Trần Thần thở dài, chắc chắn đội trưởng mình đã cãi nhau với chị dâu nhỏ rồi, tính ra cũng sắp hai tháng.
Anh đến thăm các anh em thao luyện từ sáng đến tối, như không nhớ mình còn có một ngôi nhà, một người phụ nữ.
Giống như ly hôn tới nơi rồi vậy.
Trần Thần có thể cảm nhận được tâm trạng đội trưởng không được tốt là vì quan hệ của anh ta và đội trưởng tốt nhất, cũng là kẻ xui xẻo nhất!
Trần Thần thấy hai tháng nay đội trưởng sắp rèn luyện anh ta đến ra bã!
“Bảo mọi người mặc trang bị nhiều màu mới này vào, lát nữa tôi sẽ dạy cho bọn họ và chọn người ra huấn luyện thử.”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nói, đội nón lên đầu.
Trần Thần nhìn mớ trang bị nhiều màu: “Lần này là trang bị bộ đội của nước nào nữa?”
Hai tháng nay bọn họ đã được dạy về trang bị của ba quốc gia rồi.
Vinh Cẩm Thiêm điều chỉnh dây buộc mũ bảo hiểm: “Nước A, bộ đội đặc chủng Tam Giác Châu.”
Trần Thần kinh ngạc: “Má ơi, vậy mà anh cũng tìm ra được. Nhưng Tam Giác Châu là gì, không phải bộ đội đặc chủng bên đó chỉ có đồ màu xanh lục và màu đen sao?”
Trong nước bọn họ hiện nay chưa có chế đội bộ đội đặc chủng, trang phục quân đội có màu xanh lục thuần, không có quân hàm.
Cũng vì đợt đặc huấn lần này nên bọn họ mới được thấy nhiều trang phục với các màu sắc khác nhau, hơn nữa còn có những trang phục đặc thù nữa!
Đúng là chưa từng nghe thấy, mà cũng chưa từng nhìn thấy!
Vinh Cẩm Thiêm nói ngắn gọn: “Tam Giác Châu là đội đặc chủng họ mới thành lập hai năm trước, là những tinh anh ở các quân chủng được chọn lọc ra, tinh nhuệ hơn cả bộ đội đặc chủng.”
Tam Giác Châu là bộ đội đặc chủng trong đặc chủng, có sức chiến đấu, trình độ huấn luyện và năng lực chấp hành nhiệm vụ hàng đầu thế giới.
Trần Thần vuốt ve trang phục trong tay, vẻ mặt ủ rũ: “Chúng ta còn chưa từng nhìn thấy những trang bị này chứ đừng nói chi là sử dụng. Chênh lệch hiện tại của chúng ta quá xa, không dễ dàng có những trang bị này.”
Lòng Trần Thần nặng trĩu như có tảng đá đè lên.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn mình đã mặc xong trang phục trong gương, ánh mắt sâu lắng: “Ừ, thứ đồ này được đưa vào thông qua Hongkong, không nhiều đồ, cấp trên tốn rất nhiều sức lực mới lấy về được.”
Anh ngừng lại một chút, vỗ vai Trần Thần: “Một ngày nào đó, trang bị của chúng ta sẽ bắt kịp hoặc thậm chí là vượt qua bọn họ.”
Ánh mắt Trần Thần kiên định: “Tôi tin như vậy. Ba mươi năm trước, trang bị chúng ta vẫn chưa bằng với bọn họ mà đã đánh đuổi được bọn họ rồi, thì giờ nếu đuổi kịp bọn họ sẽ càng không dám phách lối nữa!”
“Báo cáo, đội trưởng Vinh, thủ trưởng vừa tới nơi, ông ấy mời anh qua!” Một nhân viên bảo vệ đứng ngoài cửa phòng làm việc chào bọn họ.
Vinh Cẩm Thiêm gật đầu: “Được.”
Trần Thần nói ngay: “Đội trưởng, tôi sẽ tập trung anh em lại, thay quần áo rồi đợi anh về dạy.”
Thứ này bọn họ cũng chưa từng thấy, nên chắc chắn phải tự mò cách mặc rồi.
Sách hướng dẫn toàn tiếng nước ngoài, chỉ có mình đội trưởng hiểu.
Vinh Cẩm Thiêm gật đầu, sau đó đi theo nhân viên bảo vệ tới một gian phòng khác trên lầu.
Trong căn phòng đơn giản, một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi mặc quân trang màu lục đang đứng chắp tay nhìn bản đồ.
“Thủ trưởng!” Vinh Cẩm Thiêm bước đến chào một ông ta.
Người đàn ông trung niên xoay người nhìn anh từ trên xuống dưới: “Sao, nghe nói anh định giải ngũ mà? Còn chào tôi làm gì? Không phải lính của tôi thì đừng gọi tôi là thủ trưởng.”
Vinh Cẩm Thiêm nghe đối phương hỏi liền mấy câu thì đôi mắt sắc lạnh thoáng ý cười.
“Đúng là tôi không phải quân nhân nữa, tôi chỉ làm một huấn luyện viên tới huấn luyện đặc biệt một thời gian thôi, vậy tôi nên gọi ông là tướng quân à?”
Trần Đồ Long bị nghẹn, trừng mắt gõ bàn: “Đừng có giở trò quỷ, dám chọc cả chú Trần của nhóc, sao không ngồi xuống đi, cần chú phải năn nỉ cháu nữa à?”
Vinh Cẩm Thiêm biết ông ta không định nói chuyện với mình bằng thân phận cấp trên cấp dưới mà là thân phận người lớn trong nhà.
Anh cười khẽ, bước vào phòng ngồi xuống, dùng xưng hô ở đại viện gọi ông ta: “Chú Trần.”
Trần Đồ Long nhìn chàng thanh niên đẹp trai mặc trang phục bộ đội nước khác.
Trang phục đặc chủng nhiều màu với những trang bị hiếm thấy càng tăng thêm khí thế mạnh mẽ của anh.
Ánh mắt Trần Đồ Long sâu lắng: “Chú đã xem video huấn luyện cháu và các đội viên của cháu sử dụng chiến thuật đặc chủng “chặt đầu” rồi, cháu nói rất đúng, nước chúng ta đã mở cửa thì chúng ta cũng nên cố gắng bắt kịp sự thay đổi của thế giới để có thể bảo vệ nước mình tốt hơn!”
Sự thông minh của đứa nhóc này luôn khiến người ta kinh ngạc và vui mừng như vậy.
Ông ta điều đại đội là đàn em trước đây của anh đến khu biên cảnh này cho bọn họ đoàn tụ, nhận huấn luyện đặc biệt cũng xứng đáng.
Vinh Cẩm Thiêm nghiêm mặt nói: “Lần sau khi trang bị bộ đội của nước D được vận chuyển đến, cháu sẽ phân tích và nghiên cứu kỹ càng rồi thử huấn luyện, chúng ta nên tìm hiểu thời thế nhanh để lập nên đoàn bộ đội đặc chủng của nước chúng ta.”
Trần Đồ Long nhíu mày: “Cháu thật sự muốn tham gia huấn luyện bằng thân phận nhân viên bên ngoài sao? Đám nhóc đàn em của cháu không phục ai, chỉ nhìn nhận cháu làm đội trưởng, phục mỗi mình cháu.”
Vinh Cẩm Thiêm hơi khựng lại, bình tĩnh nói: “Chú Trần, cháu giải nghũ rồi, giờ đại đội trưởng đã là Trần Thần, cháu chỉ là một nhân viên bên ngoài tạm thời thôi, cháu hy vọng chú không làm khó cháu.”
Hơn nữa lúc này vẫn còn một nhà họ Hướng luôn chăm chăm nhằm vào anh.
Trần Đồ Long lắc đầu, không còn cách nào khác đành nói: “Lão thủ trưởng chỉ hi vọng cháu càng ngày càng tốt đẹp hơn thôi, sao bố con với nhau lại mang thù được?”
Lão thủ trưởng giao phó nhóc Vinh này cho ông ta, ai ngờ cuối cùng hai bố con lại làm căng như vậy.
Vinh Cẩm Thiêm không nói gì, vầng trán cương nghị tràn đầy sự lạnh lẽo.
Trần Đồ Long biết mình không thuyết phục được hai bố con cứng đầu này, ông ta biết rất rõ sao họ lại có khúc mắc như vậy.
Dù sao thì lúc Vinh Cẩm Thiêm xuất ngũ, anh cũng ở dưới trướng ông ta.
Trần Đồ Long đành đổi chủ đề: “Nghe nói dạo này cháu đang hỏi hậu cần vé tàu về thị trấn à? Tính về đưa cháu dâu nhỏ cháu mới cưới đi học đại học sao?”
Vinh Cẩm Thiêm rũ hàng mĩ dài, khẽ nói: “Không liên quan gì đến cô ấy, đơn vị của Từ Lực nhờ cháu về giúp xử lý chút việc.”
Anh chỉ về giúp lão Từ vài chuyện, nhưng ai cũng hiểu lầm có liên quan đến người phụ nữ đó.
Trần Đồ Long xoa nhẹ ấn đường: “Suýt thì chú quên mất, cháu giờ là nhân viên ngoài biên chế mà, khi nào cháu đi?”
Thằng nhóc này là một thiên tài toàn năng, đến đơn vị nào cũng là một cái bánh bao nhiều người thích.
Đặc biệt là sau khi thằng nhóc này xuất ngũ xong thì đơn vị tên Từ Lực đó lúc nào cũng vội vàng hối thằng nhóc Vinh xuất ngũ hoàn toàn tới đó nhậm chức.
Hừ, ông ta không tùy tiện thả người vậy đâu!
Tuy thằng nhóc Vinh xuất ngũ nhưng ông ta vẫn còn nắm giữ hồ sơ của anh đây này, có muốn tuyển dụng cũng phải thông qua ông ta đã, mơ đi!
Vinh Cẩm Thiêm nói: “Mấy ngày này cháu sẽ dạy cách dùng bộ thiết bị Tam Giác Châu cho Trần Thần, sau đó về một chuyến, tuần cuối tháng chín cháu mới quay lại đây.”
Trần Đồ Long suy nghĩ một chút, nói: “Cháu không cần gấp như thế. Nếu cháu đã liên hệ với đơn vị của thằng nhóc Từ Lực thì chỗ chú có một tài liệu, cháu xem qua một tí đi.”
Sau đó ông ta bảo nhân viên bảo vệ đưa hồ sơ lại.
Vinh Cẩm Thiêm mở ra xem, nhíu mày, nhìn về phía ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ.
…
Mặt trời rực rỡ.
Trước cửa rạp chiếu bóng của thị trấn có bày vài quầy hàng.
Có rất nhiều người xếp hàng trước quầy bán nước có gas, dù sao cũng chỉ có mấy trăm ly, mấy bộ phim lận, nếu đi trễ sẽ không có mà uống.
Chủ quầy hàng cho thêm một cục đá trong ly nước có gas.
Trời mùa hè, ai mà chẳng muốn vừa xem phim vừa uống một ly nước ngọt mát lạnh?
Đừng nói đến những đối tượng trẻ tuổi, có rất nhiều trẻ con và học sinh cũng cùng đến uống nước có gas.
Hơn nữa nghe nói chủ quán sắp đi nơi khác học rồi, đây là lần cuối cùng cô mở quán.
“Khi nào thì cô đến đại học Trung Đại báo danh vậy?” Âu Minh Lãng vừa rót nước ngọt cho khách vừa hỏi Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân đứng thối tiền cho khách, thuận miệng nói: “Tôi quyết định đến đại học Phúc Đán rồi.”
Âu Minh Lãng sừng sờ: “Hả? Không phải cô muốn học đại học Trung Đại ở Quảng Châu à?”
Ninh Tú Phân cười cười, dùng tay lau mồ hôi trên đầu, cong mắt cười: “Đổi ý rồi!”