Thượng Hải là nơi ông cụ sống lâu nhất, thành ra ông ấy vô cùng quen thuộc với nơi đó.
Vốn Tiểu Ninh định lặng lẽ dẫn bọn họ trở về cùng nhau, tìm một chỗ định cư.
Nhưng giờ ông cụ lại được phục hồi đãi ngộ, có thể quang minh chính đại trở về, vậy Tiểu Vinh phải làm sao đây?
Ở lại đây làm việc một mình?
Vinh Cẩm Thiêm hờ hững nói: “Bên cháu đã có sắp xếp khác rồi, Ninh Tú Phân đi mua thức ăn, ông, bà, hai người nghỉ trưa trước đi.”
Bà cụ chỉ đành thở dài: “Được rồi, chuyện của đám trẻ mấy đứa, ông bà già rồi cũng không tiện nhúng tay.”
Không thể tùy tiện hỏi thăm về công việc của tên nhóc Vinh này được.
Nhưng mà yêu xa thì dễ chia tay lắm.
Có lẽ bọn họ cần thời gian cọ sát với nhau để từ từ trưởng thành.
Bà Hạ và ông Đường đều đi vào nghỉ.
Vinh Cẩm Thiêm cũng trở về phòng, đã gần hai tháng trôi qua, nhưng căn phòng vẫn được giữ nguyên như trước lúc anh rời đi.
Ninh Tú Phân chưa hề tách hai cái giường kề sát vào nhau kia ra.
Gối đầu và chăn mỏng của anh cũng còn nằm ngay ngắn ở đó.
Đôi mắt trong suốt dần dần tối lại, cảnh Ninh Tú Phân thay đồ vừa nãy cũng hiện lên trước mắt anh.
Người cô đầy đóa hồng mai ẩn hiện trên nền da trắng muốt… Đường xương sống lưng mỏng dài xinh xắn kéo thẳng xuống dưới tấm lưng cô…
Anh không khỏi cau mày, người phụ nữ kia cũng chẳng hề chú ý đến phía cửa, chỉ nhanh nhảu thay đồ.
Vinh Cẩm Thiêm xoa huyệt Thái Dương, nhếch môi lên tự giễu.
Cô gái kia luôn dễ dàng làm anh mất sự kiên nhẫn mà anh lấy làm kiêu ngạo như vậy.
…
Khi Ninh Tú Phân mua thức ăn xong trở lại, cô đã quay về vẻ mặt cười tươi chúm chím cong cong đôi mắt như bình thường.
Ông Đường và bà Hạ đã dậy, thấy vẻ mặt cô vẫn như thường lệ thì cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ bắt đầu lui cui xuống bếp.
Vinh Cẩm Thiêm sẽ không đứng yên nhìn hai ông bà làm việc, tất nhiên anh phải giúp họ rửa rau hay bổ củi xếp than đá gì đó.
A Hắc và A Hoàng đuổi gà con chạy khắp sân.
Nhất thời bọn họ như quay trở lại cuộc sống thường nhật khi xưa, không phải là một gia đình, nhưng lại hơn hẳn một gia đình bình thường ở nông thôn.
Lòng Ninh Tú Phân đầy cảm xúc phức tạp, nhưng cô giấu chúng rất kỹ.
Bữa tối có nội tạng bò hầm trong nồi, cá bé chiên với lá tía tô, trứng xào cà chua, cải ngọt xào tỏi và các món theo mùa khác.
Cộng thêm một đĩa đậu phộng rang và nước ngọt, tổng thể thì cả bữa cơm trôi qua khá yên bình.
Chỉ là Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm gần như không tiếp xúc ánh mắt với nhau một chút nào.
Sau bữa ăn, Vinh Cẩm Thiêm giúp thu dọn bát đũa, nhưng không ngủ lại, lão Từ ghé qua thu dọn hành lý giúp anh.
“Chị dâu nhỏ.” Lão Từ xách hành lý của đội trưởng nhà mình ra khỏi phòng, lúng túng nở nụ cười với cô.
Này cũng tính là sếp sau giờ làm việc của anh ấy, một tháng anh ấy còn nhận được mười lăm đồng lương kia kìa.
Ninh Tú Phân không giận chó đánh mèo lên người quen, cô chỉ bưng chậu quần áo đã giặt xong ra, cười với anh ấy: “Phiền anh rồi.”
Vinh Cẩm Thiêm đeo ba lô, cầm hành lý ra, thấy Ninh Tú Phân đang đứng phơi quần áo trong sân.
Hai người nhìn nhau, anh nhẹ nhàng nhìn về phía lão Từ gọi: “Đi thôi.”
Ninh Tú Phân đưa mắt tiễn anh rời đi, biết anh đã mang tất cả những gì thuộc về mình đi, khiến căn phòng trông trống trải hơn rất nhiều.
Cô rũ mắt, bình tĩnh tiếp tục phơi quần áo.
Hai người đã bất hòa với nhau còn phải cùng giường chung gối, sống chung một phòng thì chỉ có dày vò.
Bà Hạ nhìn Vinh Cẩm Thiêm, lại nhìn Ninh Tú Phân và phòng của họ, cuối cùng vẫn là không nói gì thêm, chỉ thở dài.
Chỉ cần nhìn sơ qua căn phòng đã trống đi rất nhiều, sẽ thấy tất cả dấu vết anh từng sống ở đó đã biến mất.
Đêm nay là đêm đầu tiên Ninh Tú Phân bị mất ngủ kể từ khi sống lại, cô niệm chú thanh tâm thúc mình đi vào giấc ngủ, để rồi lại phát hiện…
Đây cũng do anh dạy cô.
Cô nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tự giễu cười nhẹ, chỉ cần đã từng lướt qua nhau thì nhất định sẽ để lại dấu vết.
Rốt cuộc anh vẫn để lại những dấu vết không thể chôn vùi trên người cô.
Nhưng mọi chuyện rồi sẽ qua.
Đi, thì đi thôi… Cô tin rằng tất cả những nỗi niềm nhung nhớ của mình rồi sẽ đều phai dần đi theo thời gian.
…
Chiều ngày hôm sau, theo kế hoạch, Ninh Tú Phân đến trường học xử lý những thủ tục cuối cùng của quá trình chuyển trường.
Hiệu trưởng Chu hi vọng cô chụp một tấm hình chung với các học sinh có thành tích xuất sắc kỳ này.
Khó lắm trong huyện nhỏ mới có được một thủ khoa văn đứng thứ sáu toàn tỉnh, vốn cục giáo dục ở huyện còn ước gì cô có thể ngồi lên máy kéo đi khua chiêng gõ trống “trình làng diễu phố” kìa.
Và Ninh Tú Phân đã kiên quyết từ chối.
Nhưng trường Trung học số Hai là trường của mẹ cô, xét mặt mũi của hiệu trưởng Chu, cuối cùng cô vẫn đồng ý ôm bó hoa đỏ to lần lượt chụp một tấm ảnh “thủ khoa” với những bạn học đạt thành tích tốt.
“Tối nay chúng ta sẽ đưa các học sinh đến nhà khách huyện dùng bữa tối, thầy đã viết thư giới thiệu đưa đi, đồng thời mua rượu xong hết rồi!” Hiệu trưởng Chu cực kỳ hưng phấn.
Phó hiệu trưởng Chu giờ đã thành hiệu trưởng Chu, có cô Diệp cùng làm chứng, chưa kể tấm giấy dự thi giả kia mang ra làm chứng cứ.
Chứng minh chuyện chủ nhiệm Vương trộm đổi giấy dự thi kỳ thi đại học của học sinh vì ân oán cá nhân đến đây đã thành chuyện ván đã đóng thuyền.
Đừng nói cạnh tranh vị trí hiệu trưởng, giờ cả vị trí chủ nhiệm trong văn phòng giảng dạy của chủ nhiệm Vương cũng bay mất, ông ta bị sa thải ngay!
Hiệu trưởng Chu gặp được chuyện mừng thì sướng rơn, chưa kể lần này học trò dưới tay ông ta còn trở thành thủ khoa văn thành phố nữa, đúng là cửa nhà quang vinh mà!
Ông ta, Diệp Thành Tâm và các giáo viên khác thảo luận một chút, quyết định cùng nhau góp tiền lại, đưa học sinh thi đậu đại học đi ăn một bữa ngon!
Âu Minh Lãng và những nam sinh khác cũng rất vui vẻ: “Tối nay không say không về, bạn học nữ cũng phải uống nha!”
Mấy nữ sinh còn lại đồng ý, Từ Hoa Nhi chống nạnh: “Sợ mấy người chắc, thủ khoa bên nhóm nữ bọn tôi đấy!”
Chỉ có Ninh Tú Phân bất đắc dĩ xua tay: “Tôi không uống được thật, uống một ly rượu trắng thôi đã thấy choáng váng rồi, hai chén là gục, dị ứng rượu cồn.”
Có lẽ cô không có sức chống lại cồn thật, uống một hai ly rượu trắng là đã hồn bay lên trời rồi, chưa kể việc trước kia Lý Diên rất thích uống rượu cũng là một lý do.
Bản thân cô cực kỳ ghét cảm giác uống say, bất kể là mình say, hay người khác.
Những nam sinh khác nghe xong thì càng chọc phá dữ hơn, nhất quyết yêu cầu thủ khoa Ninh Tú Phân lên hát!
Từ Hoa Nhi hùng hổ xắn tay áo lên nói: “Mấy người bắt nạt Tiểu Ninh không thể uống có gì hay, tôi hát thay cô ấy!”
Ánh mắt của một nữ sinh gầy còm cũng đến buổi chụp ảnh hôm nay chợt thay đổi, đột nhiên nói đỡ cho Ninh Tú Phân: “Tiểu Ninh không muốn uống thì cứ bỏ qua đi.”
Từ Hoa Nhi nổi danh với tửu lượng hai cân cũng không gục, thấy ánh mắt cô ta cứ lấp lóe lướt qua khắp mọi người, đúng là đám nam sinh cũng thấy hơi sợ.
Thấy bọn nhỏ tràn trề tinh thần, hiệu trưởng Chu và cô Diệp luôn luôn nghiêm túc cũng không nhịn được bật cười.
“Đi, xuất phát đến đùi gà nướng ở nhà khách huyện thôi!”