Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Ánh sáng trong mắt chú Phương lại xuất hiện, nhưng tầm mắt chỉ dừng lại trên cái vòng đó.
Ông ta lấy kính lúp ra, nâng cái vòng lên soi kỹ dưới ánh sáng: “Vòng tay khảm chữ phúc làm từ gỗ trầm hương được dát vàng…”
Một lúc sau, ông ta buông vòng xuống nhìn Ninh Tú Phân, ánh mắt sâu thẳm: “Chiếc vòng này là một cặp với chiếc vòng tay khảm chữ thọ làm từ gỗ trầm hương được dát vàng của Thái hậu thời nhà Thanh ở trong cung, lão Liễu nói đúng thật, nguồn hàng trong tay cháu đúng là không bình thường.”
Ninh Tú Phân cười ngọt ngào: “Chú Phương khách khí quá, chú nể mặt chú Liễu mà giúp cháu tìm nguồn hàng làm chăn đệm, lại tìm nguồn hàng văn phòng phẩm, vậy cháu cũng phải xứng đáng với lòng tin của chú chứ.”
Từ khi văn kiện về mở cửa được ban hành vào cuối năm ngoái, các doanh nghiệp tư nhân nhỏ ngày càng nhiều.
Luôn có những người có bản lĩnh thu mua được phiếu vải, bông vải và những văn phòng phẩm đó.
Chú Phương là ông chủ cửa hàng tạp hóa có rất nhiều mối quan hệ mà chú Liễu giới thiệu, ông ta bán đủ thứ.
Trước khi cô rời khỏi huyện, gã mập lùn dưới quyền chú Liễu tìm đến, còn muốn trèo tường vào, kết quả là suýt chút nữa bị A Hắc cắn chết, hắn sợ đến mức vãi đái ra quần.
Lúc đó cô mới biết, chú Liễu muốn gặp cô trước khi cô đi.
Nên cô đã đến.
Trong một khoảng sân nhỏ sạch sẽ, chú Liễu bày bàn trà trên bàn vuông, rót trà cho cô.
Ông ta nói: “Trước đây vẫn không biết em gái tên gì, nên tôi đã hiểu lầm, từ nay về sau nếu Tiểu Ninh đồng ý, tôi sẽ coi em như em gái ruột, sau này chúng ta phải thường xuyên trao đổi hợp tác với nhau.”
Mặc dù ông ta chỉ dùng ấm sứ bình thường, trà cũng là trà thô, nhưng nhìn tư thái bày bốn cốc trà sứ này trông hơi quen mắt…
Ninh Tú Phân nhướn mày, cô nhớ ra rồi…
Trông chú Liễu thế này cảm giác hơi giống nghệ thuật bày trà nhận lỗi ở tỉnh Quảng Đông hay bên chính phủ Hồng Kông.
Nhưng ông ta không hiểu, mà hoàn toàn là trông mèo vẽ hổ, ừ, chẳng ra cái gì cả.
Cô bình tĩnh nhận cốc trà, trong lòng đã phỏng đoán được…
Xem ra sếp của cấp trên chú Liễu là người Quảng Đông và Hồng Kông.
Ninh Tú Phân nhận trà nhưng không uống, chợt cô lưu loát nghiêng cổ tay đổ xuống gốc cây…
“Chú Liễu, nghệ thuật pha trà không phải như vậy đâu, phải làm ấm dụng cụ, nhận trà, trái trà, pha trà, hớt bọt, ủ trà, tráng cốc, rót trà!”
Đời trước vì giúp Lý Diên tiếp đãi đồng nghiệp và lãnh đạo, cô đã bỏ rất nhiều công sức vào nghệ thuật trà, nên dĩ nhiên cô hiểu về nó.
Cơ thể to lớn của chú Liễu run lên, ánh mắt nhìn Ninh Tú Phân càng thêm kiêng nể.
Làm sao một cô gái như cô lại tỏ ra quen thuộc với phong cách “uống trà nhận lỗi” của xã đoàn chính phủ Hồng Kông như vậy?
Rốt cuộc cô có bối cảnh gì?
Ninh Tú Phân không rõ chú Liễu đang suy diễn gì, cô trực tiếp hỏi: “Chú Liễu, không phải lúc trước chú hận tôi vì đã phá hỏng kế hoạch của chú, ép chú bị lỗ một vố lớn à?”
Cô vẫn luôn hoài nghi về chuyện này.
Chú Liễu nhìn chằm chằm Ninh Tú Phân, chỉ cảm thấy đôi mắt to cong cong của cô vẫn giống cô gái “đơn thuần” mặc bộ quần áo rách rưới như lần đầu gặp đó.
Giống như bản thân ông ta cũng chỉ là một người buôn bán nhỏ bình thường đơn giản, bày quán thu mua đồ cổ với giá rẻ ở chợ đồ cũ.
Nhưng mà, ông ta không phải người mua bán bình thường, cô cũng không phải cô gái đơn thuần đó.
Cô gái trước mặt bán ra toàn là đồ tốt, có kiến thức về đồ cổ, lại có gan dám ép ông ta phải chịu lỗ vốn, và còn… Cái bóng đen mang sát khí trầm trọng khiến người không thể chống lại kia.
Rõ ràng cô là một người lăn lộn xã hội như ông ta, vậy mà lại là trạng nguyên khoa học xã hội trong kỳ thi đại học, còn là người nhà của người mặc chế phục?
Cô còn biết về phương pháp làm trà nhận lỗi của xã đoàn chính phủ Hồng Kông!
Không, chắc chắn cô không chỉ có một mình cô, nhất định là một nhóm người thâm sâu khó dò!
Tại sao bọn họ lại tìm đến ông ta?
Chú Liễu thận trọng tàn ác cũng đa nghi, nháy mắt đã suy diễn ra rất nhiều thứ “nước sâu không thể kể”.
Ông ta híp đôi mắt nhỏ lại, ra hiệu cho tên béo lấy tập tài liệu đến, để trước mặt Ninh Tú Phân…
“Đây là lòng thành của tôi, Tiểu Ninh nhìn sẽ hiểu.”
Loại người có thực lực, có ô dù, có mưu kế thế này chỉ thích hợp kết thân, không nên đắc tội!
Vốn dĩ ông ta mời cô đến uống trà nhận lỗi, là để kết thân với cô!
Ninh Tú Phân không biết, cô đã trở thành nhân vật “có ô dù”, thâm sâu khó dò trong sự suy diễn điên cuồng của chú Liễu.
Cô chỉ cảm thấy giống như không mò ra được suy nghĩ của hòa thượng Trương Nhị, ông chú này không trả lời câu hỏi của cô mà còn đưa lòng thành, ông ta muốn làm gì vậy?
Cô nhận tập tài liệu rồi mở ra, con ngươi co lại.
Vậy mà lại là tư liệu về tập đoàn buôn người thông đồng với Trịnh Bảo Quốc mà cảnh sát đang truy bắt kia!
Rõ ràng đến cả nơi ẩn nấp của bọn chúng, đồng bọn của chúng là ai, “hàng hóa” bị bắt cóc buôn bán trong tay chúng bị nhốt ở đâu!
Chú Liễu mỉm cười nhấp trà trong cốc sứ: “Đám ngu xuẩn ngoài tỉnh này giở thói ngang ngược trên địa bàn của chúng ta, còn dám động vào Tiểu Ninh, hiển nhiên tôi không thể chối từ mà phải dọn sạch!”
Ninh Tú Phân đóng tài liệu lại, đè hoài nghi trong lòng xuống, mỉm cười nhìn chú Liễu: “Chú Liễu, chú nói thật đi, tại sao chú lại giúp tôi?”
Ninh Tú Phân rất rõ ràng, không được tỏ ra sợ hãi khi đối mặt với loại người như chú Liễu.
Chưa biết chừng sợ hãi sẽ bị ông chú trông như thật thà thân thiện này dẫn người loạn dao chém chết!
Chú Liễu cau mày, cô cảm thấy chút lòng thành này chưa đủ để kết bạn nên mới hỏi lại câu này sao?
Chú Liễu liếc nhìn mập mạp, mập mạp lại cung kính đưa một lá thư cho Ninh Tú Phân: “Đây là để hiếu kính chị Ninh.”
Ninh Tú Phân chẳng hiểu ra sao: “…”
Anh trai, anh cũng sắp bốn mươi tuổi rồi đấy, còn gọi tôi là chị thuận miệng như vậy.
Ninh Tú Phân mở thư ra xem, là một số phương thức liên lạc và địa chỉ ở Thượng Hải.
Chú Liễu mỉm cười ra vẻ chân thành thân thiết: “Tôi biết em Ninh không thiếu tiền, nên tôi giới thiệu mối quan hệ ở Thượng Hải cho em, em cần gì thì họ sẽ nghĩ cách đưa tới tay em, em muốn bán gì họ cũng có thể thu lấy!”
Ninh Tú Phân không… Tôi thiếu tiền, có chứng ám ảnh thiếu tiền nghiêm trọng!
Vì sao mỗi lần cô hỏi tại sao chú Liễu lại lấy lòng người qua đường như cô, đám người này lại như đang đối mặt với kẻ địch vậy?
Làm như cô là địa chủ ác độc gì đó bắt ép đám Dương Bạch Lao bọn họ phải tặng đồ không bằng!
Mặc dù không biết rốt cuộc chú Liễu muốn làm gì, nhưng việc ông ta lấy lòng là sự thật.
Cuối cùng, cô vẫn mỉm cười gật đầu: “Vậy cảm ơn chú Liễu, tuổi tôi còn nhỏ nên nhận chú làm anh lớn không thích hợp lắm, chú coi tôi như cháu gái là được.”
Những mối quan hệ ở Thượng Hải này, đợi cô dần dần cẩn thận phân rõ, biết đâu thật sự dùng đến.
“Được rồi, vậy chú Liễu chúc cháu gái ngoan ngày sau tương lai tươi sáng, phát đạt rồi đừng quên chú nhé!” Chú Liễu ân cần đứng dậy, đưa tay về phía cô.
Ninh Tú Phân cũng nhiệt tình: “Cùng nhau làm giàu!”
Chó Vinh… Đội trưởng Vinh không biết bản thân tức giận đã biến Ninh Tú Phân thành người “thâm sâu khó dò”, chính Ninh Tú Phân cũng không biết mình lại “có ô dù”.
Một già một trẻ nhìn nhau cười, bắt tay không khác gì người thân, trời xui đất khiến mà giấu kín suy nghĩ của riêng mình trong lòng.

Sau khi đến Thượng Hải, Ninh Tú Phân theo hướng dẫn tìm được chú Phương, chú Phương đọc thư của chú Liễu rồi tiếp đón cô.
Nghe nói trước giải phóng, gia tộc chú Phương đã từng giàu có đến mức bang Thanh Hồng cũng phải nể mặt.
Mặc dù bây giờ gia tộc không còn nữa, ông ta cũng chỉ là một ông thợ may già, nhưng các mối quan hệ vẫn còn rộng khắp, dùng từ ngữ địa phương của Thượng Hải là ông lão tinh thông nhiều thứ.
Hai lần trước cô nhờ chú Phương tìm giúp một chút đồ dùng hàng ngày để bày quán, ông ta làm được hết.
Hai người bọn họ cũng đã thỏa thuận xong tiền hàng, nhưng lần này…
Đôi mắt to của Ninh Tú Phân lóe lên, nhìn chú Phương trước mặt, nụ cười càng rực rỡ hơn: “Chú Phương à, chú xem cái vòng này có thể đổi lấy cái gì?”
Chú Phương nhìn cô, nhạy bén phát hiện cô không hỏi giá bao nhiêu, mà hỏi có thể đổi lấy cái gì, nhưng đây đúng là đồ tốt.
Ông ta đẩy kính lão hình tròn, cười: “Tiểu Ninh à, cháu muốn đổi lấy thứ gì?”
Ninh Tú Phân nói: “Cháu muốn đổi con đường có thể mua ét xăng thơm ăn được từ nhà máy hóa chất hằng ngày ở Thượng Hải với giá bình thường.”
Thần sắc trên mặt chú Phương thay đổi: “Cháu có biết những thứ này không phải thứ cá nhân có thể tìm cách được, mà phải được bên trên phê duyệt mới lấy được tới tay à!”
Đây không phải chuyện mà tiền có thể giải quyết, loại nguyên liệu hóa chất công nghiệp này, đặc biệt là loại thực phẩm nguyên liệu hóa chất công nghiệp chịu ảnh hưởng từ các cuộc vận động lớn nên sản lượng rất thấp.
Mấy năm này mới khôi phục lại, mặc dù không phải vật tư chiến lược, nhưng chỉ có được phê duyệt mới lấy được, hoàn toàn không phải chuyện một người có thể làm được.
Ninh Tú Phân cười: “Chính vì người thường không thể làm được nên cháu mới tìm đến chú!”
Ánh mắt chú Phương sắc bén nhìn chằm chằm cô: “Cháu muốn những thứ này làm gì? Bán lại những đồ ăn bình thường không có vấn đề gì lớn.”
“Nhưng bán lại nguyên liệu hóa chất công nghiệp là phạm tội, phải ngồi tù đấy!”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!