Ninh Tú Phân không tỉnh lại ngay ngày hôm sau như anh nghĩ mà là ngủ trọn vẹn hai ngày, đến sáng sớm ngày thứ ba cô buồn đi vệ sinh mới tỉnh lại.
Cô ôm lấy cái đầu đau nhức choáng váng của mình, muốn ngồi xuống lại không cẩn thận ngã ngửa ra sau.
“Ôi con bé này, cuối cùng cũng tỉnh rồi à!” Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc của bà Hạ.
Ninh Tú Phân cố gắng mở mí mắt sưng vù của mình ra, cô yếu ớt nhìn bà Hạ: “Bà ơi… cháu bị bệnh ạ?”
“Không phải bệnh đâu, cũng không ảnh hưởng gì nhiều.” Bà Hạ bắt mạch, cau mày rồi quay đầu ra bên ngoài hô lớn một tiếng: “Lão già, mang thuốc tới đây.”
Bọn họ đã một chiếc bếp nhỏ để đun thuốc cho cô.
Ninh Tú Phân nghe xong thì thầm: “Cháu muốn đi vệ sinh…”
Bà Hạ thấy cô thế này thì chỉ đứng dậy đỡ cô đi toilet: “Cháu cẩn thận một chút.”
Phản ứng sau khi say rượu của con bé này quá kinh khủng, hoặc có thể nói đây là tác dụng phụ sau khi ngộ độc rượu.
Ninh Tú Phân đi vệ sinh xong thì quay về uống thuốc bà Hạ kê cho.
Cô làm theo chỉ dẫn của bà, uống nhiều nước ấm, nằm trên giường một lúc lâu mới lấy lại được chút sức lực.
Ninh Tú Phân ngồi dưới gốc cây hồng uống cháo dinh dưỡng do ông Đường nấu cho cô, nhìn vết thương đã được băng bó của A Bạch, trong lòng cô không vui: “Đám người Trịnh Bảo Quốc đã bị bắt chưa ạ?”
“Bắt được rồi, nghe nói hắn với vị hôn thê của hắn ít nhất phải ngồi tù mười lăm năm, nếu gặp phải người khác thì xử bắn cũng có thể luôn đấy.” Bà Hạ hả hê nói.
Bà lại nghĩ tới điều gì đó, mắng: “Còn bạn nữ cùng lớp của cháu tên là Lý Phương kia nữa, cháu đã có lòng tốt đưa nó về nhà thế mà nó lại dám lừa cháu chỉ để lấy lòng một tên khốn đã bỏ rơi nó. Nó cũng sẽ phải ngồi tù.”
Ninh Tú Phân trầm mặc một lát, cô bưng bát cháo nói: “Cháu nghe qua một bản án ở bên tỉnh khác kể lại rằng có một người phụ nữ đang mang thai trước khi gả cho chồng không phải xử nữ, cho nên chồng cô ta luôn đánh chửi cô ta, chê cô ta là đồ đã qua tay thằng khác.”
“Người phụ nữ mang thai đó quyết định tìm một xử nữ mới cho chồng để gánh nợ thay mình, thế là cô ta giả vờ ngã xuống khi học sinh tan học trên đường về nhà.”
“Một nữ sinh trung học 17 tuổi đi ngang qua đã tốt bụng đưa cô ta về nhà. Sau đó, cô ta lừa cô gái uống sữa có pha thuốc ngủ để chồng mình cưỡng hiếp rồi giết cô gái đó.”
Đây là một vụ án có thật rất chấn động xảy ra hàng chục năm sau đó, bạn cùng lớp của cô, Lý Phương cũng ngu ngốc và độc ác như người phụ nữ mang thai kia vậy.
Cô từng xem những bộ phim hình sự trinh sát và cô biết việc hãm hiếp, giết người cũng như tạt axit huỷ dung có ý nghĩa gì trong tâm lý học tội phạm…
Một số tên đàn ông cho rằng điều này có nghĩa là họ sẽ mãi mãi ảnh hưởng và chiếm hữu cuộc sống và tính mạng của một cô gái trong sáng.
Bà Hạ sửng sốt, không rét mà run: “Xem ra khi một người phụ nữ độc thân thấy người khác cầu cứu thì có thể báo cảnh sát thì nên báo cảnh sát. Thật sự là…”
Bà tự lẩm bẩm: “Trên đời này sao có thể có ác ý khủng khiếp như vậy chứ? Sau khi Lâm Quyên Tử tỉnh lại còn nói với cảnh sát rằng nó rất hận cháu, có chết cũng phải nguyền rủa cháu xuống địa ngục.”
Sao mà mấy cô gái mới có mười mấy hai mươi tuổi lại có suy nghĩ và lời nói độc ác, không chết không thôi như vậy chứ.
Ninh Tú Phân nhắm mắt: “Là do cháu bất cẩn ạ.”
Bất hoạn quả như hoạn bất quân (không lo thiếu mà lo không công bằng), loại suy nghĩ độc ác này xuất phát từ việc tâm lý mất cân bằng, không nên nói đạo lý.
Hiện tại thì đây vẫn chỉ là ác ý xuất phát từ lòng đố kỵ ghen ghét mà thôi, chuyện sau này cô muốn làm còn nhiều lắm nên nhất định phải học thuật phòng thân thôi.
Nói đến thuật phòng thân…
Ninh Tú Phân chần chờ một chút: “Vinh Cẩm Thiêm anh ấy… đi rồi ạ?”
Cô ngộ độc rượu nên không rõ rất nhiều chuyện, chỉ là cô vẫn nhớ kỹ anh tìm được cô trong đống rác, cứu lấy cô.
“Tiểu Vinh nó đi rồi, không biết đi đâu, chỉ nói sẽ gửi thư cho ông bà thôi, về sau sẽ còn gặp lại.” Bà Hạ thở dài nhìn cô.
“Cháu… muốn cảm ơn anh ấy.” Ninh Tú Phân im lặng, cô tìm được anh thì rất khó nhưng với bản lĩnh của anh thì việc tìm cô lại rất dễ dàng.
“Cho nên anh đã nghĩ thông suốt rồi ư, anh quyết định hoàn toàn từ bỏ sao?
“
Cô muốn cùng anh ngồi xuống nói chuyện, có lẽ… không cần.
Mặc dù anh chưa từng nói nhưng cô vẫn tin anh đối với cô trừ trách nhiệm ra thì có lẽ vẫn còn một chữ thích…
Tuy nhiên mọi người đều là người thông minh, không ai sống thiếu ai mà chết. Mặt trời vẫn mọc từ phía đông như thường.
Ninh Tú Phân rất muốn nở một nụ cười nhưng cô cũng biết nếu bây giờ mà cười một cái thì nhìn hẳn là rất miễn cưỡng.
Cô nhếch môi, trong mắt trào lên hơi nước: “Bà ơi… Cháu cho là cháu rất thoải mái… nhưng trong lòng cháu vẫn rất buồn vì anh ấy đã rời đi, có phải là cháu rất vô dụng không ạ?”
Ở kiếp trước, cô mệt mỏi hoàn thành mọi việc nhà, trong khi chờ chồng từ nhà nhân tình về thì dựa vào việc đọc sách và các phương tiện truyền thông để biết thêm chút tin tức.
Khi đó, cô thực sự ghen tị với sự tự do tự tại của những cô gái trẻ có trình độ học vấn cao trong thời đại mới trên Weibo và Tiểu Hồng Thư.
Bọn họ đang dần dần thoát khỏi những ràng buộc truyền thống. Họ nhìn nhiều chuyện, họ học nhiều thứ, tầm mắt của bọn họ khiến bọn họ tỉnh táo hơn trong chuyện tình cảm, dù có khát khao tình cảm đến mấy cũng biết phải yêu bản thân trước khi yêu người khác.
Cho nên kiếp này cô luôn rất rõ ràng về kế hoạch của mình…
Cô muốn nỗ lực học tập như các cô gái ấy, xây dựng sự nghiệp hoàn hảo chứ chẳng muốn đi đối phó với mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rối ren, càng không muốn phải chịu đựng thói quen xấu và tính khí của mấy tên đàn ông đó.
Cũng không muốn lo lắng về việc chồng ngoại tình hay khó ly hôn, lo lắng về việc con riêng sẽ chiếm tài sản con ruột mình.
Đúng thế, trong vài thập kỷ nữa thôi sẽ là thời kỳ tỉnh táo trong việc ly hôn, còn cho phép con riêng kế thừa tài sản.
Tình yêu rất tốt nhưng tiền bạc và sự nghiệp sẽ vĩnh viễn không phản bội mình.
Nếu gặp được người đàn ông cô thật sự thích thì cô cũng chẳng phản đối một tình yêu không có kết quả, sinh con, thuê giúp việc, thuê bảo mẫu chăm con, nhân viên bán thời gian, cô có tiền rồi còn sợ không thuê nổi à?
Cho nên ngay từ đầu cô đã không hi vọng xa vời gì với Vinh Cẩm Thiêm.
Nhưng khi anh đột nhiên ép cô trở thành một cặp vợ chồng thực sự với anh thì cuối cùng cô cũng bắt đầu vì anh mà cân nhắc việc tìm một điểm công bằng giữa anh và kế hoạch của chính cô.
Nhưng đến cùng thì là vì…
Cô… có lẽ cô thích anh nhiều hơn cô nghĩ.
“Có phải cháu sai rồi không ạ? Cháu không nên nói cho anh ấy biết ý nghĩ của cháu sớm như thế ạ?” Ninh Tú Phân đỏ mắt nhìn bà Hạ.
Bà Hạ nhìn cô gái trước mắt, vì bị bệnh mà cô lộ ra mặt yếu ớt và vẻ bất lực không biết phải làm sao.
Bà đau lòng vươn tay ôm Ninh Tú Phân vào lồng ngực.
“Con bé ngốc này, cháu không sai, ranh giới cuối cùng của hai người và kế hoạch cuộc sống của cháu nên được nói rõ ràng trước khi hai đứa tính đến chuyện cả đời.”
Người yêu cháu sẽ yêu chính bản thân cháu chứ không phải cái vỏ bọc cháu tạo ra.
Bà Hạ dịu dàng vỗ lưng cô: “Nếu như nó thích cháu giả vờ ngọt ngào thì ngày nào cháu không giả vờ nổi nữa, ngày đó sẽ là ngày các cháu nảy sinh mâu thuẫn muốn ly hôn.”
Ninh Tú Phân dựa vào bà, bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Là…bởi vì bọn cháu không hiểu rõ nhau nên mới ở với nhau, lại vì hiểu rõ nhau rồi nên mới chia tay.”
Nhiều thập kỷ sau, tại sao tỷ lệ ly hôn lại lên tới 50% chứ?
Không phải là vì có quá nhiều đàn ông mà phụ nữ lại muốn thể hiện những mặt tốt nhất của mình với người yêu sao.
Hormone kích thích, tu thành chính quả, sau đó ở bên nhau…thì không cần thiết và cũng chẳng có cách nào tiếp tục giả bộ nữa.
Bắt đầu không thể chịu đựng được những điều mình không thích ở người kia, bắt đầu tức giận vì người kia không thể cho mình điều mình muốn.
Đàn ông nhu nhược, ích kỷ, mama boy, bình đổ không đỡ. Không có mấy người đàn ông sẽ chăm con, sẽ làm việc nhà, kiếm được mấy ngàn đô rồi làm đại gia trong nhà…
Phụ nữ lải nhải, dốc lòng ủng hộ em trai, không cầu tiến, đa nghi, cay nghiệt, ép chồng phải kiếm tiền dù anh ta sẽ không kiếm tiền…
Cuối cùng, một bên sẽ ngoại tình hoặc đi ăn chơi đàng điếm, mỗi người đều có những tâm sự của riêng mình.
Trong tất cả chúng sinh, cô từng chỉ là một người phụ nữ bình thường, không có gì đặc biệt.
Chỉ có một điểm đặc biệt duy nhất là cô có thể làm lại từ đầu một lần nữa.
Ninh Tú Phân nhìn về phía trời xanh, cô nhẹ hít một hơi: “Bà ơi, cháu rất ngưỡng mộ bà và ông Đường đấy, tình nghĩa dài lâu, bao dung nâng đỡ, cháu có thể gặp được nhưng không tìm được.”
Đúng, cô ích kỷ nhưng cô không sai.
Hôn nhân nên là một cuộc ngoại giao giữa hai quốc gia nhằm tìm kiếm điểm chung, gác lại những bất đồng, những khác biệt của nhau và nên vạch ra ranh giới ngay từ ban đầu, nếu có thể chấp nhận nhau thì hẵng ở bên nhau.
Không nên giả vờ kiên nhẫn, đợi đến mấy năm sau thậm chí là mấy chục năm sau thì ai cũng không kiên nhẫn nổi với đối phương đâu, khi đó lại trở thành một cặp vợ chồng bất hoà. Vinh Cẩm Thiêm không chấp nhận được, cô cũng nên làm quen với việc anh từ bỏ mình.
Bà Hạ vỗ vỗ lưng cô, cười: “Bà và ông Đường của cháu cũng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Thôi, đừng nghĩ nhiều, mấy ngày sau chúng ta xuất phát.”
Ninh Tú Phân ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiều tà xen qua lá cây rọi vào quả hồng, cô khẽ nói: “Dạ!”
Cô nhắm mắt lại, để cho ánh nắng an ủi tâm hồn.
Ừ, dòng sông thời gian chảy về phía trước, ngày hôm qua phải bỏ lại phía sau.
Cô cho phép mình chìm đắm trong cảm xúc bi thương này không quá nửa tháng.
Cô sờ vào chân mình, dưới làn váy giữa đôi chân gầy gò của cô còn có dấu xanh tím, hơn nữa sáng nay khi cô đi vệ sinh, cô thấy trên đùi không có dấu vết của thứ chất lỏng kia.
A…
ĐM tên khốn Vinh Cẩm Thiêm này nữa!
Cô còn đang bệnh, tên khốn lạnh lùng này dám chiếm tiện nghi của cô rồi bỏ chạy!
Tốt nhất là đời này anh không nên xuất hiện trước mặt cô nữa, không thì cô đạp chết anh!
…
Chỉ trong chớp mắt, hạ đi thu đến, tháng 10 thơm ngát mũi mùi hoa quế ở Thượng Hại, ngày Quốc Khánh đang tới gần.
Cờ đỏ đang tung bay trên Bến Thượng Hải!
Mấy trường đại học ở Thượng Hải đều đang chuẩn bị tiết mục chào đón ngày Quốc Khánh.
Đại học Phục Đán, ký túc xá nữ sinh, phòng 314 khoa Kinh tế và Quản lý.
“Ninh Tú Phân, cậu xem tớ mặc cái váy này có xấu không!” Một giọng Bắc Kinh vang lên với vẻ rất ghét bỏ.
Cô gái cao gầy người phương Bắc với mái tóc ngắn ngang vai mặc váy đỏ dài đến đầu gối hỏi cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đang phơi quần áo ở hành lang.
Giường trên gần cửa sổ ký túc xá có một giọng nữ nhẹ nhàng êm ái vang lên…
“Để tớ xem nào, cao như này thì mặc gì cũng đẹp!”