Người Ninh Tú Phân đứng đờ lại, mất tự nhiên nhỏ giọng nói: “Chân em… xấu lắm.”
Nhà nông năm nào cũng làm việc trên mặt đất, đến khi thi đậu đại học cô mới ngâm tay vào nước ấm và đắp vaseline, cuối cùng vết chai cũng bong ra và trở nên mềm mại.
Cô làm gì có thời gian chăm sóc bàn chân chứ.
Bỏ qua việc chân cô đi giày không tiếp xúc với ánh mặt trời, tuy khá trắng nhưng vừa to vừa thô ráp.
Dáng người nho nhỏ nhưng lại có bàn chân to cỡ 38!
Vinh Cẩm Thiêm đổ dầu mát xa ra, anh cười nhẹ: “Chân là để đi đường, chức năng mới quan trọng.”
Anh dừng lại một chút, cong ngón tay dài ấn vào huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân cô: “Anh có thấy nó xấu đâu.”
Cảm giác ngứa ngáy lập tức bò lên cẳng chân.
Cơ thể Ninh Tú Phân căng cứng lại, không nhịn được nhỏ giọng kêu một tiếng: “Ưm…”
Nghe tiếng kêu mềm mại của cô gái, hành động của Vinh Cẩm Thiêm bỗng sững lại, không hiểu sao anh thấy hơi bực bội.
Anh cụp đôi mắt phượng u ám hẹp dài của mình xuống, vừa giúp cô ấn huyệt đạo trên chân vừa nói—
“Anh đã nhận được điện báo về thông tin của Đường Quân rồi, bố anh ta thực sự là một trong những kỹ sư điện lực đầu tiên ở Thượng Hải, đã hỗ trợ xây dựng các đường lưới điện đấy.”
Ninh Tú Phân thấy bất ngờ, chuyện cô hỏi về Đường Quân chỉ là… Nhân cơ hội chuyển chủ đề khác thôi.
Dù sao từ khi cô xin anh giúp mình cũng mới qua có mấy ngày, bây giờ đâu phải Trung Hoa của mấy chục năm sau, nơi có hệ thống thông tin liên lạc, camera theo dõi và hệ thống internet phát triển.
Nhưng vậy mà anh lại tra ra được!
Đầu ngón tay Vinh Cẩm Thiêm ấn lên bắp chân mảnh khảnh của cô, anh chỉ cảm thấy da thịt của cô cực kỳ mềm mại.
Mắt anh tối đi: “Bố của anh ta đã từng đến Ninh Nam để hỗ trợ xây dựng vào năm 59 và năm 65, nhưng anh không tra được bố nuôi của em có liên quan gì đến bố của anh ta không.”
Ninh Tú Phân chỉ cảm thấy bắp chân mình tê dại, cảm nhận ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve như mang theo những dòng điện li ti.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Nói cách khác, không có ai biết bố nuôi của em có cứu bố anh ấy không.”
Bây giờ không thể tra ra được, không giống như mấy chục năm sau, WeChat, điện thoại di động, mạng xã hội tra là biết.
Ninh Tú Phân xấu hổ bỏ hai chân đang để ở trên bàn xuống.
Dù không biết tại sao anh lại ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô, nhưng cô đang mặc váy và còn chống một chân lên cao nữa.
Váy bị lệch nên chất đống ở hai chân, rất dễ bị nhìn thấy.
Nhưng khi một chân khác đã bỏ xuống, cô ngại không dám giẫm lên đùi anh nữa.
Vinh Cẩm Thiêm lại tiện tay, tùy ý đặt một bên chân khác của cô lên chiếc đùi thon dài rắn chắc của mình.
Ninh Tú Phân càng thêm khó xử, khuôn mặt tròn trịa đỏ ửng lên, tư thế này thân mật quá rồi.
Tuy hai người họ từng gặp nhau trong trạng thái trần truồng, thậm chí bọn họ còn là bạn cùng phòng chung chăn gối một năm.
Nhưng chưa bao giờ có sự thân mật như người yêu.
Có vẻ như Vinh Cẩm Thiêm không phát hiện ra cô đang ngại, chỉ bình tĩnh hỏi: “Nếu quan hệ tốt, chắc hẳn em từng thấy bọn họ gửi thư qua lại nhỉ?”
Ninh Tú Phân ép suy nghĩ của bản thân tập trung vào chuyện chính, cô nghĩ một lúc rồi lắc đầu—
“Khi còn nhỏ mỗi lần có thư gửi đến em sẽ là người nhận, những bức thư được gửi từ Thượng Hải trong ký ức của em chỉ có anh cả thôi.”
Lần này đến Thượng Hải đi học, cô vẫn chưa từng đi tìm anh cả, thứ nhất là do không biết nên giải thích tình hình hiện tại của mình với anh cả như thế nào.
Thứ hai là không muốn kéo anh cả vào mớ hỗn độn giữa cô và nhà họ Ninh, bị kẹt ở giữa thì rắc rối lắm.
Vinh Cẩm Thiêm ấn huyệt đạo trên cẳng chân cô, không để ý lắm nói: “Anh đã cho người điều tra thông tin và quá khứ của của Đường Quân rồi, anh ta vẫn chưa có kết hôn nhưng từng yêu hai người, sau khi vị hôn thê cũ qua đời ngoài ý muốn, anh ta bị đả kích nên không yêu ai nữa.”
Xem qua chỉ là một cái lý lịch bình thường, nhưng mà…
Anh lạnh lùng nheo mắt: “Nếu em không yên tâm thì đừng qua lại với anh ta nữa, anh sẽ tìm người điều tra tiếp, vẫn câu nói cũ kia, trước khi bố nuôi của em chết, em đừng rời khỏi đại học Phục.”
Bởi vì người mẹ Ninh Cẩm Vân của Ninh Tú Phân từng gặp anh nên mấy ngày nay anh rất khiêm tốn, chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Ninh Cẩm Vân.
Ninh Tú Phân gật đầu, cô chớp mắt nhìn anh: “Anh cứ yên tâm, em thông minh lắm, anh từng trúng mánh khóe em sử dụng rồi đó!”
Vinh Cẩm Thiêm nhướng này, tay ấn huyệt Âm Lăng ở dưới đầu gối cô: “Lúc nào em cũng thông minh hết, không biết giống ai mà học mánh khoé này ở chỗ nào nữa.”
Cô chỉ đấm đá lung tung cũng đánh bại được thầy giáo già.
Cẳng chân Ninh Tú Phân bị ấn đến mềm nhũn ra, cô cắn chặt răng giữ lấy tay anh: “Nhẹ thôi…”
Cô giống ai chứ? Chỉ giống bản thân cô thôi…
Không, cô còn không giống người tự nhận là hiểu chuyện, rộng lượng nhưng thực tế là nhút nhát, mềm yếu ở kiếp trước.
Sau khi con người sống lại sẽ từ ngu ngốc biến thành thông minh, tai thính mắt tinh, làm chuyện gì cũng dễ dàng sao?
Không phải.
Ngoại trừ việc lúc đầu mua rượu, mua đường, mua bánh để lấy lòng gia đình bí thư trong thôn, đó là những cách cô đã sống từ đời trước.
Cô có được ngày hôm nay là từ việc học, do có ông Đường và bà Hạ tận tâm, dạy dỗ các kiến thức và tầm nhìn.
Có một năm mà đêm nào cũng phải thức để đọc sách đến tận đêm khuya, sáng sớm hôm sau vẫn phải dậy đi học.
Có Vinh Cẩm Thiêm ở bên cạnh, mưa dầm thấm đất học cách ứng xử của anh.
Cảm giác nặng nề trong cơn ác mộng của kiếp trước khiến cô nỗ lực đi từng bước lên, đập tan giới hạn của chính mình.
Từ một thanh niên trí thức nhu nhược, thiếu quyết đoán, rụt rè biến thành một người phụ nữ chanh chua trong thôn, cô dám đánh nhau với người khác trước mặt mọi người, không cần thể diện nữa.
Kiếp trước cô không thích gặp nhiều người, nhưng kiếp này cô buộc bản thân mình phải đi bán hàng rong, đi gặp nhiều người hơn.
Dù không dám rao hàng nhưng cuối cùng vẫn luyện được da mặt dày, há miệng ra là nói được ngay, luyện đến mức hoàn hảo.
Nói chuyện với đủ loại người, bị người ta lừa gạt nhưng cũng đã lừa gạt người khác, thậm chí ngay cả nhân vật nguy hiểm như chú Liễu cô cũng dám trêu.
Từ đó học được cách làm việc, học được cách nhìn người bằng con tim và đôi mắt.
Nhìn xem, con người phải bị ép buộc, ép mình ra khỏi khu vực an toàn mới không dẫm lên vết xe đổ.
Từ khi sống lại, ngày nào cô cũng cố gắng ‘Giết chết’ bản thân mình trước đây.
Thậm chí cô còn bắt đầu nghi ngờ, cảnh giác với cha nuôi ‘Rất tốt.’ của mình, rõ ràng đến bây giờ Ninh Trúc Lưu vẫn chưa làm gì cả.
“Nói ra thì, em cũng cảm thấy bản thân mình là một người vô tâm.” Ninh Tú Phân khẽ thở dài.
Đến bây giờ cô vẫn hy vọng, ít nhất… Có một người nuôi lớn cô trong cái nhà kia đối xử thật lòng với cô.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô, anh bình tĩnh nói: “Chỉ nên nhiệt tình và chân thành với người xứng đáng thôi.”
Ninh Tú Phân nhìn đôi mắt hẹp dài sâu lắng của anh, không hiểu tại sao mặt đột nhiên cô nóng lên: “Anh đang nói bản thân mình đấy à?”
Công tử Vinh nhướng mày, ngón tay dùng lực ấn huyệt Dũng Tuyền dưới chân cô: “Sao nào, anh không xứng đáng à?”
Cả người Ninh Tú Phân căng cứng lại, sự ngứa ngáy và đau đớn suýt làm cô ngã lăn ra đất, cô vội vàng gật đầu: “Xứng đáng mà! Anh xứng đáng nhất luôn!”
Vinh Cẩm Thiêm cười nhẹ, thả lỏng tay ra rồi nắm mũi chân cô vào trong lòng bàn tay: “Em nói dối.”
Ninh Tú Phân mấp máy miệng nhỏ, cô không nói gì cả.
Sau khi nói chuyện chính xong, cả căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng, chỉ có làn gió mát lạnh thổi hương thơm của hoa kim ngân vào.
Ninh Tú Phân chỉ cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông dưới chân, ngón tay cứng rắn dùng lực làm sự tê mỏi biến mất, xoa cho cả người cô thoải mái.
Trong lòng cô nổi lên một loại cảm xúc kỳ lạ…
Dù đã sống hai đời nhưng đây là lần đầu tiên có một người đàn ông để ý cô có thoải mái không, có thấy mệt hay không.