn nhạt nói.
“Bố, chuyện này bố có thể nói rõ ràng cho anh Đường Quân không, anh ta cũng nên biết con không sao.”
Cô dừng lại rồi nói: “Chuyện tin đồn bố đừng lo lắng nữa, những tin đồn này không truyền đến tận Ninh Nam được đâu, ngày mai bố yên tâm ngồi xe trở về quê nhà là được.”
Ninh Trúc Lưu nhìn cô, khuôn mặt có chút bất lực: “Là bố vô dụng, không bảo vệ được con.”
Ninh Tú Phân nhẹ nhàng nói: “Bố, hai người bình an trở về quê nhà đã là đã bảo vệ được con rồi.”
Lời nói ẩn ý này của cô, không biết Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân có thể hiểu được không.
Ninh Trúc Lưu sững người chốc lát, Ninh Tú Phân đã đứng lên, đặt xuống bàn mười đồng tiền.
“Bố, đây là số tiền con kiếm được khi vừa làm vừa học, ngày mai con phải đi học, không thể tiễn hai người ra bến xe.”
Ninh Cẩm Vân đưa tay cầm lấy tiền, cười lạnh với Ninh Trúc Lưu rồi nói: “Tôi đã bảo là ông nuôi một con sói mắt trắng mà, ông nói tôi phải đối xử tốt với nó, thậm chí còn vượt hàng ngàn dặm đến thăm nó, cuối cùng đến tiễn nó cũng không thèm tiễn ông.”
Ninh Tú Phân không bị lay động, dù sao trước khi bọn họ đi cô cũng sẽ không rời khỏi đại học Phục Đán, bà ta muốn nói như nào cũng được.
“Con đi trước, hai người nhớ ngủ sớm.”
Nhìn bóng dáng Ninh Tú Phân rời đi, trong mắt Ninh Trúc Lưu hiện lên vẻ khó hiểu mà thở dài: “Con gái lớn rồi không giữ lại được nữa.”

Ninh Tú Phân rời khỏi khách sạn, cô đi đến ký túc xá của Vinh Cẩm Thiêm.
Anh là “quản giáo” duy nhất vẫn chưa chuyển ra ngoài, cũng không có ai đến thúc giục anh.
Khi Vinh Cẩm Thiêm mở cửa, mái tóc anh vẫn còn ẩm ướt, phần tóc mái ở một bên trán hơi ẩm dính vào trán, vết sẹo dường như thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh đẹp đến mức cả đôi chân mày lẫn khoé mắt sắc sảo đều ẩn trong hơi nước.
Những giọt nước chảy dọc xuống cổ anh, trượt xuống xương quai xanh rồi nhỏ từng giọt trên cơ ngực rắn chắc không cài cúc áo.
Ninh Tú Phân nhìn đến ngây người, khuôn mặt có chút nóng bừng.
Anh là người cẩn trọng, rất ít khi quần áo không chỉnh tề như này, rõ ràng đã nghe thấy tiếng gõ cửa nên đã nhanh chóng ra khỏi phòng tắm để mở cửa cho cô.
Vinh Cẩm Thiêm lau tóc, thản nhiên hỏi: “Em tắm chưa, nếu chưa tắm thì vào đây tắm, tắm xong anh sẽ bôi thuốc cho em.”
Ký túc xá anh đang ở là ký túc xá dành cho tân sinh viên, cũng có thể sống một mình và có phòng tắm riêng.
Ninh Tú Phân ho nhẹ: “Tôi tắm rồi, sau này tôi có thể tự bôi thuốc được.”
Từ lúc cô bị thương, mấy ngày nay Vinh Cẩm Thiêm đều tự tay bôi thuốc cho cô.
Cô biết anh lo lắng vì vậy cũng đồng ý, nhưng mấy ngày nay vết thương cũng đã kết vẩy, cũng không còn vấn đề gì nữa rồi.
Vinh Cẩm Thiêm cầm lấy thuốc đặt lên bàn, giọng nói bình tĩnh nhưng không thể khước từ vang lên: “Qua đây ngồi xuống.”
Ninh Tú Phân do dự một lát, mấy ngày nay cô đều để anh bôi thuốc cho, bây giờ mà từ chối thì có hơi… make color.
Dù sao thì cô vẫn bước tới, ngồi xuống trước mặt Vinh Cẩm Thiêm bắt đầu cởi cúc áo ngực.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!