Con ngươi cô co rút lại.
Vinh Cẩm Thiêm? Không phải anh đi rồi à? Làm sao… Lại ở Đại học Phúc Đán?
Bóng người cao gầy trên sân khấu nhàn nhạt nói.
“Một tháng tiếp theo là thời gian huấn luyện quân sự, tôi không mong sẽ có người đến muộn, bằng không các bạn sẽ được mở mang kiến thức về hậu quả của việc không tuân thủ thời gian.”
Rõ ràng nói lời uy hiếp nhưng giọng của anh lại lạnh lùng bình tĩnh, khiến mọi người nhớ đến bạc hà và đá viên mát lạnh trong mùa hè nóng nực.
Không có sự hùng hồn thường thấy của thời đại này, cũng không khích lệ hay răn dạy, một câu nói làm tất cả sinh viên im thin thít.
Những sinh viên đang ồn ào làm việc riêng đồng loạt nhìn người đàn ông phía trên.
Sau đó, mọi người nghe được huấn luyện viên trưởng của bọn họ thong dong nói: “Bài phát biểu kết thúc.”
Vinh Cẩm Thiêm đi thẳng xuống sân khấu.
Chủ nhiệm khoa mập mạp hơi ngẩn ngơ, ơ, nói xong rồi?
Ông ta chưa từng thấy bài phát biểu nào “ngắn gọn đanh thép” như vậy, chẳng có bầu không khí gì cả!
Nhưng sau khi vị huấn luyện viên trưởng đó đi xuống, toàn bộ hội trường dần dần vang lên tiếng vỗ tay, hơn nữa… Rất nhiệt tình!
Bài phát biểu dài dòng của các nhà lãnh đạo trên thế giới tận lực vừa khắm vừa dài, còn tự làm bản thân cảm động!
“Chết tiệt, huấn luyện viên trưởng của chúng ta thật phong cách, chị thích sự mạnh mẽ này!” Nghiêm Dương Dương kích động vỗ tay.
Ninh Tú Phân lấy lại tinh thần, cười nhẹ một tiếng: “Gì mà mạnh mẽ chứ, có mà giống chó thì đúng hơn!”
Xung quanh hơi ồn ào, Nghiêm Dương Dương nghi hoặc: “Em nói gì cơ?”
Nhưng Sở Hồng Ngọc lại nghe thấy, liếc mắt quyến rũ nhìn Ninh Tú Phân: “Làm sao, em quen vị huấn luyện viên trưởng xinh đẹp của chúng ta à?”
Dù cách khá xa, còn đội mũ, nhưng cô ấy liếc mắt là thấy vị huấn luyện viên trưởng lạnh như băng trên sân khấu kia.
Chậc… Trông cũng ngon đấy.
Ninh Tú Phân không để tâm nhìn sổ nhỏ của mình: “Không quen, chỉ cảm thấy anh ấy trông kỳ lạ.”
Sở Hồng Ngọc nghịch tóc trong tay, đôi mắt đào hoa cong lên, nhẹ giọng nói.
“Ồ, ý em là anh ta trông còn đẹp hơn phụ nữ đúng không, chị nói cho mà nghe, không phải cứ mày rậm mắt to mới gọi là đẹp đâu. Giống huấn luyện viên trưởng của chúng ta, nếu ở Thượng Hải cũ thì anh ta có thể làm băng Xích Bạch được rồi đấy.”
Ninh Tú Phân: “…”
Chị à, chị xác định mình đang khen người sao? Băng Xích Bạch không phải là chửi những kẻ cặn bã của xã hội Thượng Hải cũ chuyên ăn bám phụ nữ lừa tiền à?
Nhưng mà…
Đừng nhìn Vinh Cẩm Thiêm bây giờ trông mặt người dạ chó, anh thật sự từng ăn bám cô đấy!
Ninh Tú Phân nghĩ vậy lại thấy vui vẻ.
Cuối cùng đến lượt năm nhất khoa Kinh tế lên sân khấu biểu diễn.
Khóa này một lớp có hai mươi chín người, lần này đến tổng cộng mười lăm nam sinh, mười ba nữ sinh.
Vốn chia nam nữ hợp tác biểu diễn và chia phần hát đồng ca, nhưng do ký túc xá của Ninh Tú Phân có một nữ sinh chưa đến báo danh, nên thừa ra hai nam sinh, vừa hay ghép thành một cặp.
Ninh Tú Phân tưởng mình sẽ căng thẳng hoặc biểu cảm cứng đơ khi lên sân khấu trước mặt Vinh Cẩm Thiêm.
Kết quả bạn hợp tác của cô chỉ là một bạn nam nhỏ mới mười tám tuổi, là người thành phố Tân Thị.
Cậu ta nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Ninh Tú Phân, cười: “Úi, chị Ninh, em không làm điều phi pháp gì đâu nhá!”
Ninh Tú Phân nghe giọng điệu cậu ta giống như đang tấu nói, cũng phụ họa theo: “Phải nói thế nào?”
Nam sinh thở dài: “Biểu cảm nghiêm túc này của chị, em còn tưởng không phải chị đến nhảy cùng em đâu, mà là đến xử bắn em đấy!”
“Hì…” Ninh Tú Phân không khỏi bật cười.
Phải rồi, mọi người ở thành phố Tân Thị, những người biết nói di sản văn hóa phi vật thể tấu nói được thành lập.
Nhưng sau một hồi ồn ào như vậy, cô cũng không còn căng thẳng và cứng đờ nữa, làm như không nhìn thấy người dưới sân khấu, chuyển động bình thường, tập luyện nhảy giao lưu và hát… Nhạc thiếu nhi.
Chà, không biết cái đầu nhỏ của giáo viên hướng dẫn nghĩ sao mà ra sự phối hợp kỳ lạ như vậy!
Vinh Cẩm Thiêm ngồi dưới nhìn cô gái trên sân khấu, vẫn là khuôn mặt quen thuộc và đôi mắt to, nhưng cô ân mặc càng có phong cách phương Tây hơn.
Váy yếm màu đỏ dài đến gối, tóc quăn dài đến eo buộc nửa đầu, phần còn lại làm những lọn xoăn xinh đẹp buông trên vai.
Trên tóc cài chiếc kẹp tóc cùng màu, đôi môi đỏ tươi làm nổi bật lên làn da trắng ngần.
Anh híp mắt, xem ra cô sống khá tốt, quan hệ với bạn học nam bên cạnh cũng rất tốt.
Vinh Cẩm Thiêm hơi bĩu môi, anh biết ngay cô không để bụng những gì từng có với anh mà.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh nhạt rũ mắt, hỏi người bên cạnh: “Kim Dương, tôi nhớ cậu là huấn luyện viên phụ trách năm nhất khoa Kinh tế đúng không?”
Sĩ quan trẻ tuổi bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, đội trưởng Vinh.”
Vinh Cẩm Thiêm nhàn nhạt nói: “Lần này tăng thêm mục tự vệ cho nữ, cậu dạy đi.”
Kim Dương sững sờ, rồi gật đầu: “Rõ!”
Diễn tập kết thúc, Ninh Tú Phân thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng xuống sân khấu.
Dù cô tự nói mình phải bình tĩnh, nhưng không biết vì sao luôn cảm thấy ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm làm người sáng rọi sau lưng.
Thôi, không quan tâm tại sao anh lại làm huấn luyện viên trưởng của đợt huấn luyện quân sự trường Đại học Phúc Đán, dù sao cô cũng có việc phải làm nên sẽ cách xa anh một chút.
“Em đi đâu vậy, bảy giờ tối nay biểu diễn đấy.” Nghiêm Dương Dương thấy Ninh Tú Phân đeo túi và lấy chìa khóa xe đạp, trông như muốn đi ra ngoài, cô ấy rất lo.
Dù Ninh Tú Phân chỉ nhỏ hơn cô ấy một tuổi, nhưng vóc người cô nhỏ nhắn lại có khuôn mặt non nớt, cô ấy và đối thủ một mất một còn Sở Hồng Ngọc coi Ninh Tú Phân là em út của ký túc xá.
Ninh Tú Phân lắc tay: “Em còn có việc, sáu giờ tối nay chắc chắn sẽ quay lại!”
Nghiêm Dương Dương còn muốn nói gì đó, nhưng Ninh Tú Phân đã chạy xa, cô ấy lẩm bẩm.
“Đúng là, sau khi diễn xong, các đàn anh của khoa Luật còn nói muốn nữ sinh lớp chúng ta tham gia gặp gỡ giao lưu nữa, con bé này chẳng đợi người ta nói xong đã chạy rồi!”
Lúc Vinh Cẩm Thiêm đi qua, liếc Nghiêm Dương Dương một cái, gặp gỡ giao lưu?
Sau đó anh nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, cũng quay người rời đi.
Ninh Tú Phân đạp xe đạp kiểu nữ mới mua nửa tháng, qua lại như con thoi giữa những con hẻm đầy ga trải giường phấp phới và quần áo lúc ba giờ chiều.
Hai mươi mấy phút sau, cô đạp xe đến trước cửa một tòa nhà nhỏ.
Trong tòa nhà nhỏ có mấy hộ gia đình ở, tầng một là một tiệm may cá nhân.
Ninh Tú Phân dừng xe trước cửa, đi vào tiệm.
Một thợ may nam trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo thước dây trên cổ đang ủi quần áo, nghe thấy tiếng chuông gió kêu “leng keng” ngoài cửa vang lên.
Ông ta ngẩng đầu, vừa thấy Ninh Tú Phân đã thân quen chào hỏi: “Tiểu Ninh, lại đến mua vải lẻ à, lô chăn lần trước bán hết rồi sao?”
Ninh Tú Phân lại cong mắt nhìn ông ta, cười: “Chào buổi chiều chú Phương, chăn đệm lần trước bán rất rốt, nhưng cơ bản mọi người đã nhập học xong rồi, lần này cháu đến bán đồ cho chú.”
Nghe Ninh Tú Phân nói vậy, thợ may nam dừng một chút, ông ta ngẩng đầu nhìn Ninh Tú Phân, hai mắt phát sáng.
Ông ta cười nói: “Phải không, vậy đi theo chú.”
Nói rồi ông ta nhìn người làm thuê trong tiệm may, đối phương gật đầu.
Chú Phương quay người đi vào phòng trong, Ninh Tú Phân cũng không sợ mà đi theo vào.
Đi qua một gian phòng trông giống phòng khách, ở trong cùng vẫn còn một căn phòng.
Bên trong tủ bày hàng lỗi thời chất đầy các loại hàng cũ bừa bộn, trông giống một cửa hàng tạp hóa hoặc là kho để đồ linh tinh.
Trên tủ kính ố vàng để một bình ngọc lưu ly, bên trong đựng kẹo pha lê bảy sắc cầu vồng, phát ra ánh sáng lờ mờ xinh đẹp.
Chú Phương lấy kính xuống, nhìn cô cười: “Tiểu Ninh à, cháu muốn bán gì, cháu cũng biết chú rất hiếm khi thu mua đồ.”
Sau khi Ninh Tú Phân lấy một gói khăn tay nhỏ từ trong túi mở ra thì đồ vật bên trong cũng xuất hiện theo.