…
Sở Hồng Ngọc cười tươi: “Sao thế, muốn gặp Anh~ Họ~ Rồi~”
Ninh Tú Phân trợn mắt: “Không, em không muốn đánh chó!”
Sở Hồng Ngọc: “?”
Chó đáng yêu như vậy, tại sao lại muốn đánh chó?
Cô ấy không hiểu, vẫn nói: “Hình như các giáo quan và khoa toán học ở cùng nhau.”
Ninh Tú Phân sững sờ: “Vậy… Không phải là tòa nhà nằm xéo bên kia ký túc xá chúng ta sao?”
Dạo này có một tòa ký túc xá nam có vấn đề, đang gia cố lại nên cả tòa đã chuyển đến tòa mới xây phía trước ký túc xá nữ.
“Hai người đang nói gì đấy, sắp bắt đầu khiêu vũ giao lưu rồi!” Nghiêm Dương Dương sáp lại, nhét cho Ninh Tú Phân một quả quýt.
Ninh Tú Phân thở dài: “Đang nói làm sao để đánh chó trong chuồng chó mà không bị cắn.”
Nghiêm Dương Dương: “?”
Chó đáng yêu như vậy, tại sao lại muốn đánh chó?
Cô ấy nghe không hiểu nhưng cũng không có thời gian hỏi, các đàn anh khoa Luật đã niềm nở tiếp cận, mời ba người bọn họ nhảy khiêu vũ giao lưu.
Ba cô gái lớp quản lý của phòng 314 vừa dễ thương vừa quyến rũ, một người khí khái xinh đẹp, còn một người thanh tú đáng yêu.
Được hoan nghênh nhất!
“Một người thật lẳng lơ, một người giả vờ hào phóng, một người giả vờ đáng yêu, sinh viên mới trong lớp kinh tế chính trị chẳng mấy ai vào đại học để học tập cả, toàn làm bộ làm tịch trước mặt nam sinh!”
Trên khán đài cách đó không xa, một nữ sinh tóc ngắn giản dị đeo kính ghét bỏ nhìn mấy người Ninh Tú Phân bị đám nam sinh bao vây, hừ lạnh.
“Đúng vậy, vừa nhìn đã thấy trang điểm lộng lẫy không tập trung học hành, hội trưởng Lư, năm nay hội học sinh khoa Kinh tế chúng ta không nên cho sinh viên mới năm nhất vào hội học sinh.”
Một nữ sinh khác tết tóc hai bên cũng câu chữ đúng đắn mà hùa theo, đồng thời nịnh bợ nhìn người phụ nữ đứng ở giữa.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đứng ôm sách ở giữa, nhàn nhạt nhìn sân tập: “Các cô vẫn còn nhỏ, không nên tùy tiện định nghĩa người khác, phải quan sát nhiều hơn nữa.”
Mới khôi phục thi đại học, sinh viên ba mươi lăm tuổi cũng có.
Hai cô gái thấy đề nghị của mình bị phản bác không những không ngượng ngùng, mà còn sùng bái nhìn người phụ nữ kia: “Chúng tôi sẽ nhớ kỹ lời chỉ bảo của chủ tịch Lữ.”
Ba người rời khỏi sân tập.
Ở bên kia, buổi giao lưu náo nhiệt vẫn tiếp tục tiến hành.
Các nữ sinh nhỏ giọng thảo luận đàn anh nào hát hay, ai ngâm thơ càng có ý cảnh hơn.
Thật ra họ đang tìm xem có nam sinh nào mình yêu thích hay không.
Ninh Tú Phân không có hứng thú với những việc này, ngoại trừ lúc bắt đầu khiêu vũ một lần, lúc sau cô từ chối hết những đàn anh khác đến bắt chuyện.
Cô ngồi trên cỏ, vuốt ve dây chuyền ớt ngọc trên cổ, suy nghĩ về tin tức nghe được hôm nay.
Nếu đây là vật chủ nhân nhà họ Ninh yêu thích thì tại sao nó lại ở trên người cô?
Bà ngoại đã trộm hay là nhặt được nó? Hoặc là bà ngoại đã không nói thật?
Chuyện này tạm thời không vội, hai năm sau bến tàu mở cửa sẽ thả lỏng hơn một chút, cô sẽ tìm cơ hội đi thành phố Thâm Quyến một chuyến, đi cả… Hồng Kông.
Đến lúc đó biết đâu lại cần Vinh Cẩm Thiêm ra tay giúp đỡ.
Ninh Tú Phân nghĩ đến chuyện này, trong lòng hơi bực bội.
“Bạn học Ninh Tú Phân, sao em không ra chơi cùng mọi người.” Mội giọng nói ấm áp vang lên sau lưng Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân nhìn qua, người mặc áo sơ mi trắng trông có vẻ hào hoa phong nhã ngồi bên cạnh đưa cho cô một miếng bánh ngọt.
Cận Biên Cương, lớp trưởng lớp 1 năm hai khoa Luật, anh ta cũng là phó hội trưởng hội học sinh của trường, là một người nổi tiếng trong trường.
Nam sinh được hoan nghênh nhất trong buổi gặp gỡ giao lưu này, ừm, trông giống Cận Đông phiên bản tuổi trẻ, trầm ổn nhã nhặn.
Là một thằng nhóc đẹp trai!
Anh ta ngồi bên cạnh cô, phút chốc đã thu hút cái nhìn của vài nữ sinh cùng lớp.
Ninh Tú Phân khách sáo nhận bánh ngọt: “Cảm ơn đàn anh Cận, tôi không có hứng thú tham gia lắm.”
Cận Biên Cương cười: “Không có hứng thú với ai hết à.”
Ninh Tú Phân dừng một chút, vị đàn anh này khá thú vị đấy, cô híp mắt cười: “Sao vậy, đàn anh có hứng thú với tôi?”
Cận Biên Cương: “Khụ…”
Anh ta suýt thì sặc nước bọt của mình, cô đàn em này can đảm và thẳng thắn quá.
Ninh Tú Phân tiếp tục cười híp mắt nói nốt câu: “…Tôi thấy không giống lắm, không phải vừa rồi đàn anh vẫn luôn vây quanh chị Dương Dương, ánh mắt cũng chưa từng dời sao?”
Vốn tưởng rằng nam sinh muốn tiếp cận bạn cùng phòng của cô, nên hướng đến đẹp Sở Hồng Ngọc trước.
Ai ngờ người nhìn trúng Nghiêm Dương Dương lại đến trước!
Trên mặt Cận Biên Cương hơi đỏ, ho nhẹ một tiếng: “Ánh mắt đàn em tốt thật.”
Ninh Tú Phân nháy mắt: “Đàn anh Cận, anh đẹp trai như vậy, nhưng chị Dương Dương lại không thích loại hình như anh.”
Phong cách nhã nhặn như Hồ Ca không phải loại hình Nghiêm Dương Dương thích, Nghiêm Dương Dương thích loại hình mạnh mẽ tràn đầy khí khái của một người lính.
Hai người mà cô ấy nói chuyện trong buổi gặp gỡ giao lưu cũng là hai người trông có vẻ giỏi thể thao trong khoa Luật…
Ừ, sinh viên thể thao da đen khoa Luật, cánh tay lộ ra ngoài áo sơ mi cường tráng mạnh mẽ!
Chó Vinh vì có quân trang làm tăng lên khí chất anh tuấn lạnh lùng, nếu không khuôn mặt như trai bao của anh sẽ không được Nghiêm Dương Dương khen ngợi.
Cận Biên Cương cũng thẳng thắn, cười: “Tôi yêu thích đàn em Dương Dương, nếu đàn em đồng ý giúp tôi, làm việc do người, thành bại do trời.”
Đúng là đàn em Nghiêm Dương Dương không để ý anh ta.
“Vậy tôi được lợi gì?” Ninh Tú Phân cười khúc khích, Cận Đông bản tuổi trẻ này cũng rất có phong độ.
Đàn anh Cận vừa gặp đã yêu đôi chân dài của Dương Dương, nên muốn dùng thủ đoạn để tiếp cận chị Dương Dương?
Cận Biên Cương ho nhẹ rồi đưa cho cô một miếng bánh ngọt toàn kem: “Đàn em có yêu cầu gì cứ việc nói.”
Đôi mắt to của Ninh Tú Phân cong cong, cắn một miếng bánh kem thơm ngọt: “Vậy… Chốt kèo, nhiều nhất tôi chỉ giúp anh đưa thư tình, đồ ăn và đồ uống, nhưng tôi muốn lấy hoa hồng!”
Kem tươi lúc này được làm từ sữa động vật, hàng thật giá thật, vừa thơm vừa ngọt nên cô rất thích ăn.
Đàn anh còn rất cẩn thận tỉ mỉ mà nhìn ra được.
“Không sao, cho người trung gian lợi ích là điều nên làm.” Đối với hành vi đục nước béo cò của Ninh Tú Phân, Cận Biên Cương mỉm cười gật đầu.
Thời gian nửa sau của buổi gặp gỡ giao lưu, Ninh Tú Phân không nói chuyện với người khác nữa, phần lớn thời gian Cận Đông tuổi trẻ của Đại học Phúc Đán chỉ nói chuyện với cô.
Dẫn đến sự chú ý của mọi người xung quanh, trong đó có cả Sở Hồng Ngọc khá khó hiểu, không phải Ninh Ninh nhà cô ấy có một người anh họ rất đẹp trai sao?
Còn có…
“Ninh Tú Phân, vẫn chưa về ký túc xá?”
Không biết bóng người lạnh lùng thẳng tắp đứng ở sân tập từ lúc nào, anh nhàn nhạt ra hiệu cho đội huấn luyện viên đi theo mình rời đi.
Tay đang cắn hạt dưa của Ninh Tú Phân cứng đơ, sao con hàng này lại tòi ra trước đám đông vậy?
Ánh mắt Nghiêm Dương Dương sáng lên, rồi chạy qua, ôm chặt vai Ninh Tú Phân, nhìn Vinh Cẩm Thiêm.
“Chào buổi tối huấn luyện viên trưởng, tôi vẫn đang nhìn Tiểu Ninh, không có rác rưởi tạp nham nào ảnh hưởng tới em ấy!”
Ninh Tú Phân trừng mắt nhìn Nghiêm Dương Dương, trò gì đấy, chị trở thành gián điệp của Vinh Cẩm Thiêm rồi hả?
Ít nhất em cũng nhận được lợi ích từ đàn anh mới bán chị, chị thì chẳng cần gì đã bán em rồi, không phải đang làm hỗn loạn giá cả thị trường à?
Ánh mắt âm trầm lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm nhìn sang Cận Biên Cương đứng bên cạnh Ninh Tú Phân: “Vậy người… Vẫn luôn trò chuyện vui vẻ với Tiểu Ninh này…”
Không phải người tạp nham sao?
Nghiêm Dương Dương cẩu thả nhìn Cận Biên Cương đứng bên cạnh Ninh Tú Phân: “Đàn anh Cận?”
Cô ấy cười tươi với Vinh Cẩm Thiêm: “Đàn anh Cận không phải rác rưởi tạp nham, anh ấy rất giỏi, cũng khá xứng đôi với Tiểu Ninh.”
Ông lớn Vinh nghẹn lời: “…”