Ninh Tú Phân là một cô gái trẻ tuổi non nớt, vừa hoạt bát linh động, vừa tràn đầy sức sống.
Mà nói thẳng ra, cô như một cái cây đang cố gắng xòe tán lá nhỏ của mình, cứng cỏi và kiên định hướng về phía mặt trời hơn bất cứ ai.
Nhưng lại có một vài lúc, cô giống như một người phụ nữ đã trải hết sương gió cuộc đời, linh hồn đã chịu quá nhiều tổn thương, cho dù là về phương diện cuộc sống hay phương diện tình cảm…
Cô có cơ hội đầu thai làm người lần nữa, không cho phép mình yếu đuối, cô hiểu rất rõ phương hướng phát triển của mình, cô trầm ổn, lõi đời đến không chê vào đâu được.
Vinh Cẩm Thiêm bỏ hộp thuốc xuống, cười nhẹ băng bó giúp cô.
Chắc anh bị cô làm hồ đồ mất rồi, sao có thể có chuyện kỳ lạ như thế chứ.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn mái tóc ướt nhẹp của cô, anh nhíu mày, vừa cầm khăn lau tóc cho cô, vừa đăm chiêu.
Có lẽ gia đình sinh ra cô không được tốt, bố mẹ bất công, trọng nam khinh nữ, đây cũng là chuyện thường ở thời đại này.
Nhưng kinh nghiệm và khí chất của cô lại hoàn toàn khác với hoàn cảnh lớn lên này.
Anh điều tra cô lâu như vậy, anh rất chắc chắn bên cạnh cô chỉ từng xuất hiện một người đàn ông là Lý Diên, là anh ta sao?
Nhưng Lý Diên cũng chỉ mới bắt đầu giao du với cô, bọn họ chưa từng có tiếp xúc thân mật nào, anh rất chắc chắn điều này.
Anh chắc chắn mình là người đàn ông đầu tiên của cô, tự cô còn chưa từng sờ tới cô bé của mình, chỉ cần xoa mạnh một chút là cô sẽ khóc.
Nếu chưa từng tiếp xúc thân mật thì Lý Diên không thể làm cô kì lạ như vậy được.
Anh nhớ đến những kiến thức của cô và những lần cô nói những từ ngữ kỳ quái, cô lại là một người thần bí mâu thuẫn cực kỳ.
Đời này Vinh Cẩm Thiêm trải qua hai mươi năm đầu trên chiến trường, anh bị điều đi cải tạo lao động, anh biết quyền lực nơi thủ đô lạnh lẽo thế nào, anh cũng đã từng cảm nhận được ánh trăng ở nước ngoài không tròn như trong nước.
Anh từng đưa chút hy vọng sống sót cho chiến hữu của mình, từng vì tín ngưỡng mình bảo vệ mà liều cả mạng sống.
Anh cũng từng gặp những kẻ đê hèn bán nước, phản bội, kinh nghiệm của anh cũng rất phong phú.
Vinh Cẩm Thiêm lau khô tóc cô, đầu ngón tay ung dung mơn trớn gương mặt xinh đẹp của cô gái.
Lí do Thái Tuế là Thái Tuế, chính là vì người đó giỏi quan sát kẻ địch, phân tích tài liệu của đối phương, nắm được nhược điểm của đối phương nhanh chóng, sau đó dùng mọi thủ đoạn để đánh một lần là giết được đối phương ngay!
Nhưng Ninh Tú Phân là người kỳ lạ nhất anh từng gặp, anh vận dụng hết tất cả năng lực thăm dò cô, nhưng vô dụng, anh không cách nào hiết hết được cô.
Cô không có bối cảnh phù hợp, giống như một sự tồn tại quái đản.
Vinh Cẩm Thiêm nhếch môi tự giễu, hóa ra mình cũng nghiên cứu cô rất nhiều, mất kiểm soát rồi.
Đời này anh ghét nhất hai chuyện, đó là mất kiểm soát và bị nghiện.
Ánh mắt anh nhìn Ninh Tú Phân trở nên sâu lắng, nếu như cô đơn giản hơn một chút, giống những cô gái thời này thì tốt rồi.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa: “Đội trưởng.”
Vinh Cẩm Thiêm đứng dậy ra ngoài cửa.
Lão Từ đứng đó, đưa cho anh một bộ quần áo, nhỏ giọng nói:
“Bệnh viện đã bắt được hai thủ phạm, cả hai là bạn học của Ninh Tú Phân, một người học lớp 11, một người cùng lớp với cô ấy.”
Ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng: “Học sinh cả sao? Có thù gì lớn à?”
Nhân duyên của Ninh Tú Phân rất tốt, nhưng quan hệ với bạn cùng trường lại không tốt cho lắm, việc này anh cũng biết, nhưng sao lại đến mức đưa người ta vào chỗ chết chứ?
Lão Từ cười một tiếng: “Đúng thế, không có thù gì lớn mà lại ác độc như vậy. Sau khi tôi xuất ngũ mới biết, nhóm phần tử này có mấy chục tên tội phạm, nhưng gián điệp là con nít không đáng sợ, điều đáng sợ là…”
Anh ta ngừng một chút: “Nhóm người này toàn mười mấy, hai mươi tuổi, có thể lẫn vào xã hội kích động các thanh niên trẻ, không để ý đến hậu quả, không thèm tôn trọng pháp luật. Chỉ cần có dao trong tay, bị người ta giật dây thì sẽ hăng máu gà lên đâm người khác, hơn nữa còn ra đòn chết, cái gì cũng dám làm cả.”
Giống như học sinh Trịnh Bảo Quốc đó là kiểu vậy, tên này dám dụ bạn học mình đi bán cho bọn buôn người!
Các ông công an già đã nói rồi, người bình thường gặp lưu manh thì tốt nhất đừng nên va chạm trực tiếp với đối phương.
Hãy nghĩ cách tính sổ sau này.
“Còn cô gái kia là chuyện gì?” Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày.
Đây là vụ án ác tính, những người phụ nữ bình thường khác chỉ là tòng phạm, sao giờ ở đây lại thành thủ phạm chính nữa rồi?
Lão Từ lắc đầu một cái, trào phúng nói: “Nghe nói cô gái ấy là hoa khôi trường. Không hiểu sao chị dâu nhỏ đắc tội cô ấy, loại con gái ức hiếp người khác này, có thể vì bạn học của cô ta học giỏi hơn cô ta, hoặc là chiếm hết sự chú ý của cô ta, lần này cũng vì con bé Lâm Quyên Tử này sai mấy tên học sinh nam lừa bán chị dâu nhỏ.”
Những đứa con gái ức hiếp người khác sẽ hay kết bè kết phái ở trường học.
Nếu thầy cô mặc kệ thì các cô sẽ còn lộng hành hơn, bắt nạt, sỉ nhục, cô lập bạn học, để chứng tỏ cái tôi cao cả của bản thân.
Nếu gặp thầy cô quản nghiêm, các cô sẽ kết bè ngoài trường, tìm những tên côn đồ để làm chỗ dựa.
Đánh đập, làm tổn thương người nhà của bạn học, cởi đồng phục của bạn học, thậm chí còn sai lưu manh cưỡng hiếp bạn học mình.
“Vợ tôi là cô giáo trung học, cô ấy nói những đứa trẻ đi học dạo này, đứa nào tốt thì rất thành thật, còn đứa nào xấu thì nhiều khi còn xấu xa hơn cả người lớn, nếu có con thì nhất định phải dạy con cách tự bảo vệ mình từ nhỏ.” Lão Từ thở dài.
Những đứa trẻ và thiếu niên ngây thơ lại làm chuyện ác độc không hề giấu diếm thế này, làm người lớn như bọn họ cảm thấy nực cười và bất lực.
Lão Từ lại nói thêm: “À còn Lý Phương mà anh em chúng ta cứu được, thật ra con bé cũng là đồng phạm với Trịnh Bảo Quốc.”
“Sau khi đám buôn người hành động, bọn chúng đâu ngờ chị dâu nhỏ giỏi như thế, bọn chúng chịu tổn thất nặng nề nên xung đột với Trịnh Bảo Quốc, còn bắt con bé đi để hả giận.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn về phía Ninh Tú Phân, ánh mắt trầm lắng, lòng phòng bị của cô vẫn luôn rất cao.
Nếu Ninh Tú Phân giống những học sinh cấp ba đơn thuần khác, không lõi đời và cẩn thận như vậy, thì cô cũng đã không đi đâu cũng dẫn theo A Bạch.
Lỡ như cô thật sự rơi vào tay ba người bạn học đó, sợ là sống không bằng chết.
Nhưng cô không chỉ bảo vệ tính mạng của mình, sai A Bạch đến tìm anh cứu người, còn tấn công lại, làm ba tên thủ phạm không được dễ chịu.
Gương mặt tuấn tú của anh hiện lên sự phức tạp.
Tất cả những quá khứ của cô đã khiến cô trở thành người như vậy…
Anh bắt đầu tò mò muốn tìm hiểu người muốn trở thành vợ mình là người như thế nào rồi.
Lão Từ nhìn vẻ mặt đội trưởng, anh ta hơi do dự, nhưng vẫn tiến lên thấp giọng nói: “Đội trưởng, lúc nãy tôi về cục có nhận được điện báo, có chuyện này…”
Vinh Cẩm Thiêm nghe anh ta nói xong, nhíu mày: “Ý là muốn tôi phải lên đường sớm sao?”
“Ý của cấp trên là thế, tôi chờ anh bên ngoài.” Lão Từ gật gù, tâm trạng anh ta hơi phức tạp, đội trưởng lại phải đi rồi.
“Được rồi, sau này chúng ta còn gặp mà.” Vinh Cẩm Thiêm cười cười, vỗ vỗ vai lão Từ, hai người ôm nhau một lúc.
Vinh Cẩm Thiêm tiễn lão Từ lưu luyến mình xong, quay lại phòng.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô một hồi lâu, ngón tay thon dài gạt đi những sợi tóc dài của cô.
“Lần trước anh đã đồng ý sẽ dạy em võ phòng thân, nhưng anh không dạy, là anh đã nuốt lời, anh sẽ sắp xếp mọi chuyện thật nhanh.”
Anh ngừng lại một chút, rồi đứng lên mặc lại cảnh phục, gài đến nút cao nhất, rũ đôi mắt lạnh lùng:
“Đến chuyện của chúng ta, em nói đúng, anh nên suy nghĩ cho rõ em và anh có thật sự hợp nhau không.”
Chuyện trong phòng tắm đêm nay chắc là mai khi tỉnh rượu cô sẽ không nhớ, nếu nhớ cũng không sao.
Chắc cô cũng không quan tâm đã làm gì với anh đâu!
Vinh Cẩm Thiêm cười hời hợt, đội cái nón lớn, vén vành mũ lên trên lông mày, dứt khoát quay người bỏ đi.