Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân nhìn người đàn ông trước mặt, cô cứng người ở đấy, cắn thịt viên Tứ Hỉ không biết phải làm gì.
Ánh mắt những người xung quanh nhìn qua…
Dù sao bài phát biểu lúc trưa nay của vị huấn luyện viên trưởng này làm người ta “ấn tượng sâu sắc”, huống hồ cả người anh từ đầu đến chân rất bắt mắt.
Anh lại làm như không thấy biểu cảm kỳ lạ và ngượng ngùng của cô, nhàn nhạt nói: “Ăn nhiều vào.”
Nói xong, anh thuận tay gắp miếng chả thịt tía tô từ trong hộp thức ăn của mình vào bát cô dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người xung quanh.
Xung quanh vang lên tiếng hít hà, hai mắt nhìn Ninh Tú Phân trở nên kỳ lạ, tràn đầy suy đoán.
Đôi mắt đào hoa của Sở Hồng Ngọc cong lên, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Vinh Cẩm Thiêm và Ninh Tú Phân, cười nhẹ: “Chà, Ninh Ninh, sao không giới thiệu một chút quan hệ giữa em với huấn luyện viên trưởng?”
Không quen biết lại còn chia thức ăn tự mình làm cho cô? Còn gắp thức ăn cho cô?
Nhà ăn Đại học Phúc Đán làm gì có mấy món như chả thịt tía tô!
Ninh Tú Phân chỉ có thể miễn cưỡng nuốt thịt viên Tứ Hỉ trong miệng, ánh mắt đảo liên tục: “À thì em… Em và anh ấy là…”
Cô nhìn chằm chằm Vinh Cẩm Thiêm, ông nội anh, quan hệ chúng ta là gì mà anh chạy đến đây làm trò này?
Trông anh như không muốn trả lời, cô nghiến răng bất chấp nói: “Anh ấy là cậu em…”
“Tôi là anh họ cô ấy.” Giọng nam lạnh lùng êm tai vang lên.
Ninh Tú Phân suýt nữa bị nghẹn: “…”
Chó Vinh, tên khốn này, cố ý đúng không? Tôi biết ngay mà, lời khai không khớp sẽ bị lộ!
Nghiêm Dương Dương nghi hoặc: “Rốt cuộc quan hệ của hai người là gì vậy, anh họ và cậu không giống nhau đâu.”
Ninh Tú Phân nghiến răng nghiến lợi, đúng vậy, anh ấy không phải đồ vật, mà là một con chó!
Cô biết ngay anh lại bắt đầu chó rồi, không ngoài dự đoán mà!
Ninh Tú Phân ngoài cười trong không cười mà gắp miếng chả thịt tía tô lên giống như đang gắp thịt Vinh Cẩm Thiêm vậy: “Em chưa nói hết câu, anh ấy là con trai của cậu em, nên hiển nhiên là anh họ rồi!”
Chó Vinh muốn làm trò gì vậy!
Mọi người xung quanh nháy mắt ầm ĩ, hóa ra em họ của huấn luyện viên trưởng năm nay là sinh viên năm nhất của trường bọn họ!
Vinh Cẩm Thiêm thấy Ninh Tú Phân gặm chả như đang ăn thịt anh vậy, khuôn mặt tròn nhỏ tức giận, anh nhướn mày: “Ăn ngon không, tôi tự làm đấy.”
Ninh Tú Phân: “Hừ… Ngon!”
Đồ không biết xấu hổ, giả vờ em gái anh ý, làm sao cô lại không nếm ra được đây là tay nghề của bà Hạ chứ?
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân như vậy là biết ngay trong lòng cô đang mắng anh kịch liệt.
Hơn nữa còn mắng rất… Ừm, thô tục.
Tâm trạng anh khá tốt mỉm cười: “Buổi tối biểu diễn xong thì về nhà sớm một chút, đừng làm ông bà lo lắng.”
Ninh Tú Phân kìm lại tức giận, giọng điệu không tốt nói: “Biết rồi!”
Sở Hồng Ngọc nhìn bầu không khí kỳ lạ giữa họ, đôi mắt đào hoa của cô ấy lóe lên, cười tít mắt: “Ra là vậy, vậy tại sao Ninh Ninh lại nói không quen biết huấn luyện viên trưởng?”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân, hơi nhướn mày: “Chúng ta không quen biết?”
Ninh Tú Phân không thèm nhìn anh, cúi đầu chọc cơm: “Còn không phải vì anh ấy phải làm huấn luyện viên trưởng của chúng ta à, em không muốn người ta nói em ỷ vào quan hệ mà không nghiêm túc huấn luyện quân sự!”
Vinh Cẩm Thiêm hời hợt nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không thiên vị đâu, càng là người thân thì càng phải tập luyện nhiều hơn.”
Đũa của Ninh Tú Phân dừng lại, trên mặt không biểu cảm: “…”
Sư bố anh! Sao cô lại cảm thấy trong lời nói của anh có hai loại ý xấu nhỉ… Một loại là lấy việc công báo thù riêng, còn một loại… Rất vô liêm sỉ.
Chắc là cô lầm tưởng rồi, hợp tan trong yên bình, ông lớn tương lai không đến mức so bì với một cô gái như cô.
“Huấn luyện viên trưởng đúng là công chính nghiêm minh!” Vốn dĩ từ buổi trưa Nghiêm Dương Dương đã rất thưởng thức phong độ và tính cách của Vinh Cẩm Thiêm, vội vàng sùng bái nhìn anh.
Ninh Tú Phân giật khóe miệng, giả tạo, tất cả toàn là bong bóng giả tạo!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Nghiêm Dương Dương và Sở Hồng Ngọc: “Các cô là bạn cùng phòng của Ninh Tú Phân, các cô vất vả rồi.”
Nghiêm Dương Dương vội vàng thẳng thắn ôm lấy vai Ninh Tú Phân: “Đúng vậy, huấn luyện viên trưởng đừng lo, chúng tôi sẽ chăm sóc Ninh Ninh.”
Đôi mắt đào hoa của Sở Hồng Ngọc vẫn nhìn qua nhìn lại Vinh Cẩm Thiêm và Ninh Tú Phân.
Chậc, bầu không khí của hai anh em họ này rất đặc biệt, giống đôi tình nhân nhỏ đang giận dỗi nhau vậy.
Cô ấy mỉm cười: “Ninh Ninh là em út trong ký túc xá chúng tôi, điều nên làm mà, tối nay có buổi gặp gỡ giao lưu với các sư huynh năm hai khoa luật, chúng tôi sẽ để ý Ninh Ninh để em ấy không bị bắt nạt, anh họ yên tâm.”
Ninh Tú Phân suýt sặc: “Khụ… Gặp gỡ giao lưu với khoa luật?”
Sao cô không biết?
“Đáng lẽ buổi trưa tập xong sẽ nói với em, nhưng em đã chạy vụt đi rồi!” Nghiêm Dương Dương vừa bới cơm vừa phàn nàn.
Ninh Tú Phân: “Được rồi.”
Vinh Cẩm Thiêm vừa ăn cơm vừa nhàn nhạt nói: “Là một học sinh thì việc học là quan trọng nhất nên phải nắm chặt thời gian học tập, xây dựng bốn hiện đại hóa, và không nên yêu sớm.”
Mặt Ninh Tú Phân đỏ bừng: “Khụ…”
Chó Vinh, lời này mà anh cũng nói được sao?
Những chuyện đã làm lúc trước, là do anh quên rồi, hay do tôi nhớ nhầm rồi?
Thôi bỏ đi! Cô thường cảm thấy không hợp với anh vì không đủ vô liêm sỉ!
Mắt mày Sở Hồng Ngọc cong cong nhìn Ninh Tú Phân trêu chọc: “Anh họ quản quá nhiều, còn quản nhiều hơn mẹ em ấy nữa.”
Vinh Cẩm Thiêm gắp thức ăn cho Ninh Tú Phân, chậm rãi nói: “Ninh Tú Phân được tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, mẹ em ấy không rảnh quản em ấy đâu, phải không?”
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người xung quanh, Ninh Tú Phân cắn đũa, nặn ra một chữ từ kẽ răng: “Phải!”
Ở dưới gầm bàn, cô tức nước vỡ bờ mà đạp bắp chân anh một cái!
Một vừa hai phải thôi!
Vinh Cẩm Thiêm dừng một chút, liếc Ninh Tú Phân một cái, chỉ hơi gật đầu với bọn họ: “Mọi người từ từ ăn, tôi còn có cuộc họp.”
Nói rồi, anh đứng dậy rời đi.
Những ánh mắt không nỡ của vài nữ sinh nhìn bóng lưng Vinh Cẩm Thiêm rời đi…
Bộ quân trang màu xanh và cái mũ thẳng thớm khí phách, làm tướng mạo của anh bớt đi sự dịu dàng nhiều hơn sự lạnh nhạt, thêm tư thế thẳng đứng càng làm lộ rõ vẻ tuấn tú lạnh lùng của anh.
Anh vừa đi, các nữ sinh xung quanh đã mượn cớ vây đến nói chuyện nhiệt tình với Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân lại không ngốc, cô biết tám mươi phần trăm là đến vì Vinh Cẩm Thiêm.
Cô không có tâm trạng rũ mắt tiếp tục ăn cơm, trong lòng hơi phiền muộn.
Thôi bỏ đi, chả liên quan gì đến cô.
Buổi biểu diễn mừng Quốc Khánh buổi tối rất náo nhiệt, hồng kỳ bay phấp phới, tràn ngập hương vị năm tháng.
Ninh Tú Phân đứng một bên, nhìn đám đông bạn học tinh thần phấn chấn, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười.
Đây là lần đầu tiên cô tham gia hoạt động của trường đại học, cảm giác vào đại học… Hóa ra tốt đẹp như vậy!
“… Để chúng ta lay động mái chèo, thuyền nhỏ đẩy ra gợn sóng, mặt biển phản chiếu ngọn tháp trắng xinh đẹp, xung quanh bao vây bởi cây xanh và tường đỏ… Cơn gió mát thổi tới trước mặt.”
Giọng hát của tuổi trẻ bay ra khỏi hội trường, lay động trong bầu trời đêm đầy sao của năm 1979.
Hoạt động chào mừng Quốc Khánh cho sinh viên mới kết thúc thành công tốt đẹp.
Các sư huynh năm hai khoa luật đã đợi ở cửa hội trường từ sớm.
Thấy các sư muội tiến vào, các nam sinh lộ ra nụ cười rực rỡ giơ tay chào hỏi.
“Các sư muội khoa kinh tế, ở đây nè, chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon ở sân tập!”
Đại học Phúc Đán là một trường đại học tổng hợp khoa học tự nhiên, bình thường khoa học tự nhiên nữ ít nam nhiều, sói nhiều thịt ít!
Trong số sinh viên mới của các khoa năm nay, năm nhất khoa kinh tế có nhiều cô gái xinh đẹp nhất, lúc bọn họ đón sinh viên mới đã thấy được, ra tay trước có lợi thế!
Các nữ sinh năm nhất khoa kinh tế nhìn nhau, cùng nở nụ cười thẹn thùng lại mong đợi, đi theo các sư huynh đến sân tập của trường.
Trên sân tập có một khoảng lớn nến đã được thắp lên từ sớm, còn có rất nhiều hoa quả theo mùa, ngay cả… Cà phê, bánh mì và bánh kem nhỏ cũng có.
Thấy mấy người Sở Hồng Ngọc xinh đẹp nhất, các nam sinh năm hai khoa luật càng nhiệt tình vây lại, lúc đưa bánh ngọt, lúc lại đưa hoa quả.
Sở Hồng Ngọc liếc qua, nhướn mày nói nhỏ vào tai Ninh Tú Phân.
“Lần này các sư huynh bỏ ra nhiều tiền lắm, họ đã đến cửa hàng hoa quả Công Thái và nhà máy thực phẩm Cáp Nhĩ Tân trên đường Hoài Hải mua rất nhiều đồ, Ninh Ninh, em không thể bị chút ít ơn huệ này của đám nam sinh lừa đấy.”
Ninh Tú Phân vừa gật đầu, vừa lơ đãng nghĩ, loại hình quyến rũ như ông lớn Vinh hiến thân còn không hấp dẫn được cô.
Huống hồ là đám dưa xanh trứng sống này!
Cô vừa ăn bánh kem vừa nhìn xung quanh: “Ừm… Chị, chị có biết các giáo quan của chúng ta ở chỗ nào không?”
Cô phải tìm cơ hội hỏi xem tên chó Vinh Cẩm Thiêm này muốn làm trò gì!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!