Ninh Tú Phân giơ tay lên bắt mặt Vinh Cẩm Thiêm không hề nương tay, cũng không sợ khuôn mặt đẹp trai của anh bị cào rách.
“Tôi có thể nhường em hai lần!” Vinh Cẩm Thiêm nhướn mày, cô nhóc này ác thật.
Anh nhớ là cô rất thích khuôn mặt của anh, phải thù hận lớn đến mức nào cô mới làm vậy!
Người nào đó hoàn toàn quên mất bản thân đã ấn mặt của Ninh Tú Phân xuống đất mài mấy chục lần.
Anh chỉ tùy tiện nghiêng người, nhẹ nhàng biến mất trước mặt Ninh Tú Phân như một bóng ma…
Góc nhìn ngang lớn nhất của mắt người có thể đạt đến 180 độ, anh cứ như vậy biến mất trước mắt cô!
Mặc dù Ninh Tú Phân đã chứng kiến bản lĩnh của anh rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc!
Những loại như “khinh công” hay “nhẫn thuật” được phóng đại đến mức hoàn toàn đi ngược lẽ thường chỉ tồn tại trong từ ngữ này lại hiện lên trong đầu cô lần nữa.
Được cái trải qua hơn một tháng đánh đấm ngã sấp mặt, phản ứng đầu tiền của cô là nháy mắt ngồi xuống, quét chân về phía sau.
Trời biết cô luyện động tác này đến mức chân bị chuột rút.
Đúng là tiếng gió muốn bắt lấy cô từ sau lưng đã thay đổi!
Ninh Tú Phân đã thoát khỏi số phận bị anh túm lấy đầu ấn xuống đất lần nữa!
Ngay sau đó, Ninh Tú Phân lật thành con rùa rồi lăn lộn tại chỗ, không cho đối phương bắt được mình.
Cô nghe được người nào đó nhỏ giọng cười: “Ha…”
Ninh Tú Phân âm thầm hừ, tất cả thủ đoạn của cô chỉ là “đấm đá theo bản năng” để bảo vệ mạng sống, chỉ cần nó có hiệu quả, không quan tâm nó có đẹp mắt hay không.
Nhưng ngay sau đó đối phương đã giơ chân đá về phía cô.
Luồng gió theo chân ra như một cây roi, nếu cô thật sự bị đá trúng, cho dù anh đã thu lực lại thì cô cũng sẽ bị đá ra ngoài, xương sườn sẽ đau mấy ngày.
Vinh Cẩm Thiêm ra tay có chừng mực như một người thẩm vấn có trình độ cao nhất, khiến cô thấy đau và phần mô mềm bị bầm tím, nhưng không đến mức làm cô bị gãy xương phải vào viện.
Cô bị đánh ít nhất năm đến sáu lần, khắp người và chân toàn là vết bầm tím.
Có lần cô cảm thấy tên khốn này đang nhân cơ hội để trả thù.
Nhưng Ninh Tú Phân đã luyện được phản ứng nhanh trong một tháng ngắn ngủi này, cả người như con cá chép giãy nảy nhảy thẳng lên trên bàn.
Ninh Tú Phân không thèm nhìn mà trở tay chộp lấy cốc sứ đầy nước trên bàn, rồi đập như trút xuống người sau lưng!
Anh từng nói, cô có thể tấn công anh nguy hiểm hết mức có thể, coi anh như kẻ thù truyền kiếp mà giết.
Dùng bản lĩnh của anh để đánh nhau với cô, hoàn toàn là người tam thể ngoài hành tinh rơi xuống tấn công người trái đất trong cuốn “Tam Thể” đời sau!
Nếu không làm vậy, cô sợ rằng mình đã bị anh đánh gục ngay từ đòn đầu tiên.
“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên.
Cốc sứ trong tay Ninh Tú Phân vỡ toang, nước ở bên trong bắn tung tóe, nhưng không bắn lên được người đối phương.
Anh thoáng cái lại biến mất trước mặt cô lần nữa!
Ninh Tú Phân mở miệng luôn: “Anh không biết dùng bao cao su à!”
“Uỳnh!” Một giây sau, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng người chậm chạp của anh ở trên tủ quần áo bên trái!
Anh giống Người nhện nhảy lên tủ quần áo và ngồi chồm hổm trên đấy từ lúc nào vậy! Gặp ma rồi!
Ninh Tú Phân quay người lấy cốc nước sứ của mình ném về phía anh, còn suýt ném trúng!
Để tránh đòn công kích của cô mà bóng người ngồi trên tủ quần áo đã lộn ngược xuống đất một cách lưu loát đẹp mắt!
Ninh Tú Phân không cho anh cơ hội tiếp đất, hét lớn: “Lúc tôi thấy anh lộn bao để thổi bóng bay, cái bao đã bị lộn ngược rồi!”
Đúng thật là…
Lúc cái bóng màu xanh đó rơi xuống đất thì trực tiếp xoạc chân!
Ninh Tú Phân còn có thời gian cảm thán, cái xoạc chân này làm hiện rõ đôi chân vừa dài vừa thẳng của cậu chủ Vinh, suýt nữa ngã nhào nhưng vẫn rất đẹp trai!
Nhưng lúc này, cậu chủ Vinh đẹp trai chống một tay xuống đất, đạp đất rồi bắt lấy cô như một cơn gió.
Ninh Tú Phân thấy sự bực bội trong mắt anh, vội vàng trở tay cầm cuốn “Địa chính trị và kinh tế quốc tế”, “Lịch sử phát triển kinh tế Mỹ”… Từng quyển sách ném về phía anh.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Không có quyển nào trúng, cô tiếp tục dồn sức hét lên: “Anh lộn đầu nhọn của bóng bay từ trong ra ngoài rồi, nên thổi ra mấy chục quả toàn có một lỗ rốn lõm xuống!”
Bóng người ép đến trước mặt cô nháy mắt chậm lại, đến mức Ninh Tú Phân còn nhìn thấy cái cổ trắng của anh đỏ lên.
Chính là lúc này!
Ninh Tú Phân không nhân cơ hội chạy đi mà lao mạnh về phía anh, trực tiếp dùng sức đánh mạnh vào đúng quần anh, biểu diễn tư thế… Khỉ đập nát đào!
Nhưng ngay sau đó, đầu gối của cô bị một cánh tay cứng như sắt giữ chặt.
Cô ngẩng đầu lên thấy ngay đôi mắt phượng xinh đẹp hơi đỏ lại ẩn giấu sự xấu hổ không thể tin nhìn chằm chằm cô!
Ninh Tú Phân không quan tâm cổ tay đau nhức, tiếp tục tìm chết: “Nói đi, anh thổi bao ra một miệng dầu có vị gì?”
Không khí nháy mắt đông lại, Ninh Tú Phân lại nắm tay hình mắt phượng, thoáng cái tấn công vào huyệt đạo trên ngực anh!
Âm thanh khó chịu vang lên, anh rên lên một tiếng!
Ninh Tú Phân vui mừng khôn xiết, đây là cách lần trước cô dùng để đánh bại huấn luyện viên Kim… Lần này lại đánh trúng người Tam thể, không phải, là đánh trúng Vinh Cẩm Thiêm!
Cả người Vinh Cẩm Thiêm sững sờ.
Ninh Tú Phân đánh úp rất dứt khoát, nhạy bén cảm giác được nguy hiểm, cô rụt đầu trực tiếp chui qua dưới cánh tay anh, chạy trốn trong hoảng loạn như chuột!
“Ầm!”
Một tiếng đập mạnh vang lên sau lưng cô!
Ninh Tú Phân hoảng sợ nhìn lại, tro bụi trên bức tường chất lượng kém “rào rào”rơi xuống, trên mặt tường còn có một vết lõm!
Cô trố mắt nhìn, không khỏi văng tục: “Mẹ kiếp…”
Cô suýt nữa đã bị anh đá bẹp dí lên tường, từ một người lập thể bị anh đạp một phát thành bức tranh “hai chiều”dẹp lép trên tường!
Tên này chính là ca sĩ nền văn minh ngoài hành tinh tiện tay đập nát cả thảy người trái đất và người tam thể xâm lược trái đất trong cuốn “Tam Thể” mới đúng!
“Vinh Cẩm Thiêm, chính anh nói đánh nhau và tác chiến giống nhau, tấn công vào tâm lý, có phải anh không nhận thua nên muốn giết người bịt miệng đúng không!” Ninh Tú Phân tức giận lại hoảng sợ trừng mắt nhìn anh.
Ai biết người ta còn nổi nóng hơn cô!
Đôi mắt phượng và khuôn mặt trắng trẻo của Vinh Cẩm Thiêm đỏ bừng, xấu hổ và bực dọc lấp đầy trong đôi mắt vốn lạnh lùng xinh đẹp của anh.
Anh chỉ mím đôi môi mỏng rồi trừng mắt nhìn cô.
Sau đó… Anh giữ im lặng quay đầu, xoay người rời đi.
Ninh Tú Phân: “…”
Tại sao cô lại có ảo giác như bản thân là tên du côn bắt nạt người đẹp, giở trò lưu manh đến mức người đẹp tủi nhục bỏ chạy…
Lúc này, Ninh Tú Phân đứng trong căn phòng với một mới hỗn độn của Vinh Cẩm Thiêm, trong lòng có loại cảm giác tên là… Chột dạ.
Cô đứng một lúc rồi bắt đầu thành thật dọn dẹp phòng cho anh.
Mỗi lần anh mở lò luyện thêm cho cô xong cũng là hai người cùng nhau dọn phòng.
Nhưng dọn xong phòng Vinh Cẩm Thiêm, Ninh Tú Phân cũng bình tĩnh lại.
Cái đêm anh rời khỏi huyện đã để lại trên chân cô những thứ lộn xộn, anh còn không thấy xấu hổ, nhưng cô chỉ lừa anh thổi mấy “quả bóng” mà anh đã xấu hổ còn tủi thân nữa.
Anh còn nói đang theo đuổi cô đấy, hừ…
Ninh Tú Phân khóa cửa rồi chạy mất.
Các huấn luyện viên ở tầng này ai cũng biết chuyện cô là “em họ” của đội trưởng Vinh, nên mọi người không lấy làm lạ khi cô xuất hiện trong phòng Vinh Cẩm Thiêm nữa.
Đến nỗi huấn luyện viên Kim còn dặn cô thông báo cho các bạn thời gian tập hợp bắn mục tiêu bằng đạn thật.
…
Lúc Ninh Tú Phân quay lại ký túc xá, bắt gặp Nghiêm Dương Dương và Cận Biên Cương cùng nhau trở về.
Chà, cuối cùng Chu Nhất Long của Đại học Phúc Đán cũng bắt được Đại Mã Hầu xinh đẹp của Đại học Phúc Đán rồi?
Ừm, từ sau mỗi lần Nghiêm Dương Dương tập luyện với huấn luyện viên, hễ gặp bất lợi là cô ấy sử dụng chiêu thức rẻ tiền “khỉ trộm đào”, vậy mà có lần còn thật sự đào được từ một huấn luyện viên.
Cô ấy vui đến mức trực tiếp nhảy diễn ba lê tại chỗ, giống con khỉ phấn khích, từ đó có biệt danh… Đại Mã Hầu xinh đẹp.
Nhưng Nghiêm Dương Dương lại cảm thấy tự hào, điều này chứng tỏ cô ấy có tài năng võ thuật bẩm sinh…
Cô ấy dáng cao chân dài, lại nhanh nhạy như con khỉ!
Ninh Tú Phân và Sở Hồng Ngọc bày tỏ không nỡ nhìn thẳng với vấn đề này.
Nghiêm Dương Dương vừa thấy Ninh Tú Phân mặt mũi bầm dập, nháy mắt cau mày: “Em lại bảo huấn luyện viên trưởng mở lò luyện thêm cho em à, chuyện này không công bằng.”
Ninh Tú Phân ngoài cười trong không cười: “… Nếu muốn bị đánh như vậy thì chị cũng nhận một người anh họ đi.”