“Chị cả nói bà không có đầu óc, bà đúng là một nắm tuổi rồi vẫn không có đầu óc, tôi cảnh cáo bà, bớt mấy ý tưởng sai trái lại cho tôi.” Ninh Trúc Lưu biểu đay nghiến.
“Tiểu Muội bây giờ khác trước đây, tôi tự có sắp xếp khác!”
Ninh Cẩm Vân thấy Ninh Trúc Lưu như vậy, chịu đựng hết lần này đến lần khác nhưng bà ta cũng sắp không nhịn được nữa, nhất là khi đối phương nhắc đến Bạch Cẩm!
Bà ta kìm nén cơn giận: “Chẳng biết Tiểu Muội bò lên giường của ai mới lấy được suất vào đại học, có gì khác đâu, ông và chị cả lúc nào cũng bảo vệ con ranh đó!”
Năm đó, để lấy được tiền của nhà họ Ninh mà bà già giấu đi, bà ta mới cướp Tiểu Muội từ chỗ mẹ già về nuôi trước mặt Bạch Cẩm.
Sau khi Bạch Cẩm trở về từ vùng đất hoang phía Đông Bắc đã rất tức giận.
Ninh Trúc Lưu lại nói giúp chị cả khắp nơi, muốn bà ta đưa Ninh Tú Phân cho Bạch Cẩm, trong lòng bà ta cực kỳ không vui.
Trong nhà nghèo như vậy còn cho ăn uống và cho học hết tiểu học, bà ta tự hỏi đã đối xử với một đứa trẻ không có máu mủ gì như thế còn không phải tận tình tận nghĩa sao?
Nếu đã không phải con ruột bà ta, thì đồ ngon trong nhà, đọc sách, tiêu tiền bà ta để cho con ruột của mình trước có gì sai đâu?
Ninh Tú Phân lại không giống anh cả Ninh Vệ Hoàn được nhận nuôi, trên đầu còn có danh con liệt sĩ, mỗi tháng còn có trợ cấp có thể phụ giúp gia đình.
Còn con ranh kia chỉ là đồ nuôi tốn cơm!
Bạch Cẩm lại làm ra vẻ cao quý, nhất quyết cho tiền để Ninh Tú Phân học cấp hai, cấp ba, còn ủng hộ Ninh Tú Phân học đại học.
Ninh Trúc Lưu còn vụng trộm cho Ninh Tú Phân kẹo sau lưng, thỉnh thoảng Ninh Tú Phân bị bà ta đánh mắng còn an ủi.
Hai người bọn họ còn chia nhau làm người tốt ở những phương hướng khác nhau, làm như người mẹ nuôi là bà ta không phải người tốt, nên làm sao bà ta thích Ninh Tú Phân được?
Huống hồ bà ta đã nuôi Ninh Tú Phân, vốn nên lấy được tiền nhà họ Ninh mà mẹ già giấu đúng không?
Kết quả thì sao?
Mẹ già đột ngột qua đời, không nói nơi giấu tiền, ngay cả một lời trăn trối cũng không để lại!
Ninh Cẩm Vân chửi mát: “Tôi nuôi Tiểu Muội lớn như vậy mà nó chẳng đóng góp gì cho cái nhà này, còn lấy ớt ngọc của chúng ta, không có tự trọng mà chạy theo đàn ông, ông còn muốn tôi phải khom mình xin lỗi nó?”
Ninh Cẩm Vân thấy Ninh Trúc Lưu im lặng không nói gì, chỉ uống rượu không trả lời bà ta.
Bà ta càng nói càng tức, bắt đầu nói bừa: “… Ai không biết còn tưởng Tiểu Muội là con riêng của ông và chị cả, mượn danh nghĩa của mẹ tôi để nhận về nuôi đấy!”
“Ông tưởng tôi không biết à, năm đó ông vừa ý chị cả của tôi, nhưng chị ta lại nhìn trúng cậu hai nhà họ Ninh, khinh thường người hầu bưng trà rót nước như ông!”
“Bốp!” Một chai rượu chợt đập mạnh vào mặt Ninh Cẩm Vân.
Chai rượu trong tay Ninh Trúc Lưu hạ xuống vô cùng thô bạo, không hề nương tay.
“Á!” Ninh Cẩm Vân gào lên, thoáng chốc bị chai rượu đập đến mức choáng váng, loạng choạng vài bước rồi ngã lên ghế.
Bà ta đau đến mức nửa bên mặt sưng vù lên, khóa miệng dính đầy máu.
Ninh Cẩm Vân mất một lúc lâu mới miễn cưỡng chống người dậy được, trừng mắt nhìn Ninh Trúc Lưu: “Ông… Ông…”
Ninh Trúc Lưu cầm chai rượu âm trầm nhìn bà ta: “Tôi cái gì, chính bản thân bà cũng biết rõ, đàn ông uống rượu đánh phụ nữ rất bình thường.”
Ông ta dừng một chút: “Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo bà, quản cho tốt cái miệng của mình, bà mà gây chuyện cho tôi nữa thì đừng trách ông đây không niệm tình cảm vợ chồng bao năm nay.”
Nói xong, Ninh Trúc Lưu đạp cửa rời đi.
Ninh Cẩm Vân ôm nửa bên mặt sưng tấy của mình, nhất là lúc sờ đến chiếc răng hàm trống không của mình, cả người run rẩy rơi nước mắt.
Bà ta cấp tốc bò dậy, đi đến cạnh cửa sổ thì thấy Ninh Trúc Lưu vứt chai rượu, rồi nhìn tấm kính phòng bảo vệ để chỉnh sửa tóc tai và đi ra ngoài.
Hướng ông ta đi chính là chỗ ở của chị cả Bạch Cẩm.
Ninh Cẩm Vân cắn răng, tùy tiện lấy một cái khẩu trang đeo lên, đội mũ rồi vội vã xuống tầng đi theo sau.
Và bà ta tận mắt nhìn thấy Ninh Trúc Lưu đi vào một tòa nhà cũ trên đường…
Đấy là phòng của mẹ ruột bà ta để lại sau khi qua đời, chị cả Bạch Cẩm của bà ta sẽ ở đó nếu từ quê về.
Cả lần này cũng vậy, Bạch Cẩm vẫn luôn ở quê sau khi bị thương, từ lúc xuất viện đã sống ở đó rồi.
Ninh Cẩm Vân không vào, cũng không dám vào, chỉ trốn ở phía sau bãi để xe đạp của tòa nhà.
Bà ta bắt đầu đợi từ lúc trời sập tối đến chín giờ tối, gần mười giờ mới thấy Bạch Cẩm đưa Ninh Trúc Lưu ra.
Ninh Trúc Lưu và Bạch Cẩm còn ở cửa tòa nhà nói chuyện.
Ninh Cẩm Vân đã đứng đến mức tê chân, bụng cũng kêu đói không ngừng.
Nhưng không cản trở bà ta thấy rõ lúc Ninh Trúc Lưu đi ra, lúc ông ta nói chuyện với Bạch Cẩm dưới ánh đèn đường, biểu cảm trên mặt thư giãn đến nỗi đuôi mày khóe mắt còn thấp thoáng ý cười.
Bạch Cẩm hình như không yên tâm, liên tục thấp giọng dặn dò: “… Lần này đến Thượng Hải để ý kỹ Cẩm Vân, nó không có đầu óc, không coi Tiểu Muội là con gái, nhưng chúng ta ai cũng biết thân phận thật của Tiểu Muội.”
Ninh Trúc Lưu gật đầu: “Tôi biết rồi, lần này sẽ không để mụ ngu xuẩn kia làm hỏng chuyện nữa, chúng ta đã đợi nhiều năm như vậy, không thể thất bại trong gang tấc.”
Ninh Cẩm Vân không muốn nghe nữa, thẫn thờ rời đi từ cửa sau khác của tòa nhà.
Bà ta biết ngay sự nghi ngờ của bản thân bao nhiêu năm qua là đúng mà, con ranh Ninh Tú Phân kia thật sự là con riêng của Ninh Trúc Lưu và Bạch Cẩm!
Vì sao Bạch Cẩm và Ninh Trúc Lưu lại đối xử “đặc biệt” với Ninh Tú Phân như vậy, hết thảy dường như đã có lời giải đáp.
Đáp án chính là…
Mẹ già đã giúp chị cả lừa bà ta, để bà ta giành nuôi đứa con hoang do người đàn ông của mình ngoại tình với chị cả mà có!
Đến tối, Ninh Trúc Lưu về nhà, phát hiện Ninh Cẩm Vân đã lên giường ngủ từ sớm, còn con trai Ninh Vệ Binh lại đi uống rượu.
Ông ta cau mày, may mà ông ta đã ăn ở chỗ Bạch Cẩm.
Ninh Trúc Lưu không định gọi Ninh Cẩm Vân dậy, nên sau khi tắm rửa xong là lên giường ngủ luôn.
Ninh Cẩm Vân nghe tiếng ngáy ở sau lưng vang lên, bà ta chậm rãi quay người lại, rồi nhìn chằm chằm Ninh Trúc Lưu.
Thời tiết tháng 10 vẫn còn nóng nên Ninh Trúc Lưu chỉ mặc một cái áo ba lỗ, ngủ ngon lành.
Dưới ánh trăng và đèn đường từ ngoài chiếu vào, Ninh Cẩm Vân nhìn thấy trên cổ và vai Ninh Trúc Lưu có vài vết đỏ… Giống như bị côn trùng cắn.
Đã rất lâu rồi Ninh Cẩm Vân không sinh hoạt vợ chồng với Ninh Trúc Lưu, vậy những dấu vết đó do ai lưu lại?
Bà ta che lại bên mặt sưng phù của mình, thù hận và phẫn nộ ở đáy mắt ngày càng dày đặc.
Bạch Cẩm và Ninh Trúc Lưu muốn đứa “con hoang” của bọn họ học đại học thật tốt, rồi đè lên đầu con bà ta? Đừng hòng!
…
Màn đên qua đi, ngày hôm sau, Ninh Cẩm Vân cả đêm không ngủ nên dậy rất sớm.
Bà ta không cả làm bữa sáng đã vội vã đi làm.
Chỉ còn Ninh Vệ Binh tiếp tục ngủ say.
Sau khi Ninh Cẩm Vân đến Trung tâm y tế, đếm thời gian đến giờ đi làm rồi gọi điện thoại cho chủ nhiệm Cát.
Lúc chủ nhiệm Cát nghe điện thoại, qua một chốc vẫn chưa nhận ra Ninh Cẩm Vân là ai.
Dù sao công việc của bà ta ở đó, cả ngày có rất nhiều người tìm bà ta giải quyết công việc.
Ngay lúc bà ta không kiên nhẫn muốn dập máy thì Ninh Cẩm Vân lại nhắc đến tên Tần Hồng Tinh.
Chủ nhiệm Cát nhớ lại ngay, hóa ra đây chính là thông gia mà cô chủ Tần ở thủ đô giới thiệu cho bà ta, đáng tiếc cô nhóc kia lại chạy mất nên mọi chuyện không thành.
Chủ nhiệm Cát kìm nhẫn nhịn, nghe Ninh Cẩm Vân ba la bô lô.
Nửa tiếng sau chủ nhiệm Cát mới cúp điện thoại của Ninh Cẩm Vân, bà ta suy tính một chút rồi gọi điện thoại đến thủ đô.
…
Năm sáu ngày sau, vào một chiều mùa thu, Tần Hồng Tinh đi xe tới tìm Hà Tô.
“Hồng Tinh đến rồi à.”
Một người phụ nữ mặc áo trắng vừa người và váy dài xếp ly màu xanh lam đứng cạnh cửa sổ sát đất trên tầng hai, tóc ngắn vén qua tai được cài một chiếc kẹp tóc acrylic màu xanh lam đơn giản.
Cả người dịu dàng, hòa nhã lại thanh khiết giống một cành hoa bách hợp, không nhận ra bà ta đã ba mươi chín tuổi rồi.
Tần Hồng Tinh nhớ ra, Hà Tô đã đi theo Vinh Văn Vũ từ khi còn ở đoàn văn công, mười tám tuổi sinh ra Vinh Hướng Đông, cũng đã trải qua rất nhiều thăng trầm trong những năm qua.
Nhưng trông Hà Tô vẫn dịu dàng hòa nhã giống một người chị gái, cho nên mọi người trong đại viện gọi bà ta là chị Hà Tô.
Không gọi bà ta là dì.
“Chị Hà Tô.” Tần Hồng Tinh mở miệng.
Cho dù lúc trước cô ta đính hôn với Vinh Cẩm Thiêm rồi, nhưng cũng không quá quen đổi cách xưng hô.
“Ngồi đi, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm cô vậy? Cháu muốn ăn bánh quy không, bánh cookies kiểu Mỹ.” Hà Tô mỉm cười ngồi xuống.
Sau cải cách mở cửa, các sản phẩm nước ngoài ngoại trừ Liên Xô dần dần được nhập khẩu vào.
Tần Hồng Tinh mím môi, không có tâm trạng ăn bánh quy, trong mắt lại ẩn giấu sự phấn khích: “Không phải chú Vinh không tìm được anh Cẩm Thiêm ạ?”
Hà Tô nhướn mày: “Làm sao, cháu có tin tức gì à?”
Cô gái đầu óc có vấn đề này hôm nay lại trở nên thống minh rồi à, ông chồng còn không tìm được con trai ông ấy, mà cô gái đầu óc có vấn đề này lại tìm được?
Tần Hồng Tinh hừ lạnh ném túi tài liệu lên bàn: “Cháu không tìm được anh Cẩm Thiêm, nhưng tìm được người phụ nữ quê kết hôn với anh ấy, cô ta đang ở Thượng Hải!”
Hà Tô sững sờ, làm sao người phụ nữ quê kia lại đến Thượng Hải?
Bà ta mỉm cười hỏi: “Sao vậy, cháu muốn dùng người phụ nữ đó ép Cẩm Thiêm xuất hiện?”