Ninh Tú Phân trầm mặc một hồi đột nhiên hỏi: “Vậy bình thường chúng ta…”
“Bình thường ở bên ngoài thì xưng hô như anh em, còn về phần riêng tư thì chúng ta đâu có đối tượng nào khác… Người ta từ từ tìm hiểu người yêu thế nào thì chúng ta cũng chậm rãi tìm hiểu nhau theo cách đấy, được không em?” Vinh Cẩm Thiêm như biết cô đang lắng lo điều gì, anh nói một cách lưu loát.
Ninh Tú Phân nhìn anh, đôi mắt hẹp dài của anh mang theo ý cười cũng đang yên lặng nhìn cô.
Anh bắt gặp cô ngẩng đầu nhìn mình thì ho nhẹ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác: “Ờm… Chỉ cần em không muốn thì anh sẽ tôn trọng lựa chọn của đồng chí nữ, tuyệt đối không ép buộc.”
Nhìn anh thì trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng cần cổ thon dài đã nhiễm màu ửng hồng ngại ngùng.
Cô bị anh ôm, cô cảm giác được khớp xương trên mu bàn tay người đàn ông ấy trắng bệch ra vì khẩn trương.
Kẻ ngốc bỗng chợt thông minh và… người thông minh bỗng chợt vụng về như anh luôn khiến người ta mềm lòng.
Ninh Tú Phân mềm lòng nói khẽ: “Được…”
Cô là một người thận trọng và ích kỷ về mặt tình cảm, cuối cùng thì cô cũng chưa từng buông bỏ rồi cho mình một cơ hội hài lòng rời đi.
Vừa dứt lời, anh sửng sốt rồi lẳng lặng nhìn chằm chằm cô thật lâu.
Bỗng nhiên anh ôm lấy cô rồi xoay quanh, đáy mắt lạnh lùng giờ ngập tràn ý cười: “Không cho em đổi ý! Đổi ý thì em là con chó con!”
Ninh Tú Phân không khỏi đỏ mặt, choáng đầu hoa mắt, cô vươn tay vỗ vỗ anh: “Anh… Vinh Cẩm Thiêm sao anh lại xoay tròn làm gì, anh mới 3 tuổi thôi hả… Thả em xuống!”
Lại còn… Đổi ý thì là chó con nữa chứ!
Anh đã 27 tuổi rồi, bình thường toàn là vẻ lạnh lùng thông minh thế mà anh không thấy thật ngu ngốc khi nói ra mấy lời này sao!
Lần này Vinh Cẩm Thiêm không bế cô xoay vòng quanh như vào dịp năm mới nữa.
Anh đặt cô xuống rồi cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Tiểu não của Ninh Tú Phân vốn dĩ kém phát triển, cô không chịu nổi kiểu quay cuồng như thế này, mặc dù lần này chỉ quay vài vòng nhưng vẫn choáng váng, cô nói thẳng: “Anh nhìn gì?”
Trong mắt Vinh Cẩm Thiêm chứa ý cười:”Nhìn em, làm sao?”
Bỗng nhiên anh cúi người xuống, toàn thân Ninh Tú Phân căng cứng.
Nhưng nụ hôn kia lại rơi trên trán cô, dịu dàng lại kiềm chế.
“Anh…” Ninh Tú Phân sững sờ, cô mở to mắt nhìn anh.
Hai lần trước anh hôn cô, không phải anh đều tiến quân thần tốc, mặc kệ cô có muốn hay không thì cũng hôn trước rồi nói hay sao?
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm đầy vẻ kiềm chế và xấu hổ. Anh giơ tay ấn đầu cô vào ngực anh, không cho cô nhìn thấy sự xấu hổ của mình.
Anh trầm giọng nói: “…Đừng nhìn anh, muốn đối xử bình thường với đối tượng thì chẳng phải nên bắt đầu từ trán à?”
Ninh Tú Phân chôn mặt trong bộ quân phục của anh, chóp mũi cô cọ cọ ngực anh: “…”
Cho nên là bây giờ anh đang “học bù” đấy à?
Đột nhiên lòng cô mềm nhũn cả ra, anh Vinh cũng không chó đến mức đấy nhỉ.
…
Bà Hạ lo lắng chờ đợi trong nhà: “Lão già, sao hai đứa nhỏ vẫn chưa về vậy? Trên đường sẽ chúng không đánh nhau đâu phải không?”
Ông Đường ngồi một bên cẩn thận tráng mấy cái chén làm từ ống trúc với nước sôi nói: “A Hạ, đừng nhọc lòng quá, tiểu Vinh cũng là một đứa trẻ ngoan mà…”
“Ngoan cái gì mà ngoan, thằng nhóc đó xử lý chuyện lớn thì nhanh lắm, đến lúc đối mặt với chuyện nhỏ thì ngu muốn chết luôn, lớn từng này vẫn không chịu nghe mình khuyên bảo. Nó chưa bao giờ thân thiết với con gái nên thể nào cũng đối xử với Ninh Ninh như đối xử với kẻ thù, với đồng đội. Thế sao nó không ngủ với kẻ thù ngủ với đồng đội của nó đi!”
Bà trợn mắt nhìn ông Đường.
Ông Đường đánh rơi ống tre trong tay, mặt mũi đỏ bừng: “Bà già rồi mà toàn nói những thứ gì đâu à…”
Vinh Cẩm Thiêm im lặng đứng ở cổng.
Anh có nên bước vào nhà hay không đây?
Ninh Tú Phân nghe được lời phàn nàn của bà Hạ không khỏi muốn cười phá lên.
Ông Đường nhìn thấy bọn họ đầu tiên, ông đứng lên: “Tiểu Ninh với tiểu Vinh về rồi này!”
Bà Hạ quay lại, nhìn thấy họ đang đứng ở cửa, mặc dù không nắm tay nhưng bả vai và lồng ngực của Vinh Cẩm Thiêm lại áp sát lưng Ninh Tú Phân, tư thế rất thân mật.
“Bà có đồ ăn khuya không ạ?” Vinh Cẩm Thiêm cười nhạt, giống một anh nông dân về nhà sau khi hết thời gian lao động.
Bà Hạ trợn mắt nhìn anh: “Ăn khuya tổn thương dạ dày đấy. Thằng nhóc không hiểu chuyện, chỉ được phép ăn một chút làm trơn miệng thôi!”
Dù mắng như thế nhưng bà Hạ vẫn đi vào bếp, mười phút sau bà bước ra với một tô mì cá vàng om rau chưa, còn có hai chiếc bát nhỏ và hai đôi đũa.
“Ông nhà mình thích ăn mì cá vàng om dưa nhất đấy, buổi tối ông bà ăn thừa một bát, hai người ăn nốt bát này đi.”
Ninh Viễn nhìn bát mì này, cách nấu khác hẳn với món mì cá vàng ở nhà hàng quốc doanh Thượng Hải. Bà Hạ lọc xương và đuôi cá đi, bên ngoài da cá giòn vàng nhưng thịt cá bên trong lại trắng.
Bên trên là nước súp đặc nóng hổi màu trắng vàng, cải chua và hành lá thái nhỏ nổi lên, hương vị thơm ngon ngào ngạt tỏa ra.
Làm gì là phần thừa đâu, rõ ràng là bà Hạ đoán trước bọn họ sẽ muốn ăn nên mới nấu thêm một bát mì cho bọn họ.
Trong buổi tiệc hữu nghị cô ăn rất nhiều hoa quả điểm tâm nhưng bây giờ cô cảm thấy mình vẫn có thể ăn thêm một ít!
“Ăn nhanh đi. Mỳ cá vàng bà nấu không hề có mùi tanh đâu, ngon nhất đấy!” Thấy hai đứa trẻ có vẻ đã hòa giải xong xuôi, ông Đường cười híp mắt đẩy kính.
Vinh Cẩm Thiêm chia hai bát nhỏ, bát của anh có nhiều mì hơn, bát của cô có nhiều cá vàng hơn.
Nhìn thấy hành vi của Vinh Cẩm Thiêm, bà Hạ nheo mắt lại không nói gì.
Hai người đều ăn rất ngon lành, nước súp tươi thơm, thịt cá trắng mềm, mùi hương của rau chua và hành lá hoà quyện với nhau càng làm cho độ ngon tăng thêm nhiều lần, ngon đến mức khiến người ăn phải híp mắt.
Đáng tiếc bà Hạ kiên quyết không chịu nấu thêm một bát nữa, vì vậy Ninh Tú Phân chỉ đành chủ động cầm bát đi vào phòng bếp rửa sạch.
Bà Hạ ngồi trên ghế, tay phe phẩy quạt nhìn chằm chằm Vinh Cẩm Thiêm: “Nói cho bà biết đi, cháu lại đang muốn làm gì?”
Động tác uống nước của Vinh Cẩm Thiêm khẽ dừng lại, anh ho nhẹ một tiếng: “Không có gì đâu ạ…Chỉ là bọn cháu làm hoà rồi.”
Sau đó anh nói ngắn gọn ước định của mình và Ninh Tú Phân cho bà nghe.
Bà Hạ còn chưa mở miệng, ông Đường đã gật đầu tán thưởng: “Lần này tiểu Vinh làm rất đúng đấy, tình yêu và hôn nhân không thể thiếu một trình tự nào, sớm muộn gì cũng phải học bù thôi.”
Bà Hạ nhìn Vinh Cẩm Thiêm từ trên xuống dưới với vẻ nghi ngờ…
“Mặc dù Lỗ Tấn đã từng nói rằng nếu đụng chạm thân thể quá sớm thì linh hồn hai bên khó có thể va chạm…Nếu thân thể tiếp xúc quá sớm sẽ rất khó có thể thiết lập tinh thần cộng hưởng sâu sắc.”
“Nhưng cháu lại đột nhiên thay đổi thế, có âm mưu gì à?”
Mặt mo của ông Đường đỏ ửng lên, ông nhíu mày: “Bà già rồi, nói mấy thứ này trước mặt bọn trẻ làm gì chứ, mà Lỗ Tấn cũng chưa từng nói…”
Bà Hạ liếc mắt: “Ông nói lại lần nữa tôi nghe…”
Ông Đường cúi đầu ho khan: “Tôi nhớ nhầm rồi…Là Chu Thụ Nhân chưa từng nói qua nhưng Lỗ Tần đúng là từng nói lời này rồi.”
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Anh buông chén sứ trên tay xuống ho nhẹ một tiếng: “Chẳng qua là cháu cảm thấy cô vợ nhỏ tiểu Ninh này rất tốt, trước kia là do một số chuyện, ông bà cứ coi như bây giờ cháu mới tỉnh ngộ đi.”
Bà Hạ híp híp đôi mắt già nua, Đạo gia chỉ nhắc đến tư duy trong tu hành, chỉ quan tâm tới vẻ ngoài nên ý thức cả thế khó mà tránh khỏi việc chệch hướng bản chất.
Có phải thằng nhóc này đã giác ngộ sau khi đọc điển tịch Đạo gia không?
Cũng không đúng, dù đạo sĩ có thể kết hôn nhưng Đạo gia làm gì có điển tịch dạy cách tìm người yêu đâu!
Bà Hạ hừ lạnh, bà lấy từ bên cạnh ra một chiếc đế giày thêu gõ lên trán Vinh Cẩm Thiêm…
“Thằng nhóc này thành thật một chút đi, chuyện tìm người yêu đâu phải đi hành quân đánh trận, có mưu còn phải có tấm lòng chân thành, đi rèn luyện với con bé nhanh lên, lần sau cháu mà lại rắc rối thì bà lấy đế giày gõ cho cháu tỉnh!”
Vinh Cẩm Thiêm vuốt cái vầng trán bị gõ đỏ lên, anh bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cháu biết rồi ạ.”
Ninh Tú Phân ngồi ở sau bếp hồi lâu, nghe bên trong “thẩm vấn” xong cô mới đi ra.
“Đã muộn lắm rồi, Ninh Ninh, cháu muốn ngủ ở đây hay quay về ký túc xá?” Ông Đường nhẹ nhàng xoa đầu A Hắc hỏi đệ tử nhỏ tuổi nhà mình.
Ninh Tú Phân lắc đầu: “Ngày mai là ngày đầu tiên cháu tham gia huấn luyện quân sự, chắc là cháu vẫn phải về thôi ạ, 8 giờ sáng còn phải tập hợp đổi quân phục.”
Trường học phát cho các cô mỗi người một bộ quân phục.
Bà Hạ liếc Vinh Cẩm Thiêm ngồi bên cạnh: “Thế thì để anh họ cháu đưa cháu về nhé. Nhớ phải kiềm chế một chút đấy, có một số việc mà anh họ không thể làm với em họ được đâu. Để người ta trông thấy thì Ninh Ninh không muốn làm người nữa.”