Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Cô gái thủ đô Nghiêm Dương Dương cao 172cm mày liễu nháy mắt dựng lên, lao vào cô gái giường trên mắng: “Sở Hồng Ngọc, cái gì mà tớ to xác như vậy mặc gì cũng xấu! Đừng tưởng rằng cậu nói tiếng Thượng Hải thì tớ không nghe hiểu!”
Một bóng người mảnh khảnh lười biếng ngồi dậy trên giường, khuôn mặt yêu kiều làm người kinh ngạc lộ ra sau màn.
Sở Hồng Ngọc chống cằm nhìn cô ấy: “Tớ nói tiếng phổ thông, cậu nghe không hiểu thì bỏ đi.”
Chiều theo các cô, cô ấy đã dùng tiếng nói lơ lớ không ra tiếng Thượng Hải cũng chẳng rõ tiếng phổ thông để nói chuyện.
Cô gái nhỏ nhắn ngoài cửa cầm chuối đi vào, thấy hai người đang giương cung bạt kiếm.
Cô vừa lột vỏ vừa nhướn mày: “Hai người một Nam một Bắc sao lại bắt đầu yêu nhau lắm cắn nhau đau rồi!”
“Nhỏ lưỡng Quảng im đi, ăn chuối cho khỉ của em đi!” Hai người trợn mắt nhìn cô.
Không biết nhỏ lưỡng Quảng này nói từ mới tạo ra gì mà… Yêu nhau lắm cắn nhau đau!
Ninh Tú Phân cong mắt cười, cắn một miếng: “Vâng ạ, mời hai chị tiếp tục!”
Phòng 314 tầng ba là phòng sáu người, hiện tại chỉ có bốn người ở…
Một cô gái nhanh nhẹn năng nổ người thủ đô, một người đẹp yêu kiều điển hình của Thượng Hải, cả hai lớn hơn cô một tuổi.
Còn cô là một cô gái khỉ đến từ Quảng Đông và Quảng Tây, nghe nói còn một cô gái từ tỉnh Lĩnh Nam bị bệnh nên hoãn lại thời gian đến báo danh.
Bốn thành phố hạng một trong tương lai là Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Đông và Thâm Quyến tạm thời tụ tập với nhau!
Từ ngày nhập học, vì tranh giành giường cạnh cửa sổ mà cô gái thủ đô và người đẹp Thượng Hải bắt đầu không vừa mắt nhau.
Hơn nữa cô gái thủ đô ghét bỏ người đẹp Thượng Hải nói chuyện õng ẹo làm bộ làm tịch.
Cô gái Thượng Hải lại ghét bỏ cô gái thủ đô xuề xòa còn hung dữ không giống con gái lại còn bắt bẻ cô ấy.
Ngoài miệng hai người cãi nhau kịch liệt, nhưng mà… Họ giống một cặp đôi hay cãi vã nhưng yêu thương nhau.
Như lúc này…
“Cậu mặc cái váy dài này tham gia chương trình trông có vẻ bình thường hơn, đừng làm mất mặt lớp Kinh tế chúng ta đấy.” Sở Hồng Ngọc tiện tay ném cái váy của mình lên đầu Nghiêm Dương Dương
Cô ấy nói chuyện luôn dịu dàng, giọng điệu nói tiếng phổ thông cũng một mực cậu tớ rất nhẹ nhàng.
Ninh Tú Phân cho rằng chậc, giọng điệu này… Mắng người cũng rất dễ nghe.
Nếu cãi nhau với người ngoài tỉnh, chẳng phải không có một chút khí thế nào sao?
Không giống người lưỡng Quảng bọn họ, chân đi dép tông, hai tay chống nạnh bước chân, miệng ngậm tăm xỉa răng, hất cằm lên trời tràn đầy khí thế.
“Mẹ kiếp… Ngã chết ngoài đường, cả nhà cậu mới ngã chết!”
Đấy mới đúng là khí thế áp đảo của nhóc côn đồ!
Chỉ có chị gái và anh trai vùng Đông Bắc “anh nhìn gì, nhìn cô đấy làm sao!” mới có thể nộp đơn xin chiến đấu với chúng tôi!
Ninh Tú Phân vứt vỏ chuối, suy nghĩ linh tinh.
Nghiêm Dương Dương trông khí khái và xinh đẹp, còn có một đôi chân dài.
Trong lớp phát váy dài đến đầu gối, lúc cô ấy mặc vào lại biến thành váy yếm ngắn thắt nơ, trông giống một đứa thiểu năng trộm mặc đồ của trẻ con vậy.
Cô ấy tức giận kéo chiếc váy yếm dài xếp ly màu đỏ anh đào mà Sở Hồng Ngọc ném lên đầu mình xuống, so sánh trước gương thì thấy đúng là đẹp hơn thật.
Nghiêm Dương Dương hừ một tiếng: “Váy bao nhiêu tiền, tớ không lấy không của cậu đâu, tớ có tiền có phiếu!”
Mặc dù các nữ sinh được yêu cầu phải mặc váy màu đỏ trong buổi diễn, nhưng không ai nói chỉ được mặc váy do lớp phát cả!
Sở Hồng Ngọc đưa tay vén mái tóc dài lên, cũng hừ một tiếng.
“Cậu thấy tớ giống người thiếu tiền không? Còn muốn mặc luôn váy của tớ không trả, kết thúc chương trình thì giặt sạch trả tớ đấy!”
Ninh Tú Phân hâm mộ, úi chà!
Hai bà chủ không thiếu tiền không thiếu phiếu, điều kiện gia đình tốt, có bố mẹ yêu thương đúng là khác thật.
Nghiêm Dương Dương bị ép nhận ân huệ, không vui vừa mặc váy vừa lẩm bẩm.
“Trong đầu giáo viên hướng dẫn có hố chắc luôn, vậy mà yêu cầu chúng ta chuẩn bị diễn “Chúng ta cùng vung mái chèo” cho chương trình Quốc khánh, hát bài này từ lúc học tiểu học đến lúc tham gia đội sản xuất ở nông thôn rồi đến khi vào đại học, đúng là không còn người nữa à!”
Bài hát kinh điển “Chúng ta cùng vung mái chèo” rất hay, nhưng mà…
Đây là bài nhạc đêm trong bộ phim thiếu nhi “Đóa hoa của Tổ quốc” hồi đó.
Vậy nên các nam sinh và nữ sinh lớp kinh tế năm nhất phải ăn mặc cho “hoạt bát đáng yêu”, các nữ sinh còn được phát váy dài đến đầu gối nữa.
Cả đám sinh viên mới bọn họ, nhỏ nhất cũng mười bảy tuổi, lớn nhất đã hai mươi lăm tuổi, còn phải đeo khăn quàng đỏ đóng vai trẻ con?
Không, đấy là đóng vai thiểu năng!
Ninh Tú Phân cong mắt, thay váy yếm đỏ thắt nơ của trường phát: “Chúng ta cùng nhau vung mái chèo… Gió mát thổi qua trước mặt, không phải rất hay à?”
Bài hát kinh điển được hát trong mấy chục năm, thật sự rất hay!
Sở Hồng Ngọc cũng cầm váy yếm dài đến đầu gối lên thay, dịu dàng hừ nhẹ: “Giáo viên hướng dẫn không để chúng ta nhấc váy xoay tròn hát bài hát chủ đề phim “Tổ quốc của chúng ta là một vườn hoa” đã tốt lắm rồi.”
Ba người nghĩ đến một đám người lớn mặc váy yếm rồi nhấc váy, lắc đầu hoạt bát đáng yêu mà quay tròn, đồng ca.
“Oa ha ha, trên mặt mỗi người nở nụ cười rạng rỡ, chị gái à chị nhanh đến, em trai ơi em đừng chạy trốn… Oa ha ha…”
Cơ thể bọn họ nháy mắt run rẩy, khuôn mặt xanh mét.
Nó thiểu năng đến mức có thể chửi bậy luôn!
Các nữ sinh phòng bên cạnh đi qua cửa, nghé đầu vào chào hỏi với Ninh Tú Phân: “Ninh Tú Phân, phòng các cậu đã thay đồ xong chưa, lúc nữa còn phải diễn tập, nghe nói sau chương trình Quốc khánh tối nay là phải ngừng học để huấn luyện quân sự một tháng đấy!”
Ninh Tú Phân là người có nhân duyên tốt nhất trong ba ký túc xá của năm nhất khoa Kinh tế.
Cô nghe vậy, đôi mắt sáng lên: “Cuối cùng cũng huấn luyện quân sự rồi!”
Cô còn tưởng rằng thời đại này học đại học không cần huấn luyện quân sự đấy!
Sở Hồng Ngọc cài kẹp tóc màu đỏ lên tóc mai của mình, liếc Ninh Tú Phân: “Ninh Ninh, em lại muốn thừa dịp huấn luyện quân sự bán cái gì à?”
Cô ấy chưa từng thấy cô gái nào thích bày quán như vậy.
Sinh viên mới đến báo danh ngày thứ hai, không biết cô dùng cách nào mua được rất nhiều chăn, vật phẩm xếp trên giường để bán dưới ký túc xá của sinh viên mới.
Vốn tưởng rằng thời buổi này mọi người đi học sẽ tự mang theo chăn gối đi học, không ai mua đồ cô bán, không ngờ bán khá tốt.
Luôn có người không muốn dùng chăn gối cũ hoặc là không kịp mua!
Mấy ngày sau, Ninh Tú Phân lại bắt đầu bán đồ văn phòng phẩm, cả băng vệ sinh khắp ký túc xá.
Đến mức cô bị phòng bảo vệ bắt một lần, lại để một vị giáo sư già về hưu bảo lãnh ra.
Chẳng những được bảo lãnh ra, cô còn đi làm bán dạo, miễn là cô không chui vào ký túc xá nam, thì quản lý ký túc xá và phòng bảo vệ làm như nhắm mắt cho qua.
Sở Hồng Ngọc nghĩ, ái chà, ô dù của em gái lưỡng Quảng không đơn giản nha.
Ninh Tú Phân toét miệng cười, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm kẹp tóc acrylic lấp lánh của Sở Hồng Ngọc: “Hiểu rõ không nói ra, chị Hồng Ngọc, kẹp tóc của chị mua ở đâu vậy?”
Sở Hồng Ngọc lớn hơn Ninh Tú Phân một tuổi, từng làm việc trong ngân hàng, về sau thi đậu đại học mới nghỉ việc.
Cô ấy và đối thủ một mất một còn Nghiêm Dương Dương khăng khăng bắt ép Ninh Tú Phân phải gọi mình là chị.
Ai bảo cô nhóc này mặt non nớt, người lại nhỏ, âm thanh lúc gọi người khác còn ngọt như vậy.
Sở Hồng Ngọc thuận tay gỡ xuống, cài lên tóc Ninh Tú Phân: “Đây là hàng ngoại nhập, em không có con đường thì không nhập được hàng đâu.”
Ninh Tú Phân quay khuôn mặt nhỏ, nhìn gương cười: “Đẹp thật đấy!”
Nếu có thể phỏng chế được thì tốt quá.
Đáng tiếc nhà máy hiện tại ở Quảng Đông rất ít mà cũng không có kỹ thuật, nhà máy ở Thượng Hải có kỹ thuật này, nhưng thành phẩm làm ra lại không tiêu thụ trong nước.
Bây giờ ngoại tệ đang được thắt chặt, đồ tốt toàn dùng để xuất khẩu đổi ngoại tệ.
Sở Hồng Ngọc nhìn Ninh Tú Phân, chợt đưa tay tháo bím tóc to sau đầu cô, buộc thành kiểu tóc công chúa nửa đầu, lại cưỡng ép tô son lên miệng nhỏ của cô.
Lúc này cô ấy mới vừa lòng cười: “Nhìn xem, phong cách phương Tây nha, sau này em rảnh thì thả tóc nhiều hơn đi, trông giống búp bê nước ngoài vậy!”
Ninh Tú Phân nhìn bản thân trong gương…
Mái tóc quăn đen gợn sóng rơi trên vai, tóc buộc nửa đầu, mắt to miệng nhỏ, mặc váy yếm đỏ thắt nơ, đúng là hơi giống… Các cô gái đời trước gọi cái này là gì nhỉ…
À, phong cách Lolita.
Cô không quen lắm: “Cứ kỳ kỳ, em vẫn tết bím tóc thôi!”
Tâm lý cô đã một nắm tuổi rồi, không quen với kiểu tạo hình được Sở Hồng Ngọc làm như vậy!
“Không cho phép gỡ, phong cách phương Tây này rất đẹp, hiện tại cũng mở cửa rồi nên trang điểm như vậy không bị quá lố đâu, lại còn đẹp nữa!”
Hiếm khi nào Nghiêm Dương Dương lại có chung ý kiến với Sở Hồng Ngọc, chảy nước miếng khoác tay lên vai Ninh Tú Phân.
Cô ấy thích Ninh Tú Phân sức sống bừng bừng như vậy, tính cách thẳng thắn nói thẳng mình thích tiền, hợp khẩu vị của cô gái thủ đô!
“Đi thôi, tập hợp rồi! Phải diễn tập nữa, tối nay chúng ta phải lên sân khấu hát nhạc thiếu nhi!”
Nghiêm Dương Dương và Sở Hồng Ngọc nửa lôi nửa kéo Ninh Tú Phân đến hội trường.
Mấy người bọn họ coi như đến muộn, vừa vào hội trường lớn đã nhìn thấy tất cả sinh viên mới năm nhất tụ tập ở đây.
Hàng đầu tiên trong hội trường ngoại trừ các lãnh đạo khoa, giáo viên và giáo viên hướng dẫn, còn có… Cả một hàng màu xanh quân đội.
“Nghe nói bọn họ là huấn luyện viên ngày mai của chúng ta, tối nay chúng ta cũng biểu diễn cho bọn họ xem.” Mấy người ngồi xuống, Nghiêm Dương Dương nóng bỏng nhìn về phía hàng màu xanh quân đội kia.
Cô ấy cũng có xuất thân từ đại viện, cực kỳ muốn đến trường quân đội.
Nhưng trong nhà thế hệ này chỉ có mình cô ấy là nữ, nên không ai đồng ý, trừ khi vào đoàn văn công.
Nghiêm Dương Dương kiên trì từ chối tham gia đoàn văn công toàn cô gái nũng nịu, cuối cùng lại đến Đại học Phúc Đán.
Ninh Tú Phân không để ý lắm, cầm sổ nhỏ kiểm kê lại số tiền cô kiếm được sau khi vào học, gật gù: “Ồ.”
Cho đến khi…
“Trước khi bắt đầu diễn tập, chúng ta chào mừng huấn luyện viên trưởng lên sân khấu phát biểu, thể hiện ra phong thái của bọn họ, các bạn sinh viên hãy cho một tràng pháo tay!”
Chủ nhiệm khoa đeo gọng kính đen hăng chí nói.
“Chào các bạn.” Sau tràng vỗ tay, một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Ninh Tú Phân vô thức ngẩng đầu thật mạnh, nhìn thấy bóng người cao gầy lạnh lùng quen thuộc đứng trên sân khấu.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!