Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Chương 203: Anh quyến rũ đến mức làm người ta mất hết lý trí.
Đời trước cô và Lý Diên ở bên nhau, lúc ấy tình hình an ninh không tốt lắm, xe đạp thường hay bị trộm, mà một chiếc xe bằng cả tháng lương.
Cô bị trộm xe ba lần, sau này dứt khoát quyết định ngày nào cũng dùng hết sức lực bê xe đạp lên tầng.
Một ngày trước khi kết hôn, Lý Diên đưa cô về nhà, cô đã hỏi có thể giúp mình bê xe đạp lên tầng không.
Lý Diên nhíu mày khó hiểu hỏi: “Đều là phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, em nhìn thím Lưu bên cạnh ngày nào cũng vác mấy cân than đá kìa, một cái xe đạp mà em cũng không bê nổi sao? Em có tay có chân, chẳng nhẽ ngày nào anh cũng phải giúp em bê lên à?”
Tuy rằng ngày đó Lý Diên vẫn giúp cô bê xe đạp lên tầng.
Nhưng Ninh Tú Phân không thấy vui chút nào, ngược lại còn vô cùng khó chịu, thậm chí nhục nhã như thể mình đã làm chuyện gì sai trái.
Cả quãng đời về sau cô không mở miệng nhờ Lý Diên giúp mình chuyện gì nữa, cho dù họ đã là vợ chồng.
Bởi vì cô không biết khi nào anh ta sẽ nói lý lẽ mình.
Lúc nào anh ta cũng có lý, nói lý lẽ cũng không sai.
Đúng vậy, cô có tay có chân, có thể xuống đồng cấy lúa làm việc, có thể liều mạng thu hoạch lúa mùa thu và khiêng hạt thóc, dĩ nhiên có thể tự mình vặn nắp bình nước, cũng có thể bê xe đạp của bản thân…
Chỉ là…
Cô là phụ nữ mà, muốn được yêu thương và quan tâm, thỉnh thoảng sẽ ỷ lại vào một người và được chăm sóc.
Khi thấy buồn bực có người giúp đỡ gánh vác, nhưng lúc nào cũng là cô tự mình gặm nhấm.
Bởi vì chồng cô nói phụ nữ không nên làm quá, công việc của anh ta rất bận, không có thời gian quan tâm đến cảm xúc tiêu cực của cô.
Nhưng một người phụ nữ mà chuyện gì cũng làm được, không cần chia sẻ và lời khuyên cho cảm xúc của mình.
Sống như vậy khác gì không có đàn ông đâu, tại sao cô lại muốn yêu đương và kết hôn cơ chứ?
Tìm một người đàn ông như chủ nhân của mình để hầu hạ anh ta sao?
Cô đã từng tự hỏi bản thân vô số lần xem mình có bị coi thường hay không, tiếc rằng đời trước có rất nhiều vấn đề mà cô không tìm thấy đáp án.
Thế nên suốt cả cuộc đời bản thân cô không thể logic với hành động của mình, cuối cùng chìm sâu vào đau đớn và u uất, không có cách nào thoát ra.
Đời này cô nỗ lực thay đổi cách sống.
Nhưng không hề ngờ đến… có người sẽ dùng hành động giải đáp thắc mắc kiếp trước cho cô.
Người đó còn là con cưng của trời như Vinh Cẩm Thiêm.
“Vinh Cẩm Thiêm, anh không cảm thấy… hạ thấp bản thân đi xoa chân cho phụ nữ, sẽ làm giảm bản lĩnh của đàn ông sao?”
Lý Diên cảm thấy nắm tay nhau trước mặt mọi người là đang hạ thấp bản thân, ảnh hưởng xấu đến anh ta.
Còn anh lại thản nhiên xoa bóp chân cho cô, giống như đây chỉ là một chuyện nhỏ.
Đôi mắt Vinh Cẩm Thiêm cong lên, cười như không cười nói: “Bản lĩnh đàn ông là cái gì chứ, hồi trước vào sinh ra tử trên chiến trường có tính không?”
“Cấy mạ làm việc trên đồng, quét chuồng bò, dọn phân, ủ phân có được tính không?”
“Bắn trúng đầu đặc vụ địch bằng một phát bắn thì sao?”
“Anh lừa tiền của bố cho con gái nữa, được tính chứ?”
Đôi chân dài của Vinh Cẩm Thiêm cứ thế tách ra một cách kiêu ngạo, anh lười biếng bóp cẳng chân thon thả mềm mại, thong thả ung dung nói—
“Cho dù là cầm súng hay để anh giặt quần lót cho phụ nữ, ông đây muốn làm cái gì cũng là do ông đây muốn làm.”
Nụ cười lạnh lùng của anh đầy kiêu ngạo: “Anh không quan tâm đến ánh mắt của bất cứ ai, cũng không có ai dám chỉ trỏ ở trước mặt anh cả, em nói xem cái này gọi là không có bản lĩnh đàn ông à?”
Anh nói một câu, tim Ninh Tú Phân khẽ đập nhanh một nhịp.
Cảm giác tê dại bủn rủn theo đầu ngón tay thon dài thô ráp của anh, đi theo làn da nhạy cảm vào trong tim.
Người đàn ông trước mặt sẽ dùng giọng điệu lạnh lùng cấm dục, khiến cho người ta cảm thấy anh kiêu ngạo ngang ngược từ trong xương tủy, không có ai ngăn cản được.
Lại cố tình— quyến rũ đến mức làm người ta mất hết lý trí.
A di đà phật! Anh không cởi quần áo nhưng cô cảm thấy cơ thể mình hơi nóng, không nhịn được cắn khóe môi.
Đương nhiên Vinh Cẩm Thiêm sẽ phát hiện ra ánh mắt ngơ ngác che dấu sự nhiệt tình của cô, môi mỏng hơi cong lên: “Sao nào, em không đồng ý à?”
Sau này anh mới biết được hóa ra con thỏ lông xoăn này… cũng có lúc rung động và nhớ mình.
Đôi mắt to tròn đẹp đẽ của Ninh Tú Phân cong lên, bỗng nhiên cúi người về phía anh.
Bây giờ cánh môi mềm mại của cô đã chạm vào chóp mũi cao thẳng của anh: “Không đâu, em đồng ý lắm, chúc mừng vì chúng ta lại đạt được một suy nghĩ chung.”
Nhìn đi, từ từ sẽ đến, anh và em sẽ biết hóa ra chúng ta có rất nhiều suy nghĩ khác biệt.
Nhưng chúng ta cũng có rất nhiều điểm chung.
Vinh Cẩm Thiêm híp mắt, bất ngờ đưa tay nắm lấy gáy cô, không cho cô lùi lại.
Môi mỏng của anh dừng trước môi nhỏ của cô một lúc nhưng không chạm vào.
Công tử Vinh cực kỳ kiên nhẫn liếm răng hàm, khóe môi cong lên: “Lần sau đạt được một suy nghĩ chung nữa, đổi sang hôn chỗ khác được không?”
Cô khẽ hít một hơi, trái tim đập thình thịch.

Nhà họ Ô.
“A Cường, rốt cuộc con đang nghĩ cái gì đấy hả, sao lại đi trêu chọc con yêu tinh do hai ông bà già kia nuôi?” Mẹ Điền Mỗ tức giận bỏ bánh bao chiên xuống, trừng mắt nhìn con trai lớn nhà mình.
Bà Hạ cũng không phải người dễ chọc, tuy bà ấy không đi lên đây chửi thẳng mặt nhưng sẽ la hét mắng chửi ở tầng dưới, bảo mọi người đi tè nhớ soi gương các thứ.
Mẹ Điền Mỗ bán bánh bao chiên ở gần đấy nghe thấy có gì đó không ổn, sau khi nghe ngóng mới biết được có chuyện như thế vừa xảy ra.
Ô Cường ngồi trên ghế sô pha, anh ta vừa ăn bánh bao chiên vừa uống trà trong cốc sứ: “Mẹ à, con đã 30 tuổi rồi, A Quân thì 20, mẹ cảm thấy bọn con có thể cưới được những cô gái gốc Thượng Hải sao?”
“Con còn biết mình với em trai không cưới được con gái ở đây à, chuyện này tại ai, hồi trước ở Thượng Hải bố đã gọi mấy đứa quay lại trường để đi học, mẹ con đã không đi học rồi, lại còn chiều các con khiến các con không chịu học!”
Thầy giáo Ô bê đĩa cải thìa xào từ trong bếp ra.
Ông ta đã 50 tuổi, thời buổi này ai cũng gầy, ông ta không phải ngoại lệ, hai bên tóc hơi bạc càng làm sắc mặt xấu đi.
Mẹ Điền Mỗ nghe chồng mình nói vậy, bỗng nhiên như được tiêm máu gà, chống nạnh tức giận mắng—
“Được thôi, tôi biết ngay ông không phải người tốt lành gì mà, ghét bỏ tôi không có kiến thức, hồi trước ông cứ đòi cưới tôi không phải do nhà tôi có tiền cho ông đi học sao!”
Thầy giáo Ô và mẹ Điền Mỗ được coi là thanh mai trúc mã, được người ta mai mối.
Nhà thầy giáo Ô nghèo, còn nhà mẹ Điền Mỗ trước kia là địa chủ Tô Bắc.
Cả nhà nuôi ra được con rể học đại học, phượng hoàng nam, làm sao có thể không kiêu ngạo, quen thói bắt nạt ông ấy.
Thầy giáo Ô tức giận nói: “Bà im lặng đi, tôi nợ bà cả đời à, đừng có ngang như thế, lấy bà vẫn chưa đủ để trả nợ chắc!”
Hồi trước vì chuyện bán hàng rong mà gây rối lên tận đồn công an, đồng chí Thôi ở phòng bảo vệ đã lén lút móc mỉa ông ta, khiến ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt.
Mẹ Điền Mỗ tức điên lên rồi, bà ta kéo cổ áo thầy giáo Ô và mắng: “Ông không có lương tâm à, con trai 30 tuổi rồi vẫn không cưới được con gái Thượng Hải, ông còn trách tôi…”
Ô Cường tức giận đập bàn: “Đủ rồi, bố mẹ đừng cãi nhau nữa, con không cưới được con gái Thượng Hải thì cưới sinh viên đại học Phục là được chứ gì?”
Mẹ Điền Mỗ sửng sốt hỏi: “A, con để ý cái con yêu tinh đến từ vùng núi, nông thôn kia thật sao?”
Thầy giáo Ô cười lạnh, tức giận nói: “Giờ này rồi mà còn nằm mơ, con gái học ở trường chúng ta sẽ gả cho một người không có công việc, chỉ biết đi xe đạp chắc?!”
Ông ta không còn tâm trạng ăn cơm với vợ con, xoay người cầm túi vải bỏ đi.
Mẹ Điền Mỗ tức giận đứng ở cửa mắng to: “Ông có bản lĩnh đi ra ngoài à, có bản lĩnh thì cả đời này đừng về nhà nữa!”
Tuy gắng suýt chút nữa bị ông ta làm cho tức chết, mẹ Điền Mỗ vẫn xụ mặt đi về phía con trai mình, bực bội nói: “Con để ý con yêu tinh đến từ nông thôn kia thật sao?”
Ô Cường ăn bánh bao chiên, anh ta nheo mắt lại: “Mẹ, mẹ nghĩ lại xem, giáo sư Đường và vợ ông ấy có tiền lương hưu hơn một vạn tệ, họ còn có hai phòng ở trường nữa.”
“Mẹ biết chuyện này rồi!” Mẹ Điền Mỗ không có kiên nhẫn.
Ô Cường nhét bánh bao chiên vào trong miệng: “Sinh viên đại học xinh đẹp và giỏi giang, con muốn cưới cô ấy, sau này cô ấy và tiền lương, hai căn phòng phía đông và tây với tiền lương hưu của ông bà già đó sẽ thuộc về nhà chúng ta, còn chưa nói đến cửa hàng chè và việc kinh doanh của bọn họ nữa.”
Mẹ Điền Mỗ vừa nghe xong, hai mắt bà ta đã sáng rực lên: “Không sai, đến lúc đó bảo bọn họ bỏ tiền ra mua cho A Quân một chiếc xe xịn, để A Quân có thể cưới vợ…”
Nhưng sau đó bà ta không nói được nữa, tức giận trợn tròn mắt—
“Bố con nói chuyện khó nghe, con nhóc nông thôn họ Ninh kia làm sao xứng với con được, nhưng nó học đại học Phục, còn nhận ông già Đường kia làm ông nội nữa, giả vờ giả vịt, con định cưới nó kiểu gì?”
Ô Cường vừa ngăn Ninh Tú Phân lại nói được hai câu đã bị bà Hạ chặn cửa chửi cho.
Mẹ Điền Mỗ không tin Ô Cường cưới được Ninh Tú Phân.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!