Ông Đường đã cẩn thận phân tích cho cô những lợi ích của việc học Khoa Kinh tế của Đại học Phục Đán.
Trước hết thì ông Đường có người quen ở Thượng Hải, mặc dù cũng có một số cựu học sinh đã trở mặt thành thù với ông từ lâu.
Nhưng cũng có những người chơi thân với ông Đường, đó là mối quan hệ và cơ hội của ông.
Nếu cô muốn kinh doanh thì một là thị trường Thượng Hải, hai là Quảng Châu hoặc là ở thủ đô.
Nhưng hiện tại cô chắc chắn sẽ không cân nhắc vị trí thủ đô dù cho thị trường Thượng Hải chẳng dễ dàng như đặc khu kinh tế ở Quảng Châu thời kỳ đầu.
Nhưng nó sẽ là trung tâm tài chính quan trọng nhất của đất nước trong tương lai, và hiện nay nó còn là một trong những nơi có điều kiện kinh tế tốt nhất cả nước.
Dù có kinh doanh thứ gì ở đó cũng chẳng cần lo về thị trường.
Đợi đến khi bến cảng ở Quảng Châu được xây dựng thì cô chắc cũng coi như nhà buôn, cô sẽ chuyển đồ vật từ bên đó ra Thượng Hải bán.
Cô biết nói tiếng Quảng Đông, đây chính là ưu thế!
Ninh Tú phân suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra sau mấy năm học đại học thì Thượng Hải quả là nơi phù hợp cho cô phát triển hơn là tỉnh Quảng Châu hay Dương Thành!
Còn có một điều nữa…
Hai mắt cô phát sáng.
Ninh Nam rất gần với nơi Vinh Cẩm Thiêm muốn công tác ở đây, tức là phạm vi hoạt động của anh sẽ chủ yếu ở Lưỡng Quảng.
Bọn cô cãi nhau một trận rất không vui, bây giờ cách xa nhau một chút cũng tốt.
Dù sao thì khoảng cách cũng tạo nên cái đẹp mà, không gặp nhau có thể sẽ khiến mối quan hệ trở nên xa cách nhưng ít nhất thì thời gian sẽ làm vơi đi những mất mát, khó chịu.
Ninh Tú phân cụp mắt âm thầm thở dài.
Chắc là anh cũng chẳng muốn nhìn thấy cô đâu…Gần hai tháng rồi mà anh không thèm nói với cô lấy nửa lời.
Nghĩ tới ánh mắt anh nhìn cô đã trở nên lạnh lùng đến tột độ, Ninh Tú phân không khỏi siết chặt tiền trong tay.
Nhưng Âu Minh Lãng biết Ninh Tú phân muốn học đại học ở Thượng Hải thì cậu ta rất vui vẻ: “Tôi học Khoa Tiếng Anh ở đại học Giao Thông! Đến lúc đó tôi dẫn cậu đi vi vu khắp Thượng Hải luôn!”
Ninh Tú phân sững sờ, sau này Âu Minh Lãng không làm phi công ư?
Cô bình tĩnh hỏi: “Vì sao cậu muốn học Khoa Tiếng Anh ở đại học Giao Thông vậy?”
“Năm nay đại học Giao Thông mới bắt đầu tuyển sinh sinh viên chuyên ngành tiếng Anh. Trình độ tiếng Anh của tôi quá dốt nát nên người nhà tôi hi vọng tôi sẽ học tiếng Anh thật giỏi, sau này sẽ du học phương Tây…học sở trường của phương Tây để đánh phương Tây!”
Âu Minh Lãng cụp đôi mắt phượng xinh đẹp, cậu ta ho nhẹ một tiếng.
Thật ra cậu ta cũng ngại nói thêm một lí do là vì cậu ta bị đả kích bởi trình độ tiếng Anh của Ninh Tú phân.
Ninh Tú phân nhìn Âu Minh Lãng với cảm xúc phức tạp. Dù sao cậu ta cũng xuất thân từ một gia đình ngoại giao nên chắc mắt nhìn của cậu ta cũng khác.
Đúng thế, vẫn còn mười năm nữa trước khi Liên Xô tan rã và tiếng Nga ngày càng suy thoái. Việc biết tiếng Anh sẽ giúp cậu ta có thêm cơ hội tiếp xúc với những công nghệ tiên tiến của phương Tây và mang chúng về quốc gia của mình.
Âu Minh Lãng rất vui vì không phải cách xa bạn tốt của mình, cậu ta vừa tiếp sức nước có ga vừa bắt đầu dự định dẫn Ninh Tú phân đi ăn đặc sản quê hương…
“Tôi dẫn cậu đi chơi Bến Thượng Hải, sau đó dẫn cậu đi ăn cá quýt hình sóc, ăn cua, còn phải ăn cả bánh gato bơ nữa, ngon lắm!”
Ninh Tú phân nhìn tâm trạng vui vẻ của cậu ta, cô cũng cong cong đôi mắt xinh đẹp, mỉm cười: “Được nha!”
Niềm vui của những người trẻ tuổi giản dị luôn rất dễ lây lan!
Cách đó không xa, một chiếc xe Jeep quân sự đi ngang qua, lão Từ liếc người đàn ông đang đọc tài liệu ở ghế sau: “Muốn gặp chị dâu của tôi không?”
Mí mắt mỏng xinh đẹp của Vinh Cẩm Thiêm không hề nhấc lên, anh lật xem tài liệu trong tay rồi lạnh lùng nói: “Không cần.”
Lão Từ âm thầm thở dài, lái xe rời đi.
…
Đồ uống rất bán chạy vào ngày chủ nhật trong kỳ nghỉ hè. Giữa trưa Ninh Tú phân đã bán hết sạch nước có ga.
Âu Minh Lãng giúp cô thu dọn đồ đạc: “Tôi có việc bận, tôi phải về nhà trước!”
“Ừ, nhân tiện tôi sẽ mang chiếc xe ba bánh và mấy cái chai lọ này đến nhà khách cho anh Chương Nhị.” Ninh Tú phân mỉm cười.
Hai người vẫy tay tạm biệt rồi tách ra. Không ai để ý đến một bóng dáng gầy gò đầy oán hận đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ninh Tú phân.
“Cô sống rất vui vẻ nhỉ, nhất định là đang muốn lên đại học lắm đây…Vì sao chứ?”
Cô ta lặng lẽ lẩm bẩm, quay người rồi biến mất trong đám đông.
Ninh Tú phân chưa phát hiện ra, cô lái xe ba bánh đến nhà khách.
Cô đưa đồ mình mua treo đầy hai bên tay lái xe ba bánh cho Chương Nhị.
Chương Nhị rất vui vẻ, anh ta gọi rất nhiều đồ ăn cùng ăn với Mãn Hoa và Hoa Tử đang giao đồ: “Tiểu Ninh nhà chúng ta sắp vào đại học, hôm nay tôi đãi mọi người!”
Cách một tuần Mãn Hoa mới gặp Ninh Tú phân, cô ấy biết cô sắp tới Thượng Hải học đại học rất không đành lòng từ biệt, cô đưa cho Ninh Tú phân rất nhiều bỏng gạo hoa và lâm sản cô có.
Không chỉ có cô ấy mà cựu bí thư chi bộ lẫn thím Phương cũng giết gà giết vịt làm thịt cho cô, họ mang rất nhiều đồ ăn ngon còn thu thập tem phiếu thực phẩm quốc gia không biết từ đâu ra cho cô.
Với công việc cung cấp lâm sản cho một số đơn vị trong huyện thì đời sống của các gia đình tham gia săn bắn trong làng đã được cải thiện rất nhiều.
Cựu bí thư chi bộ lại càng thêm biết ơn Ninh Tú phân, đương nhiên là tặng rất hào phóng.
Ngoại trừ tin tốt này, Mãn Hoa còn hưng phấn nói cho Ninh Tú phân biết…
“Mọi người trong thôn bọn chị đã rất nỗ lực thực hiện chỉ tiêu sản xuất theo hộ gia đình. Nhìn đà này thì vụ thu hoạch tháng 10 chắc chắn sẽ bội thu!”
Đối với người dân nông thôn mà nói thì lương thực là nguồn sống của họ. Không cần làm gì mà vẫn có một mùa màng bội thu thì họ hẳn nên vui mừng và tự hào!
Ninh Tú phân cũng rất mừng rỡ: “Chắc không có người nào phá hoại hay báo cáo đâu chị nhỉ?”
Hoa Tử nghiêm túc nói với Ninh Tú phân: “Yên tâm, những thứ kia đau đầu lắm, cha tôi sai người trông chừng rồi, còn từng cãi nhau với cả dì ba Vương cơ!”
Ninh Tú phân yên tâm hơn: “Vậy là tốt rồi!”
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với Hoa Tử, Mãn Hoa và Chương Nhị: “Sau này em đến Thượng Hải vẫn muốn làm nghề kinh doanh, em mong chúng ta vẫn giữ liên hệ nhé, có chuyện gì thì gọi điện thoại báo cho em một tiếng!”
Chị Mãn Hoa giỏi tính toán, Chương Nhị lại rất thông minh, anh Hoa Tử thì rất biết cách làm người khác an lòng. Ai cũng có sở trường riêng, nhưng ai cũng chung sự tốt bụng.
Nếu cô thật sự có thể đi theo con đường kinh doanh thì bọn họ là những người đáng tin cậy và đáng hợp tác.
Mãn Hoa xem như là do Ninh Tú phân tự tay mang ra đời, cô ấy cũng đã kinh doanh được non nửa năm nên hiểu ngay ý Ninh Tú phân. Cô ấy còn chẳng thèm do dự đã gật đầu: “Đến lúc đó chị gửi đặc sản cho em nha!”
Đôi mắt Chương Nhị cũng sáng lên, anh ta cười: “Cần cái gì cứ nói với anh.”
Cô gái nhỏ Ninh Tú phân này có cả chữ “tài” và chữ “của” trên người!
Mọi người vui vẻ thưởng thức bữa cơm trưa.
Chương Nhị lái chiếc xe ba bánh giúp Ninh Tú phân trả lại những thứ dân làng đưa cho cô về sân rồi mới rời đi.
Bà Hạ và ông Đường không có ở nhà, hẳn là họ đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa.
Ninh Tú phân khoá cửa sân, ngâm nga một giai điệu, cô bưng một chậu nước ấm vào phòng, treo cái túi nhỏ lên cái kệ trước cửa sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Vào một ngày nắng nóng mà được tắm rửa và chợp mắt ngủ trưa là một trong những thú vui lớn nhất trên đời này.
Cô vừa cởi đồ lót thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng: “Em cởi xong chưa?”
Ninh Tú phân bị doạ hét lên, cô quay người lại: “Ai đấy!”
Khi cô quay đầu lại thì nhìn thấy có người đang ngồi bên bàn đọc sách cạnh cửa sổ!
Cô sửng sốt, mặt đỏ bừng, cô vội vàng lấy quần áo che người lại: “Anh…Anh về từ khi nào thế, sao ngồi trong phòng mà không í ới gì?”
Anh…Anh trở về từ bao giờ mà sao lại cứ hành động như bóng ma thế!
Vinh Cẩm Thiêm khép lại tập hồ sơ trong tay, không có ý định trả lời cô mà lạnh lùng nhìn cô: “Anh có chuyện muốn nói với em, em mặc quần áo vào đi.”
Ninh Tú Phân bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn, lòng cô nặng nề.