Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Nghiêm Dương Dương vẫn không tin được: “Ơ… Nhưng các huấn luyện viên khác nghe lời anh mà… Chắc huấn luyện viên trưởng đang nói đùa thôi.”
Các huấn luyện viên khác đang tại ngũ nha!
Ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh: “Không nói đùa, tôi là nhân viên thời vụ, sau khi xuất ngũ cũng lắm tôi chỉ được coi là dân quân thôi.”
Hồ sơ cá nhân của anh đã bị chuyển ra khỏi quân đội rồi, không biết làm sao lại ở trong tay Tướng quân Trần, nên mới có lần đến Thượng Hải này.
Coi như là giúp lãnh đạo cũ, cũng là giúp chính anh.
Còn việc phục chức và quay lại quân đội, tạm thời còn không có trong kế hoạch, bây giờ đúng là anh đang “làm việc vặt” khắp nơi.
Dù sao nếu anh muốn thoát khỏi sự kiểm soát của ông già nhà mình, anh buộc phải có đủ vốn liếng và mối quan hệ để chống lại ông ta.
Huống hồ lúc đầu vài người ở thủ đô muốn giẫm đạp anh trong bùn, nên mới không ra tay độc ác giết chết anh ở nông thôn.
Ai ngờ tình thế thay đổi, một ngày gió nhẹ thổi tan sương mù làm ánh trăng sáng hiện ra, đến lúc đó không thấy anh chết ở nông thôn, chắc họ sẽ rất hối hận nhỉ.
Vinh Cẩm Thiêm rũ hàng mi dài, che đi ánh sáng lạnh buốt sâu thẳm lóe lên nơi đáy mắt.
Ninh Tú Phân nhạy bén cảm giác được tâm trạng anh không tốt, hơi nghi hoặc.
Sở Hồng Ngọc thấy Ninh Tú Phân không ngừng nhìn Vinh Cẩm Thiêm.
Đôi mày lá liễu nhướn lên, cười hỏi: “Tại sao huấn luyện viên trưởng lại muốn đến trường học của chúng tôi làm nhân viên thời vụ vậy?”
Vinh Cẩm Thiêm ngước lên, đôi mắt đã bình tĩnh: “Vì tôi thiếu tiền, tiền lương đưa hết cho vợ rồi, tôi phải giao tiền lương, còn phải mua váy cho cô ấy.”
Người xung quanh bật cười: “Huấn luyện viên trưởng thật đáng thương, trên người còn không có tiền!”
“Ha…” Ninh Tú Phân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nghe anh nói nhảm kìa, rõ ràng vì anh có nhiệm vụ của mình.
Sở Hồng Ngọc cười như không cười liếc Ninh Tú Phân: “Mấy người thì hiểu gì, tiền của đàn ông ở đâu thì tim họ ở đấy.”
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Tú Phân nóng lên, ừm… Cô cực kỳ đồng ý với câu nói này.
Tiền của Vinh Cẩm Thiêm ở chỗ cô hết, nhưng toàn để… Đầu tư, đúng, đầu tư!
Sở Hồng Ngọc chống cằm, mỉm cười nói.
“Chậc, huấn luyện viên trưởng đang nói với mọi người là anh ấy có vợ rồi, để những người khác đừng có đến quấy rầy nữa, rõ ràng có phong thái đàn ông tốt của Thượng Hải chúng ta mà!”
Lúc huấn luyện viên trưởng tuyên bố trước đám đông anh đã có vợ, những nữ sinh vốn đang ngưỡng mộ anh thấy cực kỳ hụt hẫng.
“Không đúng, huấn luyện viên trưởng như kéo lỗ tai ở tỉnh Tứ Xuyên và thành phố Trùng Khánh chúng tôi… Thường được gọi là sợ vợ!” Một nữ sinh tỉnh Tứ Xuyên và thành phố Trùng Khánh không khỏi cao giọng nói.
Mọi người cười phá lên, bầu không khí tràn ngập hân hoan.
“Khụ…” Ninh Tú Phân hắng giọng, cô bị thả thính rồi.
Trong lòng cô không hiểu sao cứ như ăn kem vào mùa hè vậy, vừa mát vừa ngọt.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn đôi tai nhỏ của cô đỏ lên, anh cúi đầu nhìn mũi chân, cười nhẹ.
Anh không quan tâm đến những câu nói đùa của đám nữ sinh, chỉ nhàn nhạt thông báo.
“Yên lặng, nữ sinh chỉ tham gia biểu diễn đội hình vuông, lúc duyệt binh, tôi sẽ tự mình kiểm tra các bạn, các huấn luyện viên sẽ là người tập luyện cùng các bạn!”
Vinh Cẩm Thiêm nói xong rời đi luôn.
Nụ cười ung dung trêu chọc trên mặt Sở Hồng Ngọc cứng đơ.
Trời ạ, các huấn luyện viên tập luyện cùng? Đám con gái bọn họ không thể bị nhào nặn như cục bột được đâu!
Ninh Tú Phân nhìn bóng lưng Vinh Cẩm Thiêm, tâm trạng hơi kỳ lạ, anh đang thực hiện lời hứa dạy cô cách tự vệ hồi đó.
Người đàn ông này không nói thì thôi, nếu đã nói thì chắc chắn sẽ làm được!
Tâm trạng Ninh Tú Phân hơi phức tạp, nói với Sở Hồng Ngọc và Nghiêm Dương Dương: “Hai người đợi tí, em làm đồ ngon cho các chị uống!”
Nói xong, cô chạy chậm về phía cạnh sân đá bóng.
Cạnh sân bóng có một chiếc xe đẩy, nó đang được đám sinh viên quân sự vây quanh kín mít.
Không có gì khác, chỉ vì hai ông bà già bán nước hoa quả bạc hà có ga vừa mát lạnh, thanh ngọt lại ngon miệng!
Quả đào mật Nam Hội ngọt ngào nhiều nước, lê thủy tinh Tùng Giang giòn ngọt dịu, quả đào vàng Phụng Hiền vàng óng thơm ngọt, được cắt thành từng miếng.
Một cốc nước có ga đựng bằng ống tre có đá và lá bạc hà chua chua ngọt ngọt, còn có thể thêm một miếng hoa quả nhỏ tùy theo sở thích của mỗi sinh viên.
Tuy không nhiều nhưng nó lay động trên mặt nước có ga đẹp mắt lại tràn đầy cảm giác thèm ăn, buôn bán rất tốt! Rất hài hòa!
“Ông ơi, cho cháu một cốc!”
“Bà ơi, cháu muốn vị đào vàng!”
Các sinh viên cầm tiền xu và tờ một mao trong tay chen chúc với nhau.
“Từ từ, chậm thôi, các cháu à, đừng vội vẫn còn mà!” Ông Đường vừa lấy nước có ga, vừa cười tít mắt nhìn sinh viên đứng xung quanh.
Bà Hạ bận rộn vừa thu tiền vừa lẩm bẩm: “May mà lúc đầu Ninh Tú Phân quyết tâm làm cốc ống tre.”
Mới đầu bà còn chê việc vận chuyển mấy trăm cái cốc bằng tàu hỏa, vừa nặng vừa phiền, còn phải nhờ Chương Nhị dùng mối quan hệ và tiêu tiền gửi hàng đến tàu hỏa.
Giờ mới phát hiện việc kinh doanh quá tốt, nên cốc sắp không đủ dùng.
Lúc này Ninh Tú Phân chen qua, cười tít mắt: “Không sao đâu, cháu đã mua loại muôi làm nước tương, bắt đầu từ ngày mai chúng ta có thể bán theo muôi, để các bạn học tự mang cốc của mình đến là được!”
“Ý kiến hay!” Đôi mắt bà Hạ sáng lên, đây đúng là ý hay, đỡ được bao nhiêu công bọn họ phải rửa cốc và tìm tiền trả!
Nước hoa quả có ga của Ninh Tú Phân bây giờ là bản thăng cấp, một cốc tám xu, rẻ hơn một nửa giá nước có ga bình thường một mao năm!
Huấn luyện quân sự nóng muốn chết, nên các sinh viên vẫn sẵn lòng mua một cốc nước mát lạnh, sảng khoái!
Danh tiếng truyền đi, đến cả các sinh viên năm ba, nghiên cứu sinh và các giáo viên cũng đến.
Ninh Tú Phân cẩn thận dự tính, mỗi ngày có thể bán ba bốn trăm cốc, dù kinh doanh kém một chút thì cũng có thể bán hơn hai trăm cốc!
Thu nhập một ngày ít thì mười mấy tệ, nhiều thì hơn ba mươi tệ, sau một tháng bỏ đi giá thành phí tổn, thu được ít nhất là hơn bốn trăm tệ!
Cuối năm 1979, lương chính thức của một giáo viên đại học mới mấy chục tệ, lương hưu của giáo sư già về hưu như ông Đường thêm vào một ít trợ cấp cũng chỉ hơn một trăm tệ một tháng.
Sau cải cách mở cửa trong nước, những gia đình thu nhập hoặc tiết kiệm được 10000 tệ một năm đầu tiên toàn là những hộ gia đình đã từng bị mọi người khinh thường!
Tâm trạng Ninh Tú Phân rất tốt, vừa uống nước có ga, vừa lấy hai cốc cho Sở Hồng Ngọc và Nghiêm Dương Dương!
Nếu muốn tự do về tiền tài, đúng là vẫn phải dựa vào buôn bán!
Ninh Tú Phân dặn dò bà Hạ: “Lúc bà bán nước có ga, phải nhớ tuyên truyền bà cũng mở một cửa tiệm nhỏ ở tầng một ký túc xá giáo viên để mọi người thường xuyên đến nhé!”
Đây gọi là marketing!
Phải để cho “các vị khách hàng” này biết điểm bán hàng cố định của họ ở đâu!
Bà Hạ hiểu ngầm trong lòng, gật đầu như giã tỏi: “Yên tâm đi!”
Ninh Tú Phân cười tít mắt bê hai cốc nước có ga đi tìm Sở Hồng Ngọc và Nghiêm Dương Dương.
Sở Hồng Ngọc đã thấy xe đẩy bán đồ từ sớm, nhưng đông người quá mà cô ấy không muốn chen chúc, nên thà uống nước sôi để nguội còn hơn.
Bây giờ Ninh Tú Phân mang qua đây, cô ấy uống một ngụm, trong mắt thoáng cái sáng bừng lên: “Quá ngon!”
Ninh Tú Phân cong mắt: “Ông và bà của em buôn bán để kiếm thêm phụ cấp sinh hoạt, về sau cũng bán tại nhà ở tầng một tòa ký túc xá giáo viên nữa, mọi người nhớ thường xuyên đến ủng hộ công việc buôn bán nhỏ của họ nhé!”
Nghiêm Dương Dương vừa uống vừa gật đầu mạnh: “Yên tâm, chắc chắn sẽ đến!”
Đôi mắt quyến rũ ngậm cười của Sở Hồng Ngọc đánh giá Ninh Tú Phân: “Ninh Ninh, ông của em là vị giáo sư già về hưu lần trước bảo vệ em phải không? Trường học cũng nể mặt thật, không phải ai cũng có thể bán đồ ở cạnh sân tập huấn luyện quân sự đâu.”
Ninh Tú Phân cũng không nghĩ sẽ giấu được bé Thượng Hải thông minh lanh lợi Sở Hồng Ngọc này, thẳng thắn cười: “Vâng! Đây là trường học đang hỗ trợ để người về hưu lại có việc làm, phát huy tài năng tiềm ẩn chưa biết tới!”
Tất nhiên không phải ai trường học cũng cho đẩy xe nhỏ hay là bày quán trên mặt đất bán đồ, như vậy ở đây không còn gọi là trường học nữa, mà nên gọi là chợ!
Nhưng những học sinh của ông Đường bây giờ đã là lãnh đạo của trường, trong lòng họ cảm thấy có lỗi với chuyện năm đó đã làm với giáo viên của mình.
Cùng với quán nhỏ trong trường đúng là không đáp ứng đủ nhu cầu của sinh viên huấn luyện quân sự.
Cho nên người của phòng bảo vệ mới cho phép ông Đường và bà Hạ bán nước có ga trong khoảng một tháng huấn luyện quân sự này.
Sở Hồng Ngọc nghĩ ngợi: “Có rất nhiều giáo viên công chức nghỉ hưu được quay lại, loại việc không lo ít chỉ lo chia không đều thế này, người nhà của những giáo viên công chức khác không biết chừng sẽ có ý kiến.”
Ninh Tú Phân sững sờ, cô trầm ngâm: “Chị nói đúng, em đã không nghĩ đến chuyện này.”
Dù sao Sở Hồng Ngọc có xuất thân từ thành phố, đã từng đi làm nên cô ấy có tâm nhìn khác và đưa ra những lời khuyên đúng chỗ.
Ai không đố kỵ với người có công việc kiếm được nhiều tiền?
Chỉ là không ngờ, sự tác động của đố kỵ lại đến nhanh như vậy.

Buổi chiều thứ sáu của tuần huấn luyện quân sự thứ hai, xe nhỏ của bà Hạ và ông Đường mãi vẫn không xuất hiện ở cạnh sân tập.
Các sinh viên càng phờ phạc hơn, trời nắng nóng như vậy, họ chỉ chờ mong có một cốc nước có ga mát lạnh vừa rẻ vừa ngon!
Trong lòng Ninh Tú Phân lo lắng, nhưng trong lúc huấn luyện quân sự không thể rời đi, mấy ngày nay huấn luyện viên trưởng Vinh Cẩm Thiêm phải đến nơi khác làm việc nên không ở trường.
Cô chỉ có thể bồn chồn không yên hoàn thành tất cả huấn luyện.
Huấn luyện quân sự vừa kết thúc, người nhà Sở Hồng Ngọc đã đón cô ấy về nhà, Ninh Tú Phân và Nghiêm Dương Dương vội vàng chạy về phía ký túc xá giáo viên.
Đúng là vừa đến gần, Ninh Tú Phân đã thấy một đám người bao vây trước cửa nhà mình, bên trong đang tranh cãi ầm ĩ.
“Tại sao hai lão già sống dai này có thể đến sân tập bán nước ngọt, nhưng lão Vu nhà tôi lại không thể đến sân tập bán mì?”
“Đúng vậy, bố tôi cũng từ nông thôn quay lại, nếu trường học không đưa ra lời giải thích thì hôm nay hai người đừng hòng mở quán!”
Ninh Tú Phân tiến lại gần đã thấy ngay xe đẩy nhỏ cô thuê người làm riêng bị đạp đổ dưới đất.
Hoa quả, cốc và nước ngọt đổ đầy đất, lọ gốm mới mua cũng vỡ tan.
Một người phụ nữ gầy gò hơn năm mươi tuổi cắt kiểu tóc Lưu Hồ Lan, mặc bộ đồ lao động ngắn tay màu xám, tay chống eo đứng chặn trước cửa nhà cô như một con gà chọi trợn trừng mắt.
Sau lưng còn có hai người đàn ông hai mươi, ba mươi tuổi cũng làm ầm ĩ theo.
“Phải rồi, mọi người nói xem, chỉ có nhà họ được bán đồ kiếm tiền, công bằng ở đâu!”
Nhớ đánh giá cho Hố 5* nhé để Hố có động lực ra 10 chương ạ ><

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!