Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Chủ nhiệm Sở quay lại trong phòng làm việc của đồn cảnh sát, lần này gọi mẹ Điền và Vu Cường ra.
Trên hành lang, mẹ Điền tức nổ phổi, gào thét tại chỗ: “Một trăm năm mươi tệ? Sao hai lão già sống dai kia không giết người, đi cướp ngân hàng đi? Đây là tống tiền!”
Con trai lớn bà ta trông xe đạp và làm việc vặt một tháng mới ba mươi, bốn mươi tệ, lương lão Vu môt tháng mới hơn bảy mươi tệ, nhưng hơn một trăm tệ một tháng phải nuôi bốn người!
Hiện tại ở Thượng Hải muốn cưới con dâu ít nhất phải tam chuyển nhất hưởng: đồng hồ, xe đạp, máy khâu và đài radio.
Điều kiện tốt phải có bốn món lớn: tủ lạnh, tivi, máy giặt và máy ghi âm.
Bà ta dành dụm được ít tiền để cưới vợ cho con trai!
“Tôi không quan tâm, muốn tiền một xu cũng không có, muốn mạng thì có một cái!” Mẹ Điền chỉ vào cổ mình.
Chủ nhiệm Sở bị tiếng gào của mẹ Điền dọa sợ.
Ông ta chưa kịp phản ứng lại thì mẹ Điền đã tự túm đầu mình dí đến trước ngực ông ấy: “Nào, đến đây, giết tôi bồi thường cho hai lão già sống dai kia đi, để bọn họ lấy tiền nuôi con ranh nhà quê kia!”
Vu Cường giả vờ không biết phải làm gì, để mặc mẹ mình la lối om sòm, còn muốn tiền, mơ đi!
Chủ nhiệm Sở bị bà ta đâm đến mặt đỏ bừng, bản thân mẹ Điền còn không biết xấu hổ mắng cô sinh viên đại học là người nông thôn miền núi.
Rõ ràng bản thân bà ta cũng là người phụ nữ nông thôn không có học, chẳng biết làm sao thầy Vu lại cưới mụ đàn bà chua ngoa này!
Cảnh sát và những người khác trong hành lang đồn cảnh sát nhìn qua.
Đến mức còn có người mở cửa phòng làm việc để xem ai “tống tiền” ở đồn cảnh sát!
Cảnh sát lúc trước dẫn nhóm người mẹ Điền và Vu Cường vào đồn cảnh sát đi ra.
Anh ta trông thấy mẹ Điền như vậy thì cau mày: “Bà đang làm trò gì đấy, không được phép gây ồn ào ở đồn cảnh sát, bà muốn ngồi phòng giam cùng con trai mình à!”
Mẹ Điền thấy cảnh sát thì sợ hãi, vội vàng thành thật lại, Vu Cường còn muốn ngụy biện: “Đồng chí, mẹ tôi chỉ hơi kích động thôi, không ầm ĩ!”
Chủ nhiệm Sở lại vì vô cùng xấu hổ, tức nước vỡ bờ đẩy mẹ Điền ra: “Mẹ Điền, nếu mấy người muốn như vậy thì trường học không quan tâm chuyện của các người nữa, mà giao cho đồng chí cảnh sát xử lý!”
Đúng như những gì cô gái Ninh Tú Phân kia nói, cả nhà này căn bản là những kẻ lưu manh vô lại.
Trường học vì bọn họ mà nhân nhượng cho xong chuyện, bọn họ thì chút tiền bồi thường việc đập phá đồ đánh người cũng không muốn bỏ!
Mẹ Điền cứng người, trường học không quan tâm nữa? Vậy A Quân phải bị bắt vào tù?
Đã ngồi tù ra càng không tìm được vợ sinh cháu cho bà ta!
Vu Cường thấy tình thế không ổn, vội vàng cau mày muốn uy hiếp: “Chủ nhiệm Sở, ông không thể buông tay phó mặc, bố tôi chính là nhân viên chính thức của trường, nếu trường học không quan tâm nữa, chúng tôi phải đến trường học đòi lời giải thích!”
“Chủ nhiệm Sở, tôi nói rồi mà, một nhà thầy Vu sẽ không nể mặt chú và trường học đâu.” Ninh Tú Phân đỡ bà Hạ đi đến, tiện thể ôn hòa… Thêm lửa.
Chủ nhiệm Sở nghe vậy, lửa giận bùng lên, cười lạnh nói với mẹ Điền và Vu Cường: “Làm sao, hai người còn muốn đến trường gây chuyện hả, lão Vu nhà bà không muốn làm việc nữa phải không?”
Dám uy hiếp ông ấy, đúng là gặp ma mà!
Ông ấy làm chủ nhiệm phòng làm việc nhiều năm như vậy, từ cuộc vận động lớn đến giờ, có bọn đầu trâu mặt ngựa nào chưa gặp qua, ông ấy sẽ sợ bọn họ chắc!
Đúng là phòng ngự tâm lý trong lòng mẹ Điền nháy mắt sụp đổ, hoảng sợ nói: “Không phải… Chủ nhiệm Sở, chúng tôi không có ý đó, chỉ là A Cường nhà tôi sốt ruột nên nói năng linh tinh!”
Nếu lão Vu không có công việc, cả nhà bọn họ phải hít khí trời mà sống mất!
Cảnh sát phụ trách vụ án nghe thấy Vu Cường uy hiếp đến trường học gây chuyện ngay trước mặt anh ta, biểu cảm trên mặt rất xấu.
“Nếu các người muốn đến trường học gây chyện, vậy chính là phá hoại quy tắc giảng dạy và trật tự công cộng, tất cả vào tù ngồi!”
Lần này Vu Cường và mẹ Điền héo queo.
Vu Cường phát hiện bản thân kích động mà xúc phạm chủ nhiệm sở, chỉ có thể thành thật cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, chúng tôi sai rồi, đúng là phải bồi thường, bây giờ tôi sẽ về nhà lấy tiền bồi thường ngay!”
Mẹ Điền còn muốn nói gì đó, nhưng lại xìu mặt nhịn xuống, đưa chìa khóa cho Vu Cường: “Đi lấy tiền đi.”
Hai ngươi xám xịt mà tách ra, mẹ Điền nhìn Ninh Tú Phân, bà Hạ và ông Đường một cách thù hằn.
Ngày vẫn còn dài, sớm muộn gì bà ta cũng đòi lại khoản tiền này!
Thấy chuyện bên này miễn cưỡng coi như đã “hòa giải” xong.
Chủ nhiệm Sở mới thở phào nhẹ nhõm, thật xui xẻo!
Ông ấy nhớ ra gì đó, lại hỏi bà Hạ và ông Đường: “Hai người muốn bán nước ngọt ở chỗ đó sao?”
Bà Hạ không phủ nhận cười: “Không chắc lắm, đến lúc đó lại xem sao, có thể bán chút vải vụn, làm may mặc gì đó.”
Thời điểm này vẫn chưa quản lý nghiêm ngặt, nên không bắt buộc phải có giấy phép kinh doanh, nên dựng mặt tiền trước.
Chủ nhiệm Sở nghe vậy, cau mày hỏi: “Tiền thuê của trường trả theo năm, một tháng mười tệ, một năm là một trăm hai mươi tệ, giao tiền thuê ba năm, mọi người làm được không?”
Bộ phận bán lẻ của cửa hàng quốc doanh trả tiền rất dứt khoát, dù sao cũng là tiền của nhà nước.
Ninh Tú Phân đã sớm nghe qua chuyện này rồi, ba năm là ba trăm sáu mươi tệ, theo cách nói của đời sau đúng là giá thấp!
Cô gật đầu cười tít mắt: “Chủ nhiệm yên tâm, trong nhà chúng tôi dành dụm được một chút, bạn học cũng đồng ý cho tôi vay tiền rồi, dù sao biện pháp cũng nhiều hơn khó khăn mà.”
Hình tượng của cô bây giờ là trẻ con miền núi, còn hình tượng của ông Đường và bà Hạ cũng thế!
Chủ nhiệm Sở thấy vậy gật đầu: “Vâng, chuyện mặt tiền cửa hàng, em sẽ nghĩ cách giúp thầy.”
Ở chỗ riêng tư, ông ấy vẫn gọi ông Đường là thầy.
Lúc này một bóng người thon dài vội vàng chạy đến: “Ninh Tú Phân!”
Ninh Tú Phân ngẩng đầu nhìn Vinh Cẩm Thiêm, hơi ngạc nhiên: “Anh về rồi!”
Vinh Cẩm Thiêm quan sát cô một lúc, xác nhận cô không sao mới nhìn ông Đường và bà Hạ: “Ừ, mới về, xảy ra chuyện gì mà phải lên đồn cảnh sát vậy?”
Ninh Tú Phân đơn giản kể lại mọi chuyện, đôi mắt lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm lóe lên ý lạnh, nhìn mẹ Điền đang ngồi trong phòng làm việc.
Đúng lúc nhìn thấy thù hận và tức giận trong mắt mẹ Điền.
Anh nheo mắt không vui: “…”
Chủ nhiệm Sở nhận ra vị huấn luyện viên trưởng của đợt huấn luyện quân sự này, ông ấy cau mày đánh giá Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm: “Đội trưởng Vinh, mọi người biết nhau à?”
Tại sao vị huấn luyện viên trưởng này lại quan tâm học sinh của bọn họ như vậy?
Cho dù là huấn luyện viên thì mức độ thân mật này cũng vượt quá giới hạn rồi!
Lẽ nào cậu ấy có ý gì với học sinh của mình?
Chủ nhiệm Sở hơi đề phòng.
Ninh Tú Phân cười: “Chủ nhiệm, đội trưởng Vinh là anh họ của tôi.”
Chủ nhiệm Sở sững sờ: “Hả… Tiểu Ninh, không phải em là trẻ mồ côi à? Em có dì sao?”
Vinh Cẩm Thiêm không mặn không nhạt nói: “Mẹ tôi qua đời rồi.”
Ánh mắt chủ nhiệm Sở nhìn anh như gà mẹ đề phòng con chồn là có ý gì?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!