Lưng cô vốn đã đau mỏi vì tập luyện tự vệ, giờ đúng là xát muối vào vết thương!
Ninh Tú Phân vừa rưng rưng nước mắt, vừa thuận tay kéo tay áo lên, vừa lúc để lộ những vết bầm tím trên cánh tay lúc cô tập luyện tự vệ!
Cảnh sát nhìn thấy, cau mày: “Vết thương trên tay cô do họ đánh sao?”
Vu Quân vội vàng biện bạch: “Không phải, không hề có!”
“…” Ninh Tú Phân không nói gì, giống như bị dọa mà trốn ra sau lưng bà Hạ, cúi đầu xoa eo làm bộ một đóa hoa trắng nhỏ oan ức.
Mẹ Điền âm trầm nhìn chằm chằm Ninh Tú Phân: “Con ranh này thật biết giả vờ, nói đi, con trai tôi đánh cô chưa?”
Bà ta không đợi Ninh Tú Phân trả lời đã hô hào hàng xóm xung quanh: “Các vị hàng xóm, mọi người đến xem, đây là ăn vạ, ai cũng thấy A Quân nhà tôi chưa đánh con ranh này đâu!”
Hàng xóm xung quanh ngơ ngác nhìn nhau, trông thấy vừa rồi Vu Quân nổi nóng xông lên túm lấy cô gái, ai cũng bị dọa sợ.
Sao có thể thật sự ra tay đánh con gái vậy chứ!
Nhưng cuối cùng có đánh trúng hay không, nhìn khoảng cách của hai người cũng khó mà nói.
Không ai nói gì, ở trong mắt cảnh sát chính là mẹ Điền hùng hổ dọa người, đe dọa cô bé đến mức không dám nói chuyện.
Cảnh sát lạnh lùng nói: “Bà một nắm tuổi rồi, mồm miệng sạch sẽ một chút, với lại chúng tôi mới là cảnh sát, đến lượt bà thẩm vấn người à?”
Mẹ Điền nhịn đến mức mặt đỏ bừng, tức giận nhìn chằm chằm Ninh Tú Phân.
Cảnh sát nhìn xung quanh, thấy mặt đất bừa bộn, xe đẩy, hoa quả và nước ngọt rơi vãi đầy đất.
Anh ta cau mày: “Vừa rồi có sinh viên Đại học Phúc Đán đến báo cảnh sát, nói là có người phá phách cướp bóc, những thứ này do ai đập vỡ?”
Mẹ Điền không nhìn chằm chằm Ninh Tú Phân nữa, bà ta chột dạ, những thứ này là do bọn họ đập.
Vu Cường cau mày, lén lút nhìn cán sự Thôi và mấy nhân viên an ninh đi theo đến.
Bố anh ta nói rồi, ông ta đã chào hỏi qua với phòng bảo vệ và cán sự Thôi, bọn họ sẽ không nhúng tay vào chuyện này!
Biểu cảm trên mặt cán sự Thôi không đẹp lắm, anh ta không biết sinh viên sẽ báo cảnh sát, tự nhiên cảnh sát lại tới.
Thời buổi này, không chết người, không gãy chân gãy tay, ai lại đi báo cảnh sát? Cùng lắm là tìm tổ dân phố hòa giải một chút!
“Khụ, đồng chí cảnh sát, chỉ là hàng xóm tranh chấp với nhau thôi, không biết bạn sinh viên nào lại báo cảnh sát, thế này không phải là làm xấu danh tiếng trường học sao, đồng chí nói cho tôi, tôi sẽ xử lý họ cẩn thận!”
Cán sự Thôi ho một tiếng, nói rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Tú Phân.
Báo cảnh sát sẽ khiến các lãnh đạo của trường biết, sinh viên nữ này rõ ràng đang cố ý gây phiền toái cho anh ta!
Cảnh sát cau mày, chưa kịp nói thì tiếng cười lạnh của bà Hạ đã vang lên.
“Đám người nhà họ Vu gây chuyện với chúng tôi cả buổi chiều, ầm ĩ như vậy mà mấy người làm như không nhìn thấy, hay đã nhận ích lợi gì của người ta rồi nên mãi vẫn không thấy xuất hiện!”
Trong lòng cán sự Thôi lộp bộp một chút, trên mặt tối sầm: “Bà Hạ, bà nói chuyện phải có chứng cứ, đừng cho rằng bà có người chống lưng thì có thể tùy tiện bán đồ trong trường học, còn nói năng linh tinh!”
Ninh Tú Phân thấy anh ta muốn vứt nồi lại, cô yếu ớt nói.
“Đã nói là trường học thấy thương ông bà tôi mới ngoại lệ cho họ bán đồ kiếm chút phụ cấp sinh hoạt, nếu đúng là chúng tôi có người chống lưng còn có thể bị người nhà họ Vu bắt nạt à, người của phòng bảo vệ không quan tâm à?”
Câu nói này khiến hàng xóm xung quanh ngơ ngác nhìn nhau, hình như là lí do này mà ầm ĩ cả buổi chiều, nhưng người của phòng bảo vệ không hề xuất hiện.
Trong lòng những người hàng xóm ngày càng hổ thẹn hơn.
“Cô…!” Cán sự Thôi không nói lại được miệng lưỡi sắc bén làm buôn bán của Ninh Tú Phân, trên mặt thoáng cái trở nên khó coi.
Tính cách bà Hạ vốn đã không dễ chọc, giờ thấy tình hình tốt đẹp.
Bà vội vàng thừa thắng xông lên, nước mắt giàn giụa nhìn cảnh sát.
“Đồng chí cảnh sát, bọn họ đến vừa đập vỡ đồ vừa đánh người, họ muốn ép chết chúng tôi mà! Bọn họ là đám ác bá của xã hội cũ không cho người khác con đường sống sao?”
Mũ chụp này lớn quá!
Cảnh sát thấy bà Hạ tóc bạc phơ mặt đầy thê lương, trong phút chốc lửa giận chính nghĩa trong lòng bùng cháy: “Bà yên tâm đi, bây giờ là xã hội mới, tôi sẽ không để người ta bắt bạt người vô tội đâu!”
Nói rồi, anh ta còng tay Vu Quân, lạnh lùng nói: “Nếu mấy người đã phá hoại gây chuyện, ở trong trường không nói rõ được thì tất cả theo tôi về đồn cảnh sát nói!”
Mẹ Điền nháy mắt hoảng sợ: “Không đúng… Chúng tôi chỉ là tranh chấp giữa hàng xóm với nhau, sao lại phải bắt người lên đồn cảnh sát chứ!”
Việc này không nằm trong kế hoạch của bọn họ! Giờ bị bắt đến đồn cảnh sát là chuyện lớn đấy!
Không phải họ chỉ phá quầy của hai lão già không con cái, nuôi một con ranh nhặt được ở vùng núi xa xôi thôi sao?
Nếu bọn họ thật sự bị bắt thì toang rồi!
Vu Cường nắm bắt thời cơ, ôn hòa nói với ông Đường ở một bên: “Giáo sư Đường, mẹ tôi chỉ là trong cơn nóng giận thôi, ông và bố tôi cùng là đồng nghiệp của trường học, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hà tất phải để mọi chuyện đến bước này?”
“Chuyện này…” Ông Đường bắt đầu do dự, ông là người có học, hiếm khi vì loại chuyện này mà gây khó khăn với người khác
Ninh Tú Phân khẽ kéo góc áo ông Đường không để ông nói nữa.
“Chính vì trong lòng mẹ Điền tức giận nên chúng ta mới phải lên đồn cảnh sát nói cho rõ, trong lòng mọi người kìm nén tức giận thì chỉ có thể giống bùn non vậy, chẳng bằng nói rõ ràng mọi chuyện.”
Dám đến nhà cô phá đồ lại đánh người, còn muốn đánh người của cô, họ không nhả ra chút gì, không bị phạt thì sao mà được?
Nói xong Ninh Tú Phân nhìn những người hàng xóm khác, nhẹ nhàng nói.
“Nếu mọi người muốn cũng có thể cùng đến đồn cảnh sát, mời đồng chí cảnh sát và lãnh đạo nhà trường cùng có mặt, có vấn đề gì có thể cùng nhau phản hồi.”
Chuyện đã ầm ĩ đến mức phải lên đồn cảnh sát, lãnh đạo quản lý trường học chắc chắn sẽ có mặt, cô phải giải quyết dứt điểm tai họa ngầm.
Ninh Tú Phân rũ hàng mi dày và dài, trong mắt lóe lên tia sáng khó lường, nếu việc lần này xử lý thỏa đáng.
Ngoài việc cô dạy cho nhà họ Vu một bài học lớn, giết gà dọa khỉ, cũng để người khác biết người già hay trẻ trong nhà này không dễ bắt nạt đâu.
Nói không chừng còn đạt được… Một lợi ích lớn mà cô đã nhìn chằm chằm từ lâu.
Thấy Ninh Tú Phân mời cả mình, những người hàng xóm khác nhìn nhau một lúc rồi sôi nổi đồng ý.
Mỗi ngày ông Đường đẩy xe đi bán nước có ga kiếm được rất nhiều, ai chẳng muốn kiếm tiền!
Đến lúc này mẹ Điền và anh em nhà họ Vu, ngay cả cán sự Thôi phòng bảo vệ cũng trợn tròn mắt, không muốn đến đồn cảnh sát cũng không được.
Bọn họ muốn gây chuyện, nhưng không ngờ mọi chuyện ầm ĩ lớn như vậy.
…
“Cả nhà Ninh Tú Phân lên đồn cảnh sát rồi?”
Tối thứ sáu Vinh Cẩm Thiêm mới đi xe jeep về đến cổng trường, vừa xuống xe đã nghe huấn luyện viên Kim báo cáo với anh.
Kim Dương hơi áy náy: “Xin lỗi đội trưởng Vinh, lúc đó tôi đang họp, đến lúc biết chuyện này thì đã muộn rồi.”
Trước khi Vinh Cẩm Thiêm rời khỏi trường đã nhờ anh ấy giúp chăm sóc gia đình em họ, có chuyện gì hỗ trợ một chút.
Anh ấy cũng không ngờ khoai tây nhỏ đó là em họ đội trưởng Vinh.
Vinh Cẩm Thiêm cau mày: “Tôi đi đồn cảnh sát một chuyến.”
Có thể ồn ào đến mức phải lên đồn cảnh sát thì chuyện này khá lớn đấy.
Trong lòng Vinh Cẩm Thiêm lộp bộp một chốc khi nhớ lại lần Ninh Tú Phân gặp chuyện ở huyện.
Nói xong, anh nhanh nhẹn nhảy lên xe, nói với tài xế đưa anh về: “Đi thôi, đến đồn cảnh sát Ngũ Giác!”
Nhớ đánh giá cho Hố 5* nhé để Hố có động lực ra 10 chương ạ ><