Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Đôi mắt hẹp dài của Vinh Cẩm Thiêm chất chứa sự tức giận: “Ninh Tú Phân, dừng lại…”
Kết quả là anh vừa kéo cô một cái thì thấy trên gương mặt lạnh lùng của cô gái ấy đẫm nước.
Cô khóc…
Anh ngây ngẩn cả người, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô làm hốc mắt anh đau nhói.
Mặt Ninh Tú Phân không đổi sắc, cô đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi lạnh lùng mở miệng…
“Trước khi chúng ta ly hôn vào cuối năm nay tôi sẽ không tham gia bất cứ một hội nghị nào, không lan truyền tin xấu, sẽ phối hợp với công việc của anh vô điều kiện. Thế nên bây giờ anh có thể buông tay chưa?”
Hai mắt Vinh Cẩm Thiêm tối đi, hơi thở anh trở nên nặng nề: “Anh…Ý anh không phải vậy.”
“Là do tôi sống tuỳ tiện làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Tôi rất xin lỗi, anh bảo tôi cúi người xuống xin lỗi anh cũng được. Bây giờ thì anh thả tôi ra!”
Ninh Tú Phân hít sâu một hơi, cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh, dùng sức rút tay về muốn rời đi.
Cô cảm thấy khi người trưởng thành chia tay vẫn cần chút mặt mũi.
Cô không muốn anh thấy cảm xúc của cô vẫn bị anh ảnh hưởng, điều đó khiến cô như chẳng còn chút thể diện nào.
Nhưng hóa ra cái gọi là mặt mũi, thể diện đấy có thể bị phá huỷ chỉ trong chốc lát.
Hốc mắt Vinh Cẩm Thiêm cay cay, anh không buông tay mà trầm giọng nói: “Ninh Tú Phân… Em bình tĩnh lại đi.”
“Bỏ tay ra, đừng để tôi đánh anh!”
Bị anh giữ chặt không thoát ra được Ninh Tú Phân cũng không nhịn được nữa, cô gằn giọng hét lên.
Cô đạp một phát vào bắp chân anh, tức giận đến mức nước mắt lã chã: “Cút…!”
Cô đá anh rất mạnh nhưng Vinh Cẩm Thiêm chỉ cảm thấy nước mắt của cô khiến lồng ngực anh đau nhói, còn đau hơn cả bắp chân.
Anh vẫn không buông tay mà thay vào đó yên lặng nhìn cô rồi khe khẽ thì thầm: “Anh xin lỗi.”
Ninh Tú Phân sững sờ, cô lạnh lùng nhìn sang chỗ khác, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt…
“Không cần phải xin lỗi đâu huấn luyện viên trưởng. Anh không làm gì sai cả, chỉ có người sống vì tư lợi như tôi mới đáng bị chửi thôi.”
Vinh Cẩm Thiêm cúi đầu nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc trào dâng nơi đáy mắt: “Anh xin lỗi…Anh không nên vì tâm tình của bản thân mà tổn thương đồng nghiệp bạn bè của mình.”
Ninh Tú Phân quay mặt đi không nói chuyện cũng không muốn nhìn anh, chỉ tiếp tục bẻ ngón tay đang giữ chặt lấy bả vai cô ra.
Anh nhìn cô rồi chợt thở dài: “Chỉ là anh không cam tâm, không cam tâm tình yêu của anh trở nên uổng phí.”
Ninh Tú Phân sững sờ, cô ngơ ngác nhìn anh: “Anh…”
Đôi mắt hẹp dài của Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh nhìn cô, anh chậm rãi nói…
“Anh biết cô gái anh thích không hề lừa dối tình cảm của anh, cũng không hề bám lấy anh. Chỉ là anh không cam tâm để bản thân mình tổn thương cô ấy, không cam tâm để anh chứng minh rằng anh rất khác so với “anh” trong lòng cô ấy.”
Lưỡi dao lẽ ra phải nhằm vào kẻ thù nhưng anh lại chĩa nó về phía vào cô gái đã đứng bên cạnh và giúp đỡ anh.
Hay nói cách khác là cô gái mà anh thích.
Ninh Tú Phân không biết phải làm sao.
Cô chưa từng nghĩ cái tên đàn ông kiêu ngạo này sẽ hạ mình xin lỗi cô.
Càng không bao giờ nghĩ tới người trước mặt sẽ nói ra cái chữ “thích” này, lần trước cô hỏi anh nhưng anh chẳng trả lời.
Nên cô vẫn cho rằng chỉ vì tinh thần trách nhiệm đặc thù của thời đại này và ham muốn chiếm hữu của đàn ông nên anh mới muốn ở cùng cô.
Trái tim vốn đau đớn trống rỗng lúc này dường như được một loại cảm xúc khó tả lấp đấy.
Anh nói những lời này làm gì chứ, cô sẽ không tha thứ những câu từ cay nghiệt kia của anh đâu!
Đôi mắt cô lại hoen đỏ, cô cúi đầu, nước mắt chảy theo hàng mi, rớt xuống: “…”
“Phải làm sao em mới ngừng khóc…” Giọng nói lạnh lùng của anh ẩn chứa sự bối rối và bất đắc dĩ, anh muốn đưa tay ra lau nước mắt trên mặt cô.
Ninh Tú Phân mặt không biểu cảm quay đi, đẩy tay anh ra: “Ai khóc? Cút!”
Nhưng… cô lại cứ dùng tay áo lau nước mắt trên mặt mà quên mất mình còn có cả khăn tay.
Nhìn cô gái quật cường trước mặt, đôi mắt phượng hẹp dài của anh ngập tràn cảm xúc phức tạp.
Nước mắt của cô tựa như thứ vũ khí lợi hại sắc bén nhất khiến cho lớp vũ trang của anh tan rã chỉ trong nháy mắt.
Để anh được lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác bất lực giày vò, không giống anh của ngày thường tí nào.
Anh bỗng nhiên đưa tay ra ôm chặt lấy cô rồi lại nói xin lỗi thêm một lần nữa: “Anh xin lỗi, em không cần phải chịu sự tổn thương do cảm xúc của anh gây ra, là anh đáng bị ăn đòn, em có muốn đá anh thì cứ đá thoải mái đi!”
Ninh Tú Phân bị anh ôm, chóp mũi cô tràn ngập mùi cỏ quen thuộc trong lồng ngực anh, cô nức nở nghẹn ngào rồi đấm mạnh vào ngực anh một cái…
“Vinh Cẩm Thiêm cái tên khốn này, ngoài bắt nạt em ra thì anh còn làm được cái gì nữa hả!”
Cô rất khó chịu bản thân chỉ vì dăm ba câu nói của anh mà vui vẻ, mà đau đớn.
Tất cả cảm xúc của cô đều bị anh ảnh hưởng.
Vinh Cẩm Thiêm chậm rãi vỗ lưng cô, trong đôi mắt vốn lạnh lùng kia là sự dịu dàng chưa từng có.
Anh nhẹ giọng dỗ dành bên tai cô: “Chúng ta đừng cãi nhau nhé em, chúng ta ở bên nhau như trước kia nhé…”
Ninh Tú Phân nhắm mắt lại, không nói gì cũng không thoát khỏi vòng tay của anh.
Nhưng anh lại thấp thỏm lo lắng, cố chấp không muốn thả cô ra.
Hồi lâu sau Ninh Tú Phân mới bình ổn lại cảm xúc, cô nghẹn ngào nói khẽ…
“Vinh Cẩm Thiêm… Anh không biết đâu, chúng ta… Quá khác biệt, hai bên chẳng được lợi gì đâu, em sẽ kéo chân anh.”
Cô nói một cách khó khăn, đặt tay lên ngực anh rồi chậm rãi đẩy anh ra.
Sứ mệnh và cuộc đời của anh như một chương trình vĩ đại nhưng cô lại giống một loại virus, nếu vướng vào quá lâu thì không biết sẽ ảnh hưởng đến anh nhường nào.
Vinh Cẩm Thiêm lại nắm lấy tay cô, trầm giọng nói…
“Anh biết chúng ta có rất nhiều chỗ không giống nhau, có đôi khi anh cảm giác được em trưởng thành hơn anh rất nhiều, trước cảm xúc bình ổn của em anh thấy anh cứ như một đứa trẻ mới lên ba vậy.”
Cô gái trong tay anh nhìn thì như một cô gái trẻ vui là cười giận là mắng nhưng bản chất và nguyên tắc của cô lại kiên định đến mức lạnh lùng.
Ninh Tú Phân đờ người.
Anh không để ý, anh chỉ siết chặt tay cô không buông, ôm chặt cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng, khàn giọng nói…
“Ít nhất cho đến cuối năm nay, hãy cho anh một chút thời gian, cũng cho em một chút thời gian, Ninh Tú Phân… Trong thời gian này chúng ta sẽ hòa hợp như khi còn ở trong thôn, sẽ…”
Anh dừng một chút, nói khẽ: “Sẽ giống bạn đồng hành, giống người một nhà, được không em?”
Rõ ràng là những lúc cô làm việc chăm chỉ, xuống bếp nấu cơm, săn bắn, cùng đến nhà ông Đường bà Hạ đón Tết…
Là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong vô vàn đau khổ của anh. Thế nhưng lại bởi vì anh không thể chiếm được thứ anh muốn cũng không chịu cam tâm nhượng bộ.
Nên sau đó mới đi tổn thương cô…Tổn thương cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại quả quyết dũng cảm, hết lần này đến lần khác ngăn trước mặt anh, an ủi anh.
Ninh Tú Phân nghe người thiếu niên ôm mình hạ thấp lòng tự tôn của anh xuống, như một đứa trẻ ôm lấy món đồ nó thích không chịu buông tay và cũng cầu xin cô đừng buông tay.
Đúng vậy, anh vẫn còn trẻ như thế cho dù anh đã trải qua bao nhiêu máu lửa gian nan…
Nhưng về mặt tình cảm thì anh vẫn là người ngây ngô ngay thẳng, cũng chưa trở thành nhân vật đao to búa lớn không để lộ vui buồn, lạnh lùng thờ ơ của sau này.
Ninh Tú Phân nhắm mắt, cô cho là bản thân cô sẽ từ chối nhưng cuối cùng lại nghe thấy bản thân nói: “Được…”
Chung quy lại thì cô vẫn là người có lòng lam, hương vị và hơi thở của anh chưa bao giờ tiêu tán khỏi trái tim cô.
Vinh Cẩm Thiêm sửng sốt, đáy mắt lạnh lùng của anh bùng lên một ngọn lửa, anh bỗng đưa tay ra nâng mặt cô lên: “Em đồng ý rồi!”
Ninh Tú Phân rũ hàng mi dài xuống không nhìn vào mắt anh, cô dùng giọng mũi khàn khàn thì thầm: “…Dù sao thì anh cũng đã nói với mọi người rằng chúng ta là anh em họ.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô thật lâu: “Ẩn hôn là vì anh có nhiệm vụ đặc biệt phải hoàn thành, không phải vì muốn tổn thương em.”
Ninh Tú Phân sửng sốt, cảm xúc cô phừc tạp.
Với tính cách của anh thì cũng chẳng cần nói dối cô về chuyện trên phương diện tình cảm.
Vinh Cẩm Thiêm mỉm cười tự giễu: “Anh nghĩ tới nghĩ lui…vẫn thấy thân phận chị em họ thích hợp nhất, có thể quang minh chính đại nhìn em, nếu không thì anh phải làm gì đây?”
Anh dừng lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm: “Nếu cuối năm sau chúng ta lựa chọn đường ai nấy đi, anh sẽ thật sự coi em như em gái. Dù em muốn gì thì anh cũng sẽ cố gắng đáp ứng em trong khả năng của anh.”
Lấy lui làm tiến đến nước này rồi mà con thỏ nhỏ này không nhảy vào hố thì anh cũng chỉ đành nghĩ phương án thứ hai thôi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!