Huấn luyện viên Kim liếc mắt nhìn cô gái có vóc người không cao lắm, nhíu mi: “Người nhỏ mà sao giọng lớn vậy?”
Ninh Tú Phân: “…À, lúc trước em tham gia đội sản xuất, người dân miền núi như chúng em thường vừa cấy mạ trồng rau vừa hát mấy bài dân dã, ví dụ như bài “Sơn lộ thập bát loan”.”
Cũng đâu thể nói giọng nói trong trẻo này của cô được luyện trong lúc buôn bán được.
Nhưng mà giọng vang là có tội sao?
Các bạn học sao biết được bài “Sơn lộ thập bát loan” là gì? Người dân miền núi vẫn sướng lắm!
Huấn luyện viên Kim: “Ha ha, em giỏi ăn nói thật đấy, sao em không bảo các em ăn cơm đi nặng cũng lát bài “Lưu Tam Tỷ” luôn đi?”
Ninh Tú Phân kinh ngạc: “Sao huấn luyện viên Kim biết?”
Năm ngoái, bộ phim điện ảnh “Lưu Tam Tỷ” nổi tiếng toàn quốc, nhân dân cả nước đều nghĩ người miền núi nói hai câu là sẽ nghêu ngao hát.
Huấn luyện viên Kim nghẹn lời: “…”
Anh ta trừng Ninh Tú Phân với ánh mắt nguy hiểm: “Được, tôi nhớ em rồi đấy.”
Sau đó, huấn luyện viên Kim nhìn về phía hàng ngũ, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Nghiêm Dương Dương, cô ấy có vóc người giống Ninh Tú Phân: “Em, ra khỏi hàng!”
Cô ấy bước ra khỏi hàng, cũng nhìn huấn luyện viên Kim với ánh mắt thấp thỏm.
“Giọng em cũng không nhỏ, chẳng lẽ em cũng hát trong núi sao?” Huấn luyện viên Kim hỏi.
Nữ sinh hơi ngượng ngùng vò đầu: “Ở nhà em không gọi là núi, mà gọi là đất vàng Cao Pha, từ nhỏ em đã hát Tần Khang…”
Huấn luyện viên Kim: “…”
Các bạn học không nhịn được nữa: “Ha ha ha…”
Huấn luyện viên Kim: “Được, như nhau cả đúng không, hai người các em dẫn đội hình chính trị kinh tế, sau này nghe theo sự sắp xếp của tôi, phụ trách hô khẩu hiệu.
Ninh Tú Phân và nữ sinh bị gọi ra khỏi hàng: “…”
Hóa ra là thích giọng nói lớn của hai cô, hơn nữa lính tiêu biểu cũng có yêu cầu về chiều cao!
Đội hình chia theo các khoa và chia nam nữ, bình thường sẽ huấn luyện đội ngũ đưa tay, đi đều, vòng sang trái, vòng sang phải.
Nếu có biểu hiện tốt thì có thể nghỉ sớm, còn biểu hiện không tốt cứ đợi bị phơi dưới ánh mặt trời đi.
Tuy cuối thu nhưng nắng vẫn khá gắt, không bao lâu sau, bọn sinh viên huấn luyện quân sự đến mức lương ướt nhẹp mồ hôi, thậm chí quần áo của các nam sinh bắt đầu có sương muối.
Nhưng sinh viên ở thời đại này không giống với các thiếu niên, thiếu nữ yểu điệu ở đời sau.
Phần lớn bọn họ đều là thanh niên trí thức, bọn họ xuống nông thôn tham gia sản xuất, những lúc cấy mạ, thu hoạch vụ mùa gấp còn khổ hơn nhiều.
Hằng năm, lực lượng vũ trang trong huyện sẽ tổ chức diễn tập quân sự với dân binh của thôn, có người đã từng đi đội ngũ, thậm chí còn có người có kinh nghiệm cầm thương, đâm bia.
Đa số mọi người đều cảm thấy đợt huấn luyện quân sự này nhàn hạ quá, giống như hoạt động ngoại khóa hơn.
Đến chiều, huấn luyện viên Kim đột nhiên tuyên bố, bắt họ phải luyện thêm một bộ quyền để bắt địch.
Mọi người cũng không để trong lòng, trước đây mọi người đã được dân binh dạy một vài bài võ, chỉ là quá bận, nếu luyện tập nghiêm chỉnh thì sẽ rất có khí thế.
“Nghe nói trước đây họ chỉ chọn hai đội nam sinh luyện tập, lúc kiểm tra thì đánh quyền đẹp là được, nhưng lần này huấn luyện viên Kim bảo tất cả mọi người đều cùng luyện, kỳ lạ thật.”
Sở Hồng Ngọc ngồi dưới bóng cây giải lao, lười biếng cầm mũ quạt gió, cô ấy bị ánh nắng mặt trời chiếu làm cả người ủ rũ.
Nghiêm Dương Dương vừa cầm ấm nước quân dụng rót nước lạnh, vừa nói với Sở Hồng Ngọc: “Sao nữ sinh lại không thể luyện quyền, tớ muốn luyện quyền, không muốn tập khiêu vũ!”
Sở Hồng Ngọc tỏ vẻ mặc kệ: “Đàn ông đều như vậy mà!”
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc rất nhanh, huấn luyện viên Kim bảo tất cả nữ sinh ngồi vây quanh một vòng. Sau đó anh ta dẫn huấn luyện viên khoa Văn ở sát bên qua.
Huấn luyện viên Kim đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn xung quanh: “Chúng ta sẽ bắt đầu diễn luyện, các em hãy nhìn kỹ đây, lần này đội hình nữ sinh sẽ đảm nhiệm phần biểu diễn bắt địch!”
Các cô gái nhìn nhau ngơ ngác. Cái gì? Các cô sẽ biểu diễn đánh quyền sao?
Nhưng cũng có người hưng phấn như Nghiêm Dương Dương: “Tuyệt vời!”
Huấn luyện viên Kim mặc kệ bọn các cô nói gì.
Anh ta kéo một huấn luyện viên khác lên so chiêu.
Đá chân bóp cổ, đánh vào mặt và mạng sườn, ôm chân ném, chặn người vật té… Từng cú từng cú, toàn là các sát chiêu.
Trình độ đặc sắc đến mức có rất nhiều nam sinh chạy đến vừa xem vừa reo hò khen hay!
Ban đầu Ninh Tú Phân còn hơi hưng phấn, nhưng dần dần càng xem càng thấy sai sai. Sao nhưng chiêu này giống như những video đánh nhau không hạn chế cấp độ ở nước ngoài mà cô lướt điện thoại xem được ở mấy chục năm sau nhỉ.
Cô nhìn hai huấn luyện viên đánh đấm đến mức nghe được tiếng quyền cước da thịt chạm vào nhau mà hãi hùng.
Lúc tham gia tổ sản xuất có tổ chức quân diễn nhưng họ cũng không diễn như vậy, vậy mà họ định cho các cô kiểm tra cái này? Đánh nhau không giới hạn mức độ luôn đấy?
“Ninh Ninh à, chị… Chúng ta phải học cái này sao… Lúc nãy hình như bọn họ có cả động tác nắm đũng quần?” Mặt Sở Hồng Ngọc tái nhợt.
Đời này cô ấy còn chưa nắm mông bạn trai mình, vậy mà bây giờ bảo cô ấy nắm mông của người đàn ông khác sao?
Ninh Tú Phân cũng sợ: “Ừ… Em… Em cũng không biết nữa!”
Đánh nhau không giới hạn mức độ sử dụng Nhu thuật, Judo, quyền anh, Thái Cực quyền, Tán đả, Tiệt Quyền đạo, Võ Israel và còn một vài loại võ vật lộn tổng hợp nữa.
Không giới hạn kỹ thuật, chém giết mặc kệ sinh tử!
Đời sau bộ môn này được sử dụng trong bộ đội đặc chủng của nhiều quốc gia! Nhưng các cô đang là sinh viên đại học đi huấn luyện quân sự thôi mà!
Hơn nữa cô cũng chưa từng nắm mông Vinh Cẩm Thiêm.
Chỉ có Nghiêm Dương Dương hưng phấn đến mức hai mắt tỏa sáng, lớn tiếng hô: “Bắt cuống họng anh ta! Bắt anh ta lại! Đánh đi! Đánh đi!”
Cô ấy nắm chặt nắm tay, chỉ hận không thể bắt huấn luyện viên đứng đối diện lại, không đúng, phải gọi là chém giết một phen!
Cuối cùng, huấn luyện viên Kim cũng kết thúc trận đấu với cả người đầy mồ hôi, nghiêm túc thu dọn lại mũ và quần áo của mình.
“Phụ nữ cũng có thể chống nửa bầu trời. Tôi không yêu cầu mọi người được giống chúng tôi, nhưng những động tác cơ bản như xoay người, công kích vào những chỗ hiểm thì nhất định phải biết. Những chiêu này có thể giúp mọi người có kẽ hở để chạy trốn khi gặp kẻ xấu xâm hại.”
Anh ta hiểu vì sao đội trưởng Vinh yêu cầu các nữ trong trong đội tập các kỹ xảo vật lộn rồi, không vì nó đẹp đẽ mà vì bây giờ an ninh không tốt, nhiều tệ nạn lừa bán, cưỡng hiếp, nên điều quan trọng là họ có thể phòng thân!
Ninh Tú Phân và Sở Hồng Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
May quá, quả nhiên mấy thứ như nắm mông đàn ông vẫn quá kích thích, huấn luyện viên cũng không dám thử nghiệm!
Nghiêm Dương Dương rất thất vọng, vậy thì học được ít tứ quá, cô ấy còn muốn quật huấn luyện viên mà!
Huấn luyện viên Kim nhìn lướt quá, liếc Ninh Tú Phân, gọi cô: “Em, đứng lên ra khỏi hàng.”
Ninh Tú Phân lập tức đứng qua phía sau Nghiêm Dương Dương, trong lòng tự nhủ: Không nhìn thấy mình! Không nhìn thấy mình!
Lúc này mà bị huấn luyện viên gọi tên thì chắc chắn có nạn, huống hồ ban nãy cô còn vừa mới tranh luận với huấn luyện viên.
Huấn luyện viên Kim thấy Ninh Tú Phân nhỏ nhắn nhanh nhẹn nhảy ra phía sau một nữ sinh cao lớn khác. Không thấy đâu rồi? Ẩn thân sao?
Anh ta không biết ban đầu Ninh Tú Phân bán hàng ở chợ phải tránh Vệ Binh Đỏ, cũng giống mấy cô chú bán quán vỉa hè ở mấy chục năm sau trốn dô thị vậy, cô đã luyện được kỹ thuật ẩn thân trong bóng tối!
Huấn luyện viên Kim kinh ngạc.
Sau đó, anh ta tức cười: “Lính tiêu biểu số 1, cô ra khỏi hàng cho tôi, nếu không nghe lệnh thì tất cả mọi người chạy 20 vòng với cô!”
Tất cả cô gái chấn động! Hai mươi vòng? Sân luyện tập này rộng một vòng 400 mét, anh ta muốn họ phi ngựa kéo xe sao?
Nghiêm Dương Dương quay đầu, xách Ninh Tú Phân ra khỏi cái tổ của cô, lớn tiếng báo cáo: “Báo cáo huấn luyện viên, lính tiêu biểu số 1 đây ạ!”
Ninh Tú Phân cắn răng: “Chị… Chị là cái đồ lông mày rậm mắt to, dám phản cách mạng à!”
Sớm muộn gì cô cũng bán Nghiêm Dương Dương đi.
Dưới ánh mắt của mọi người, Ninh Tú Phân đành đứng ra: “Báo cáo huấn luyện viên, lính tiêu biểu số 1 đã ra khỏi hàng.”
Huấn luyện viên Kim đánh giá cô với vẻ mặt không thay đổi: “Một củ khoai tây lùn, hèn gì trốn giỏi lắm.”
Ninh Tú Phân: “???”
Củ khoai tây lùn?
Không tổn thương nhưng sỉ nhục cực mạnh đấy nhé!