Ninh Tú Phân đỏ mắt, nhưng Vinh Cẩm Thiêm vẫn mở đôi mắt lạnh lùng, ho nhẹ: “Bà yên tâm, cháu hiểu mà.”
Lúc Vinh Cẩm Thiêm đưa Ninh Tú Phân về, hai người không nói chuyện gì trên đường, bầu không khí ngập tràn sự im lặng kỳ lạ.
Dường như hai người thật sự vừa mới bắt đầu một mối quan hệ vậy đó, ngay cả tay cũng không dám nắm.
Người khác là bắt đầu quan hệ, sau đó kết hôn, còn hai người họ kết hôn trước, rồi đột ngột trong vòng một tháng suýt chút nữa thành vợ chồng thật, sau đó thì cãi nhau đòi ly hôn.
Cuối cùng lại quay về làm đối tượng của nhau, tâm tình lên xuống như roller coaster vậy.
Ninh Tú Phân nhìn chấm nhỏ đầy trời, lặng lẽ suy nghĩ.
Cưới trước yêu sau, đúng là không phải chuyện tốt gì.
Càng tới gần ký túc xá cho sinh viên càng có nhiều sinh viên tự học về muộn.
Khi đến ký túc xá nữ sinh, cô dừng chân, nhẹ giọng nói: “Vậy, em về trước nhé.”
“Cái này cho em.” Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái trước mặt mình, không nói nhiều lời, móc ra một túi vải nhung trong túi tiền của mình.
Ninh Tú Phân sững sờ, nhận lấy mở chiếc túi vải nhung ra, đó là một chiếc đồng hồ đeo tay của nữ rất tinh xảo.
Ninh Tú Phân là người đam mê nghiên cứu đồ cổ, vừa nhìn sơ qua đã biết đây không phải là nhãn hiệu Thượng Hải thịnh hành đời này, cũng không phải nhãn hiệu Hoa Mai.
Vinh Cẩm Thiêm rũ mắt xuống: “Quan hệ của anh với người trong nhà không được tốt em cũng biết rồi. Trước khi bị điều đi, anh đã đem cầm hết đồ đáng giá trong nhà, không để lại cái gì cho người phụ nữ của bố anh.”
Ninh Tú Phân: “Chuyện này…”
Anh mà phản nghịch như thế sao? Người đàn ông nhìn lạnh lùng thế này, không ngờ năm đó cũng là một thằng nhóc phản nghịch, đúng là không tưởng tượng nổi!
Người đàn ông phản nghịch bình tĩnh nói tiếp: “Còn cái này là đồ cũ từ mấy chục năm trước, anh không đeo được, cũng không đem đi cầm đi bán được, anh thấy em không nỡ mua đồng hồ đeo tay nên em cầm lấy đi.”
Ninh Tú Phân nhìn cái đồng hồ…
Dây đồng hồ bằng kim loại màu bạc, mặt bên trong đồng hồ cũng màu bạc, các chữ số la mã được khắc khéo léo gồ lên, còn có một vòng kim cương nữa, trên mặt kim cương có điêu khắc hoa hồng, dưới ánh đèn nó còn tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Có thể thấy chiếc đồng hồ này không phải thuộc về những niên đại mới đây, nó còn có phong cách của đồ cổ ẩn chứa lịch sử tháng năm nữa, cái đồng hồ này rất đặc biệt.
Cô nhìn kỹ, phát hiện trên mặt đồng hồ có khắc chữ cái tiếng anh: atek hilie?
Đây là nhãn hiệu nước ngoài à? Hay là một nhãn hiệu lâu đời của Thụy Sĩ?
Cô cảm thấy nhãn hiệu này quen quen, nhưng không nhớ ra được: “Chiếc đồng hồ này có vẻ rất đắt.”
Ninh Tú Phân còn chưa kịp ngẫm nghĩ, Vinh Cẩm Thiêm đã đeo đồng hồ cho cô, nhẹ nhàng nói:
“Một cái đồng hồ cũ thôi, lần trước lúc anh đi cầm đồ, thợ đồng hồ còn nói cái đồng hồ này cũ quá, đừng sửa nữa, nên vứt đi là vừa rồi.”
Ninh Tú Phân nghe anh nói thế thì không từ chối nữa, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn, em thích lắm.”
Đeo vào rồi mới thấy chiếc đồng hồ đeo tay này cũng không thu hút ánh mắt đến thế.
Đây là món quà anh tặng làm vừa lòng cô nhất, cô vốn luôn thích đồ cổ.
Vinh Cẩm Thiêm thấy cô thích, anh nhẹ nhàng nắm cổ tay cô rồi buông lỏng ra: “Về đi em, ngủ sớm nhé, mai đừng đi trễ.”
Ninh Tú Phân vào ký túc xá rồi Vinh Cẩm Thiêm mới xoay người rời đi.
Anh ở cách Ninh Tú Phân rất gần, tòa nhà khác với các sinh viên, một mình anh ở trong một phòng ký túc xá, những huấn luyến viện khác đều ở bốn người một phòng.
Khi anh về ký túc xá, anh cởi đai lưng quần áo ra, giơ tay cởi nút áo, cởi áo khoác và mũ treo lên giá.
Sau khi tắm nước lạnh xong, anh mới ngồi lại giường, lấy từ dưới gầm giường ra một quyển tập và hai quyển sách, bìa sách như sách cũ, trên bìa còn có dòng chữ phồn thể:
“Lòng dạ đàn bà như mò kím đáy bể, bí kíp theo đuổi bạn gái!”
“Ba mươi sáu kế yêu đương, đọc xong không bắt được vợ thì coi như là thái giám!”
Trên trang bìa là hình ảnh hơi kích thích, ảnh chân dung của người đẹp Hongkong. Anh nhìn bìa sách dung tục đó, đôi mắt lạnh lùng đẹp đẽ xẹt qua một tia ghét bỏ. Phản cảm! Quá phản cảm!
Lần này anh giúp lão Từ bắt được một đám đặc vụ đang ẩn núp, lúc kiểm tra các đồ vật thì họ phát hiện một phải sách cấm không thể miêu tả được, trong đó có hai quyển này.
Lão Từ kín đáo đưa cho anh, nói rằng hai quyển sách này chỉ là sách giết thời gian của một đặc vụ ẩn núp nào đó, không có vấn đề gì.
Lão Từ nói lúc anh đến Thượng Hải lúc nào rảnh rỗi, không có vợ bên cạnh thì lấy ra nghiên cứu xem đặc vụ của địch đọc gì.
…
Tuy anh rất ghét loại trang bìa trẻ trâu như thế này, nhưng Vinh Cẩm Thiêm vẫn yên lặng lật quyển sách dung tục đó.
Trang đầu của quyển “Ba mươi sáu kế yêu, đọc xong không bắt được vợ thì coi như là thái giám!” là mục lục.
Kế thứ nhất: Không nỡ bỏ thì hãy lùi một bước, cho nhau cơ hội, nếu quá tự ái thì dễ làm thái giám!
Kế thứ hai: Bí kíp tặng quà cho phụ nữ, không làm sẽ thành thái giám!
Kế thứ ba: Miệng không được nói những câu này, nếu không sẽ làm thái giám!
…
Sau đó anh mở vài trang trong quyển tập, tiện tay cầm bút lên.
Không có ý gì.
Lâm Tắc Từ nói, học hỏi từ địch và học kỹ năng để kiểm soát kẻ địch, anh chỉ muốn tìm hiểu tư tưởng của kẻ định thôi.
Là một sĩ quan chỉ huy, anh luôn rất biết điều, thường duy trì thói quen học tập.
Đúng thế, không có ý gì khác.
…
Sáng sớm hôm sau.
Chưa tới tám giờ, tất cả sinh viên đại học năm nhất đã thay quân phục cũ 65, nhưng không có băng đỏ, tất cả tập trung trên sân luyện tập.
Ninh Tú Phân đứng trong đội ngũ lớp chính trị kinh tế, trong số 159-160 người, cô đứng ở hàng nữ thứ hai.
Cô không thấy Tổng huấn luyện viên Vinh Cẩm Thiêm đang âm thần quan sát cô từ đâu.
Chợt cô nghe thấy một tiếng quát nghiêm túc: “Toàn đội tập trung, nghiêm!”
Xung quanh có nữ sinh cười đùa đáp lại: “Nghiêm!”
“Nghiêm!” Ninh Tú Phân cũng kêu theo bản năng. Cô có thói quen hét to để buôn bán đồ nên giọng trong trẻo hơn những người khác, giọng cô bị huấn luyện viên chú ý đến ngay.
Huấn luyện viên Kim là người phụ trách lớp chính trị kinh tế của bọn họ.
Là một phó doanh trưởng trẻ tuổi.
Anh ta liếc nhìn Ninh Tú Phân: “Cô, ra khỏi hàng!”
Ninh Tú Phân: “Hả?”
Cô hơi chột dạ đáp: “Vâng!”
Chẳng lẽ xui xẻ chọc huấn luyện viên nên bị phạt sao?