Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân sững sờ, mùi hôi thối của nhà vệ sinh công cộng và mặt sàn giòi bò khắp nơi khiến cô không muốn đi chút nào.
Bình thường bên ngoài thì cô đều có thể nhịn khi cần nhịn, trừ khi là trường học hoặc mấy toà nhà bách hoá có nhà vệ sinh công cộng khá sạch sẽ thì cô mới dám vào thôi.
Nhưng Lý Phương đã biến mất trong phòng vệ sinh.
Ninh Tú Phân không còn cách nào khác, chỉ đành vỗ vỗ đầu A Bạch: “Mày chờ chị ở ngoài cửa nhà vệ sinh nhé.”
Đến kì kinh nguyệt trong thời đại này thì phụ nữ trong thủ đô đều dùng băng vệ sinh được cắt từ một mảnh vải nhỏ và buộc chặt vào người bằng dây lưng ở bốn góc.
Miếng vải nhỏ được phủ một lớp giấy vệ sinh dày, khi gần như đã thấm hết thì thay giấy.
Rất đơn sơ nên không tránh được khả năng giấy bị thấm ướt rồi dây ra quần, ra váy.
Là con gái với nhau nên cô hiểu tình huống của Lý Phương, hơn nữa hai người bọn cô còn là bạn học nên không thể nào đứng nhìn bạn mình lúng túng vì quần áo bị bẩn được.
A Bạch gật đầu, nó cũng rất ghét cái mùi thối từ nhà vệ sinh của con người.
Tại sao những người này lại béo thế chứ? Lại còn sống bẩn hơn cả sói, ngay cả phân sói cũng không kinh tởm đến thế!
Ninh Tú Phân xách túi của Lý Phương đi vào nhà vệ sinh nữ, cô nhịn không được nhìn xuống chân mình, chỉ dựa vào bóng đèn lờ mờ trong phòng vệ sinh xem mình đang ở nơi nào: “Lý Phương, cậu ở đâu…tôi đưa giấy vệ sinh cho cậu.”
Lý Phương duỗi một cái tay ra vẫy vẫy về phía cô: “Chỗ này!”
Ninh Tú Phân đang muốn đi qua, khi cô đi ngang qua một gian phòng vệ sinh khác thì đột nhiên cô cảm giác được một luồng gió lạnh sau gáy!
Cô đã mấy lần vướng phải nguy hiểm nên cơ thể phản ứng nhanh hơn cả lý trí, lập tức tránh đi.
Vừa hay nhìn thấy một cây gậy sắt đập xuống sau gáy cô, đập vào trên vách tường nhà vệ sinh “Bang” một tiếng, nghe là biết cái này mà đập vào đầu là toang ngay!
Ninh Tú Phân run lên, cô lấy gói bột tiêu cay từ trong túi ra rồi vẩy ra sau lưng.
“Cẩn thận, cô ta dùng bột tiêu cay!” Giọng nói quen thuộc của Trịnh Bảo Quốc truyền đến, hẳn là cậu ta đã nhìn thấy hành động của Ninh Tú Phân.
Ngay cả người của anh Sào trúc gầy cũng bị lừa, may mà cậu ta nhìn thấy nên mới tránh được!
Người dùng gậy đánh vào đầu cô lập tức tránh gói bột tiêu cay thế nhưng ngay sau đó thì cánh tay hắn ta đột nhiên đau nhức!
Người kia cúi đầu xem xét thì thấy cánh tay mình nhầy nhụa máu me, mà Ninh Tú Phân đang cầm một chiếc kéo nhuốm máu chuẩn bị đâm mạnh vào bụng hắn!
Cô không chỉ có bột tiêu cay!
“A!”Người kia kêu lên một tiếng rồi lảo đảo bước về phía sau, Ninh Tú Phân quay người định chạy thoát.
Nhưng ngay lúc đó Trịnh Bảo Quốc bỗng bổ nhào qua ghìm chặt lấy cổ cô, kéo cô về phía cửa sau..
Cái nhà vệ sinh này là cậu ta đã tỉ mỉ chọn lọc rồi đấy, có cả cửa sau cơ!
Mà bên ngoài cánh cửa ấy là một cánh rừng.
Vóc dáng Ninh Tú Phân nhỏ nhắn xinh xắn, nàng bị hắn siết cổ đến trợn trắng mắt, khàn khàn hô lên một tiếng…”A Bạch!”
Rồi chỉ nghe thấy một tiếng “Hú” vang lên, một cái bóng chạy vèo vào nhà vệ sinh rồi phi nhanh về phía Trịnh Bảo Quốc!
Nhưng lại có hai người xông lại cầm gậy đập A Bạch: “Đánh chết con chó dữ này đi!”
A Bạch là sói hoang trên núi, nó nhanh nhẹn né tránh những chỗ có thể bị tập kích, nó tuân theo bản tính của loài sói, nhào lên cắn yết hầu của người đàn ông dám đánh nó!
“A!” Người kia vừa bị sói cắn, ngã xuống cùng con sói thì một người đàn ông khác cầm gậy chạy tới cứu hắn!
Ở bên này, Trịnh Bảo Quốc ỷ vào thân thể cao to của mình ghìm cổ Ninh Tú Phân, kéo cô ra ngoài.
Hắn thấp giọng nói với Lâm Quyên Tử và Lý Phương đang đứng ở một bên: “Bắt được rồi!”
Ninh Tú Phân liều chết giãy giụa nên Trịnh Bảo Quốc cần hợp sức mới có thể chế phục được Ninh Tú Phân.
Lâm Quyên Tử lập tức đưa cho Lý Phương ở bên cạnh một chiếc bình: “Rót vào mồm cô ta!”
Lý Phương ngây ngốc trong chốc lát: “Không phải các người bảo tôi chỉ cần lừa được cậu ấy qua đây là xong rồi sao?”
Lâm Quyên Tử hiểm độc nhìn cô ta: “Lý Phương, tôi bảo cậu làm thì cậu làm đi, cậu cho rằng bây giờ còn có đường lui hả?”
Sắc mặt Lý Phương trắng bệch, cô ta cắn chặt răng cầm lấy cái bình đi về hướng Ninh Tú Phân: “Đây là rượu…Cậu uống xong ngủ một giấc là được.”
Ninh Tú Phân bị ghìm ở cổ, cô vừa giãy giụa vừa khó chịu nhìn chằm chằm Lý Phương: “Lý Phương…vì sao?”
Làm sao cô biết một người bạn không thù không oán với mình lại đột nhiên hại mình chứ?
Lý Phương đợi sau khi Ninh Tú Phân ngất vì uống rượu xong thì nói cho bọn Lâm Quyên Tử biết.
Lý Phương không dám nhìn Ninh Tú Phân, cô ta cầm bình rượu trong tay run rẩy nói: “Ninh Tú Phân, đừng trách tớ… Bọn họ uy hiếp tớ, nếu bọn họ không bán được cậu thì bọn họ sẽ bán tớ…”
“Tớ còn muốn học đại học…Cậu…Cậu cũng kết hôn rồi còn gì, đến lúc bị bán lên núi thì chẳng qua là đổi một người chồng mà thôi, không sao đâu!”
Nói xong Lý Phương run lên một cái, cắn răng vuốt cằm Ninh Tú Phân, cô ta cầm bình rượu nhét vào miệng cô: “Tớ xin lỗi rồi, đừng trách tớ, tớ cũng rát sợ!”
Ninh Tú Phân vội vàng không kịp chuẩn bị, cổ họng cô bị cồn chảy qua, đau rát, cô ho khan liên tục: “Khụ khụ khụ…khụ khụ khụ…”
Trịnh Bảo Quốc cảm giác được cô gái trong ngực vốn đang liều mạng giãy giụa bỗng trượt nhoài trên mặt đất, cả người không còn tí sức nào. Lúc đó hắn mới thở phào nhẹ nhõm rồi buông Ninh Tú Phân ra.
Quả nhiên Ninh Tú Phân ngay lập tức ngồi quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Cơn đau do rượu gây ra khiến gương mặt thanh tú của cô cau lại: “Lý Phương…nếu cậu bị uy hiếp…cậu có thể gọi cảnh sát…”
Dạ dày cô đau rát, đúng là thứ này hữu dụng với cô ta hơn là thuốc mê mà!
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên trong giây lát, cô thở hổn hển rồi ngã nằm ra đất, ánh mắt mất đi tiêu cự.
“A, cô ta là người yêu cũ của Trịnh Bảo Quốc đấy, đến cả chuyện Trịnh Bảo Quốc cưới tôi không chịu cưới cô ta mà cô ta vẫn chịu đựng được, lúc bị đánh thì còn đi ôm chân Bảo Quốc, cậu nghĩ cô ta có chịu đi báo cảnh sát không?”
Lâm Quyên Tử nhìn Ninh Tú Phân đang đau đớn, cô ta chậm rãi đi tới trước mặt Ninh Tú Phân rồi cười giễu cợt.
Hốc mắt Ninh Tú Phân ửng đỏ, cô vừa ho khan khiến rượu chảy ra từ trong miệng mũi vừa không dám tin nhìn về phía Lý Phương.
Lời này của Lâm Quyên Tử có ý gì, không phải là Lý Phương bị Trịnh Bảo Quốc và Lâm Quyên Tử đánh đập đe doạ hay sao?
Lý Phương chật vật xấu quay mặt đi, cô ta cắn môi đờ đẫn không nói lời nào.
Ninh Tú Phân thấy cảnh này thì lập tức hiểu đó là sự thật, thái dương cô giật giật.
Làm sao có thể có chuyện khó tin như vậy chứ?
Cả trường chẳng ai biết Lý Phương và Trịnh Bảo Quốc đã dính lấy nhau từ lâu mà hơn nữa cô ta còn rất thích Trịnh Bảo Quốc, bị đánh bị bắt nạt cũng không rời Trịnh Bảo Quốc nửa bước!
Lý Phương điên rồi sao? Làm người thứ ba làm việc cho Lâm Quyên Tử và Trịnh Bảo Quốc?
Phải chăng cô ta định bám lấy Lâm Quyên Tử để lấy lòng Trịnh Bảo Quốc, để Trịnh Bảo Quốc không bỏ rơi cô ta và trở thành đối tượng ngoại tình của Trịnh Bảo Quốc?
Ninh Tú Phân không hiểu não của Lý Phương đã phát triển như thế nào đâu đấy!
Lâm Quyên Tử hung ác nhìn chằm chằm Ninh Tú Phân: “Ninh Tú Phân, cậu khiến tôi mất đi tất cả, thật không công bằng!”
Nếu không phải do Ninh Tú Phân đối nghịch với cô ta thì cô ta cũng sẽ không dây dưa vào cái loại rác rưởi như Trịnh Bảo Quốc làm gì, rõ ràng là Ninh Tú Phân hại Trịnh Bảo Quốc mất một tay nhưng người bị cưỡng bức lại là cô ta, người kết hôn với cậu ta cũng là cô ta!
Lâm Quyên Tử đắc ý cười khẩy, cô ta cúi người nâng mặt Ninh Tú Phân lên…
“Ninh Tú Phân à, tôi với Trịnh Bảo Quốc sẽ liên hệ mối tốt giúp cậu nha, nghe nói trong thung lũng có ba lão già còn độc thân, người đàn bà mà lần trước bọn chúng mua bị nhốt dưới tầng hầm kia kìa, nhốt tận ba năm vẫn không sinh được con, đánh chết tươi.”
Cô ta đã từng là con cưng của đoàn văn nghệ trong xưởng may, là hoa khôi trong trường THCS số 2.
Sắc đẹp khiến cô ta có được mọi thứ. Cô ta nên được gả cho một người đàn ông có gia thế tốt chẳng hạn như Âu Minh Lãng.
Nhưng tất cả đều bị Ninh Tú Phân phá hỏng!
Vậy cô ta sẽ phá hỏng Ninh Tú Phân, khiến cô ả xấu xí này nếm trải nỗi đau gấp trăm lần!
Lâm Quyên Tử thô bạo vỗ vỗ mặt Ninh Tú Phân…
“Lần này họ bỏ ra ba trăm nhân dân tệ để mua một sinh viên đại học chắc là đã dốc hết vốn liếng rồi, nghe nói họ muốn chọn mặt hàng tốt để sinh cho họ một đứa con trai, mặc dù cô ta là mặt hàng nát bươm đã kết hôn!”
“Nhưng mà cho bọn họ lần lượt làm tình cũng được đấy, gái còn trinh có lẽ sẽ không chịu nổi cảnh bị ba ông già độc thân chơi đùa đâu, tôi tin bọn họ sẽ không đánh chết cô.”
Trịnh Bảo Quốc thứ rác rưởi này thế mà dám lăn lộn với Lý Phương khi theo đuổi cô ta, thậm chí còn dám ép cưới cô ta.
Nhưng điều tốt duy nhất là cậu ta quen biết rất nhiều người thuộc mọi tầng lớp xã hội. Cậu ta không dám gây hấn với người của Sào trúc gầy nhưng lại có quen biết vài kẻ buôn người.
Con khốn nạn Ninh Tú Phân kia đáng lẽ phải bị xích trong hầm cả đời, làm một nữ súc sinh đẻ tám mười đứa con cho mấy lão già độc thân mới đúng!
Đáng lẽ phải bị những tên già vô học kia tra tấn đến chết, biến thành một kẻ điên!
Ninh Tú Phân che cổ họng nóng rát, hai mắt đỏ hoe, cô lạnh lùng nhìn Lâm Quyên Tử và Lý Phương: “Các ngươi…Khụ khụ…Các ngươi cũng là con gái mà.”
Trên đời này, phụ nữ nối giáo cho giặc còn đáng kinh tởm hơn nhiều những tên đàn ông cặn bã!
“Trịnh Bảo Quốc, cho cô ta vào bao tải đi!” Lâm Quyên Tử ra lệnh rồi nhìn về phía nhà vệ sinh.
Vừa rồi có hai tên buôn người đến lấy hàng trong nhà vệ sinh, không hiểu sao bây giờ lại trở nên im lặng.
Cô ta quay đầu lại, đột nhiên thấy một bóng đen lao tới, một cơn gió tanh hôi thổi thẳng vào mặt cô ta.
Cái miệng lớn đầy răng nanh gặm cổ cô ta vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Quyên Tử đột nhiên lệch đầu đi.
Miệng của con mãnh thú kia đồng thời cắn vào mặt cô ta, cắn đứt một mảnh da trên mặt Lâm Quyên Tử!
“A!” Lâm Quyên Tử gào thét thảm thiết.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!