Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Bà Hạ cầm chổi đứng trước mặt ông Đường.
Kính của ông Đường bị đánh văng ra ngoài, ông đau lòng lại bất lực nhìn kính bị gãy một bên trong tay
Đôi mắt to đen láy của Ninh Tú Phân lóe lên tia sáng lạnh lẽo phẫn nộ.
Nghiêm Dương Dương xắn tay áo, nổi nóng muốn lao vào đánh nhau: “Mẹ kiếp, một đám người bắt nạt hai người già…”
Hôm nay cô ấy muốn thử kỹ năng huấn luyện viên dạy!
Nhưng Ninh Tú Phân kéo áo cô lại: “Đừng vào, chị vừa nhập học đã đánh nhau với người ta, sẽ bị ghi lỗi đấy.”
“Gì chứ, bọn họ đang bắt nạt ông bà đấy, họ là người thân của em, em cứ đứng nhìn vậy sao?” Nghiêm Dương Dương cau mày, không dám tin.
Ninh Tú Phân híp mắt: “Em có cách khác.”
Nông thôn có cách chơi của nông thôn, thành phố có chiêu trò của thành phố, không thể làm người đàn bà đanh đá như ở nông thôn được.
Rồi cô thấp giọng nói mấy câu với Nghiêm Dương Dương, Nghiêm Dương Dương nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn vội vàng rời khỏi đám đông.
Ninh Tú Phân tự mình chen vào trong đám người, đỡ bà Hạ: “Bà ơi, hai người không sao chứ!”
Bà Hạ thấy Ninh Tú Phân, cau mày nói: “Bà không sao, nhưng ông của cháu bị đẩy mấy cái nên rơi hỏng kính rồi, con nhóc cháu đừng có xốc nổi!”
Nói rồi bà đẩy cô ra sau lưng mình, bà sợ cô xúc động lao lên đánh người.
Dù sao lúc ở quê, Ninh Tú Phân một lời không hợp là ra tay đánh người, “chiến tích” huy hoàng.
Nhưng lúc đấy Ninh Tú Phân là chân trần không sợ người đi giày, còn bây giờ cô là sinh viên đại học rồi, huống hồ bên đối phương còn có hai người đàn ông.
Hàng xóm cũng ngầm đứng về phía bên kia…
Bà Hạ vừa nghĩ đến thái độ thù địch mơ hồ của hàng xóm xung quanh, lông mày bà cau chặt, không sao ngờ đến họ mới buôn bán còn chưa đến nửa tháng, lại đắc tội với tất cả hàng xóm.
Về sau bọn họ còn phải dưỡng lão ở đây, phải chung sống thế nào đây?
Thấy ông Đường lo lắng nhìn mình, Ninh Tú Phân cười: “Ông đừng lo, trong lòng cháu hiểu rõ.”
Nói xong, cô quay sang nhìn người phụ nữ trung niên mặt mày chua ngoa, ôn hòa hỏi: “Mẹ Điền, ông bà nhà tôi làm gì sai à?”
“Cô điếc à, vừa rồi không nghe thấy hả? Cả nhà các người không tham gia sản xuất, lương hưu một trăm lẻ mấy tệ còn muốn kiếm tiền của sinh viên!”
“Lão Vu nhà tôi đi làm một tháng mới được bảy mươi tệ, các người đừng hòng ỷ vào quan hệ với trường học mà bắt nạt người khác!”
Mẹ Điền vừa thấy Ninh Tú Phân đã trợn mắt!
Một con ranh nhà quên lên phố đi học còn muốn chống lưng cho hai lão già này?
Vành mắt Ninh Tú Phân thoáng cái đỏ lên, cắn môi giọng nhu nhược bắt đầu diễn cô gái trà xanh: “Vì khi về nông thôn cơ thể của ông bà tôi đã yếu rồi, nên trường học mới đồng ý cho ông bà của tôi đến sân tập bán đồ.”
“Họ đã lớn tuổi, còn không có con cháu, tiền lương một tháng phải dùng để mua thuốc khám bệnh, còn phải nuôi đứa cháu nhặt được là tôi, nhưng thầy Vu thì khác, cả nhà ai cũng trẻ tuổi dồi dào sức khỏe, sao lại bắt nạt người khác vậy chứ?”
Ninh Tú Phân là một cô gái nhỏ, mũi nhỏ, miệng nhỏ, đôi mắt đen láy ướt đẫm, trông cực kỳ đáng thương.
Lại thêm hai người già chật vật đứng đó, trên mặt đất là một mảnh hỗn loạn, đến cả bà già hung dữ vốn nhảy cao ba thước cũng trông như “phô trương thanh thế”.
Cả nhà vừa già yếu vừa ốm đau lại bệnh tật, còn có một cô cháu gái không tham gia sản xuất, quá mức đáng thương.
Mọi người thấy vậy lại bắt đầu mềm lòng và chột dạ, giống như bọn họ đang bắt nạt người già yếu bệnh tật…
Hàng xóm hầu như là người nhà của giáo viên hoặc nhân viên hậu cần, không phải người có học, nhưng có tiếp xúc với người có học nên vẫn sẵn sàng nói rõ phải trái.
“Mẹ Điền đừng có hung dữ như vậy, dọa đứa nhỏ rồi, nói chuyện tử tế đi…” Ngay tức thì bắt đầu có người hòa giải.
“Cả nhà giáo sư Đường quá đáng thương, dù tiền lương hưu có cao nhưng phải nuôi ba người thì…” Còn có người nhỉ giọng lẩm bẩm.
Hai câu nói của Ninh Tú Phân nháy mắt đánh bay thái độ thù địch của một nửa số hàng xóm, cô thấy mẹ Điền tức đến mức mặt mày xanh mét rồi.
Cô nhận ra người nhà này, là nhà sống ở tầng một của đơn vị 2, nam chủ hộ cũng là giáo viên, năm đó cả nhà cùng xuống nông thôn.
Sau khi quay lại, nam chủ hộ họ Vu được khôi phục công việc, vợ ông ta là mẹ Điền là bà nội trợ, hai đứa con trai đứa lớn sắp ba mươi tuổi, đứa nhỏ cũng hơn hai mươi tuổi.
Đứa lớn trông xe đạp cho giáo viên và sinh viên ở nhà xe của trường để kiếm tiền.
Đứa còn lại thất nghiệp, cả ngày chơi bời bên ngoài, thường xuyên uống nhiều nửa đêm mới về, ném chai rượu, cãi cọ ầm ĩ không để người khác ngủ.
Mọi người trong khu người nhà giáo viên ai cũng ghét, nhưng lần này lại ngầm đứng về phía nhà kia, không ai nói giúp hai ông bà một câu.
Đúng là kiếm tiền khiến người khác đỏ mắt, hai ông bà còn phải dưỡng lão ở khu người nhà, nên ngoài mặt không thể cứng rắn được!
Cô phải diễn vai đáng thương !Trà xanh… Lên!
Mẹ Điền thấy nhiều người hàng xóm bà ta kéo đến để chống lưng cho mình quay lại phản chiến, tức đến mức vung chổi chỉ vào những người khác mắng.
“Đáng thương cái cục cức, các người đã quên lúc chính mình muốn bày quán đã bị người của phòng bảo vệ đến đuổi đi sao?”
Ninh Tú Phân nheo mắt, chợt ngồi xuống kéo xe đẩy bị mẹ Điền đạp đổ bên cạnh.
Mẹ Điền đang định giẫm xe đẩy thêm vài cái để trút giận.
Chân đạp xuống khoảng không, bà ta nháy mắt mất thăng bằng, trực tiếp ngã sấp mặt: “Ôi chao!”
“Mẹ!” Hai người Vu Cường và Vu Quân cực kỳ hoảng sợ, vội vàng kéo bà ta dậy.
Mẹ Điền ôm đầu gối bị ngã đau được con trai đỡ dậy, gào lên: “Ối giời ơi, con ranh này đánh tôi, chúng mày đứng nhìn mẹ mày bị người ta đánh hả?”
Vu Cường liếc Ninh Tú Phân nhút nhát như bị hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trông có vẻ rất dễ bắt chẹt, trong lòng anh ta hơi lay động.
Nhưng em trai anh ta Vu Quân là một tên du côn, vốn đến để gây chuyện.
Thấy mẹ chịu thiệt, anh ta vội vã xông lên túm cổ áo Ninh Tú Phân, định đánh người: “Ranh con, con mẹ mày…”
“Dừng tay!”
“A Quân, đợi đã!”
Hai giọng nói ngăn cản quát mắng vang lên cùng lúc.
Cảnh sát mặc áo trắng quần xanh dẫn theo người của phòng bảo vệ xuất hiện, cảnh sát đi đầu lạnh lùng giữ chặt tay Vu Quân: “Cậu muốn làm gì? Đánh người?”
Ninh Tú Phân thấy Nghiêm Dương Dương đứng sau lưng cảnh sát, khẽ nháy mắt.
Đôi chân dài của Nghiêm Dương Dương chạy nhanh thật, cô ấy tìm được bốt điện thoại và gọi cảnh sát rất nhanh.
Vu Quân thấy cảnh sát, thoáng cái hoảng sợ vùng vẫy: “Không, tôi còn chưa đánh!”
Vu Cường thấy tình hình không ổn, đi tới đưa một điếu thuốc nói: “Đồng chí, tất cả là hiểu lầm thôi đồng chí!”
Bà Hạ vội vàng hét lên: “Hiểu lầm cái gì, mọi người ai cũng thấy cậu ta muốn đánh cháu tôi!”
Nói rồi, bà âm thầm véo eo Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân “a” một tiếng, đau đến mức đỏ vành mắt, bắt đầu khóc: “Đừng đánh tôi, tôi không cố ý đâu…”
Mặc dù cô còn định diễn đến chết với gia đình khốn nạn bắt nạt người già này, nhưng bà Hạ chuẩn chỉ quá.
Đau chết mất!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!