Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân giật mình hoảng loạn.
Cô giơ hai tay lên, đập ngay chăn ra đằng sau!
Nhân lúc đối phương bị chăn che kín đầu, chân trái của cô vội vàng đạp tay nắm cửa sắt.
Cửa sắt ở thập niên 70 – 80 cực kỳ đơn giản, chỉ có tay nắm cửa dựng thẳng, ở giữa hàn một tấm sắt ngang để lắp ổ khóa.
Chân Ninh Tú Phân thò vào khe hở giữa tay vịn, cô không để bọn họ kéo mình vào trong phòng, có cơ hội đóng cửa lại.
Có điểm tựa cô xoay người thấy mẹ Điền đang sợ hãi muốn đóng cửa vào.
Chắc chắn người đang giữ chặt cô là Ô Cường!
“A Cường! Con bịt miệng cô ta lại!” Mẹ Điền nhỏ giọng nói, bà ta đưa tay kéo chân Ninh Tú Phân.
Ô Cường giữ chặt eo với ngực cô, anh ta nở nụ cười dâm tà, tiện tay che miệng cô lại.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng hét chói tai của một người phụ nữ vang lên ngoài cửa: “Mấy người đang làm gì vậy!”
Ô Cường với mẹ Điền khựng lại.
Ninh Tú Phân nắm chặt bậu cửa cạnh khe hở, cô dùng tay nắm làm điểm tựa, đập mạnh đầu về phía sau— “Rầm!”
Đầu cô ong ong, nhưng người đằng sau cũng bị đầu cô đập cho đau gào lên: “A—”
Ninh Tú Phân cảm nhận được cánh tay ôm chặt mình đã buông lỏng, cô chịu đựng cảm giác choáng váng đau đầu, đưa tay khống chế cánh tay của người phía sau!
Cô cong lưng, vặn eo, xoay người, dùng hết sức bình sinh quăng ngã người nọ qua vai!
“Bộp!” trong căn phòng nhỏ, đối phương bị ngăng ngã lên bàn trà, cốc sứ, ấm trà cứ thế bị đập nát.
Chỉ một lúc sau đã thấy máu trên mảnh vỡ sứ.
“A—” Lúc này lại có tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Ninh Tú Phân nhanh nhẹn nhào tới, dựa theo những kiến thức được học một tháng nay khi so chiêu với Vinh Cẩm Thiêm, cô mạnh mẽ lên gối hạ chân.
Đầu gối và phần lớn sức mạnh cơ thể cô đập thẳng vào xương ngực Ô Cường, không nương tay chút nào!
“Răng rắc!”
Ninh Tú Phân thở hổn hển, cô cảm nhận được xương cốt người dưới thân đã gãy.
“Phụt—” Mắt Ô Cường trợn lòi cả ra, miệng cũng phun ra một đống máu tươi.
Mẹ Điền sững người hoảng hốt mới hét lên: “Giết người, giết người rồi!”
Cùng lúc đó cánh cửa sắt bên ngoài cũng đang bị người ta phá ra— “Rầm!”
Một bóng người cao lớn xông thẳng vào, có lẽ đối phương cũng bị hiện trường dọa sợ, đứng hình một lúc mới đi tới cạnh Ninh Tú Phân: “Tiểu Ninh, em không sao chứ?”
Sống sót qua tai nạn, cả người Ninh Tú Phân đã hết sức, một lúc lâu sau mới ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt nam tính trầm ổn của đối phương, chậm chạp nói: “Tôi không sao…”
Người bị làm sao không phải cô mà là Ô Cường.
Đường Quân đỡ cô lên lo lắng đánh giá cô từ trên xuống dưới, anh ấy căm ghét nhìn Ô Cường với ánh mắt chán ghét, sau đó là mẹ Điền lao tới ôm lấy Ô Cường kêu to.
Anh ấy nhìn người phụ nữ đằng sau: “Cô Hoàng, cô báo cảnh sát giúp tôi rồi gọi đến bệnh viện, hỏi xem có còn xe cứu thương không với.”
Bây giờ Ninh Tú Phân mới để ý đằng sau anh ấy còn có một người đeo mắt kính khoảng 30 tuổi, cô ấy tết một bím tóc lớn, mặc đồ giáo viên.
Cô giáo gật đầu, vội vàng chạy xuống tầng.
Đường Quân nhìn Ninh Tú Phân hỏi: “Em còn đi được không, chúng ta xuống tầng trước nhé?”
Ninh Tú Phân gật đầu, cô đã bình tĩnh hơn nhiều: “Tôi không sao, chỉ là lúc đầu bị dọa nên hơi sợ thôi.”
Cô nhặt cái gối bị dẫm bẩn lên, nhíu mày nói: “Nhưng gối của ông nội và bà tôi bị rơi nên bẩn rồi, hôm nay phải phơi mới được.”
Đường Quân không biết phải nói gì, anh ấy bật cười: “Em còn nhớ thương chăn gối à, vậy thì không có chuyện gì rồi.”
Mẹ Điền thấy hai người họ đi ra ngoài lập tức bỏ Ô Cường ra, con mắt trợn tròn sắp nứt xông đến muốn cắn xé bọn họ: “Bọn mày không thể đi được… bọn mày đã giết người rồi… bọn mày phải đền mạng, mày…”
Đường Quân nhíu mày, anh ấy che Ninh Tú Phân ở đằng sau, thẳng tay đẩy mẹ Điền ra.
“Im đi, rõ ràng là mấy người có ý đồ gây rối, định bắt cóc làm người khác bị thương vậy mà còn dám đổ tội, có người nhà như mấy người chắc thầy giáo Ô không cần phải đi làm đâu!”
Mẹ Điền ngã trên mặt đất run rẩy không dám tin tưởng chỉ bọn họ: “Không, không thể như vậy…”
“Một lúc nữa cảnh sát với bác sĩ sẽ tới đây, mấy người tự đi mà giải thích với cảnh sát!” Đường Quân chán ghét liếc mắt nhìn bọn họ một cái, anh ấy không muốn nói gì nữa.
Anh ấy giúp Ninh Tú Phân nhặt chăn lên, cầm theo gối đi ra khỏi phòng với cô.
Ninh Tú Phân ôm hai cái gối đi với Đường Quân xuống tầng thì thấy bà Hạ với ông Đường.
Tầng trên vang lên tiếng la hét đập phá, lôi kéo sự chú ý mọi người.
Bà Hạ thấy Ninh Tú Phân chật vật ôm gối bẩn đi xuống thì trắng mặt, vội vàng nhìn Đường Quân đang đi cùng cô: “Có chuyện gì thế!”
Đường Quân bỏ chăn xuống, anh ấy kể lại chuyện vừa nãy mình nhìn thấy ra: “… Cháu có đoán sai đâu mà, tên nhà họ Ô kia để ý đến Ninh Tú Phân rồi.”
Ông Đường im lặng nghe xong, ông lão lúc nào cũng nhã nhặn đột nhiên quay đầu đi vào trong bếp, cầm dao phay lẳng lặng đi ra ngoài.
Ninh Tú Phân, Đường Quân và cả bà Hạ đơ người: “?”
Ninh Tú Phân phản ứng nhanh nhất, cô chạy lại sợ hãi ôm chặt ông ấy: “Ông nội, ông định làm gì thế, không cầm dao được đâu!”
Đánh người là một chuyện, cầm dao lại là chuyện khác, ông Đường làm vậy sẽ trở thành vụ án hình sự mất.
Bình thường bà Hạ mới làm thế cơ mà? Sao ông nội Đường cũng kích động vậy?
Ông Đường cầm dao phay tức đến mức run rẩy cả người: “Cả nhà bọn nó là đồ lòng lang dạ sói, lần trước hại ông với A Hạ, bọn họ hại ông nhưng ông không thèm quan tâm rồi, chúng nó còn muốn gây họa cho bé nhỏ nhà mình nữa, ông già này không sống được bao lâu, bị bắn chết thì sao chứ!”
Hai mắt Ninh Tú Phân nóng lên, trong lòng thấy ấm áp, ai nói trên đời này không có người thân để ý cô cơ chứ?
Ông Đường và bà Hạ là những người thân thực sự yêu thương và để ý cô, họ đối xử với cô rất tốt, rất tốt…
“Ông nội đừng nói linh tinh nữa, ông sẽ sống lâu trăm tuổi mà… nhưng mà sao lại nói là hại ông nội với bà thế ạ?”
“Ông Đường đừng kích động!” Đường Quân thấy có cơ hội nên vội vàng lấy lại dao phay trên tay ông Đường, anh ấy đưa cho bà Hạ.
Bà Hạ nhanh chóng cầm lấy dao phay, bà ấy trừng mắt nhìn ông Đường còn đang tức giận một cái: “Cái thằng họ Ô đó cũng là học sinh của ông nhà mình, lúc đó không biết có ai trêu ông ấy giỏi hơn thằng đó, suýt chút nữa nó đã hại chết ông ấy rồi!”
Hai mắt Ninh Tú Phân bùng lửa giận: “Cái gì, sao bà không nói sớm, cháu mà biết sớm hơn…”
“Biết sớm cháu dùng dao phay băm chân giữa nó hay giết nó, nếu không làm được thì cháu nói làm gì?” Bà Hạ tức giận cắt đứt lời cô nói.
Ninh Tú Phân: “…”
Không phải chứ, sao bà Hạ giận cô luôn rồi?
Bà Hạ cầm dao phay đi cất, bà ấy hừ lạnh: “Cái tên ngu ngốc họ Ô đó sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu, sau này cũng bị học trò của nó phá cho thôi, cái này gọi là hại người hôm trước hôm sau người hại.
Chỉ một lúc sau cảnh sát và xe cứu thương đã đến, cả khu tập thể chú ý tới, có rất nhiều người đi ra xem.
Ninh Tú Phân buồn phiền nhìn sân ầm ĩ, cô khẽ thở dài, có vẻ như mình không đi gặp Vinh Cẩm Thiêm kịp nữa rồi.
“Tiểu Ninh, tôi nghĩ nên nói một tiếng cho bố mẹ em biết chuyện này.” Đường Quân đưa cho cô một cốc nước ấm, dùng thân phận người lớn trầm giọng nói.
Anh ấy biết quan hệ giữ Ninh Tú Phân và bố nuôi của cô không tốt lắm.
Ninh Tú Phân không để ý lắm nói: “Không cần đâu, đừng làm bọn họ lo lắng.”
Cô cầm lấy cốc nước ấm, nhìn cảnh sát đang nói chuyện với cô giáo ở gần đó, có hơi buồn bực hỏi: “Sao hôm nay anh Đường lại ở ký túc xá của ông bà nội tôi vậy?”
Đường Quân cũng đang nhìn cô giáo đứng gần đó, hình như có hơi ngại ngùng, anh ấy ho nhẹ một tiếng—
“Tôi cũng 30 tuổi rồi, lãnh đạo cũ của trường muốn giới thiệu cô Hoàng cho tôi, tôi với cô ấy gặp nhau hai lần, hôm nay đến là muốn đi ăn tối thôi.”
Ninh Tú Phân hiểu ra cô Hoàng ở tầng 4 là cô giáo duy nhất còn độc thân, cũng là đối tượng Đường Quân đang nói.
“Chuyện ngày hôm nay, tôi không biết nên cảm ơn anh Đường như thế nào nữa?” Ninh Tú Phân nghiêm túc nói, Đường Quân với bạn gái anh ấy đi ngang qua đúng lúc đó đã giúp đỡ cô.
Đường Quân xua tay, anh ấy không để ý chuyện này trong lòng: “Lúc đầu tôi ở dưới tầng, là do cô Hoàng phát hiện ra rồi hét lên nên tôi mới đi đến, em muốn cảm ơn thì cảm ơn cô ấy đi.”
Anh ấy hơi dừng lại, trên khuôn mặt tuấn tú trưởng thành lộ ra biểu cảm phức tạp, bất đắc dĩ cười: “Tôi không lên thì em cũng đánh ngã đối phương rồi.”
Anh ấy không nhận bản thân đã cứu cô, cũng không nói những từ ngữ hoa mỹ sáo rỗng.
Cô Hoàng đứng ở đằng xa đột nhiên vẫy tay với anh ấy, Đường Quân vội vàng đứng dậy đi qua.
Ninh Tú Phân im lặng nhìn bóng lưng của anh ấy, hình như cô đang nghĩ gì đó.
Là do cô nghĩ nhiều quá sao…

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!