Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Anh vẫn chưa phải ông lớn quyết đoán, thủ đoạn lão luyện ổn trọng, tung hoành ngang dọc trên trường quốc tế sau này.
Anh còn rất trẻ, không thích cô trêu chọc anh ngây thơ.
Giống như đứa trẻ lớn tức giận khăng khăng muốn chứng minh điều gì đó, sờ loạn một trận trên người cô mà không tìm được gì.
Mãi không ra kết quả còn khiến anh thở hổn hển, đuôi mắt đỏ bừng, ngay cả chóp mũi cao cũng đỏ lên, xấu hổ trông mong nhìn cô.
Ninh Tú Phân không thông cảm, chịu đựng cảm giác kỳ lạ khi anh sờ mó, nhỏ giọng nói: “Cho dù có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đội trưởng Vinh cũng biết đấy, bệnh viện có giải phẫu phá thai… Ưm!”
Vinh Cẩm Thiêm sượng người, bàn tay còn lại nắm chặt cằm cô, trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo tàn bạo: “Em dám!”
Ninh Tú Phân bị anh nắm đau, rên lên, nhưng nhìn anh rất lạnh lùng: “Tại sao tôi lại không dám, Vinh Cẩm Thiêm, công việc anh sau này sẽ cực kỳ bận không thể thường xuyên quan tâm tôi đúng không?”
Cô nghĩ một chút chế giễu hỏi anh: “Hay là anh muốn lợi dụng các mối quan hệ trong công việc mà anh đang lấy lại để nhốt tôi?”
Giống như trong mấy truyện ngôn tình tổng tài bá đạo mấy chục năm sau, nói không nghe là xích lại luôn?
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn cô gái dưới thân, cô cũng chỉ bình tĩnh nhìn lại anh.
Trong lúc ở dưới thân anh thế này, sao cô có thể… Lạnh lùng nói sẽ phá bỏ đứa con ngoài ý muốn.
Rõ ràng cô nói quá đáng như vậy, lại giống như do anh đang cố tình gây sự!
Anh ở trước mặt cô giống thằng trẻ trâu đang đối mặt với chị gái trưởng thành, không có bất kỳ ưu thế nào.
Cho dù phải đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình nhiều lần trên chiến trường, anh cũng chưa từng trải qua cảm giác thất bại này.
Lần duy nhất có cảm giác này, là lúc anh bị ép phải giải ngũ rời khỏi quân đội!
Vinh Cẩm Thiêm nghiến răng: “Ninh Tú Phân, em được lắm, ai cũng muốn làm một người mẹ hiền vợ đảm, em thì hay rồi, nhất quyết ích kỷ đến cùng, con cũng không cần!”
Làm vợ anh, sinh con dưỡng cái cho anh thì có gì không tốt? Anh sẽ nuôi cô cả đời, cho cô một cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc.
Ninh Tú Phân nhàn nhạt hỏi: “Có câu, bậc trượng phu chí ở bốn phương không ở nhà nhỏ, nếu nói chỉ muốn hết sức vì thành quả là ích kỷ, vậy đây chẳng phải điều mà phần lớn cánh đàn ông đã làm trong hàng trăm nghìn năm qua sao?”
Tại sao đến lượt phụ nữ lại bị chỉ trích?
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nói: “Không giống nhau!”
Ninh Tú Phân cong cong mắt đen: “Có gì không giống? Bởi vì phụ nữ có tử cung, trời sinh phải gánh vác trách nhiệm sinh con dưỡng cái, nên bắt buộc phải bỏ tất cả vì gia đình và con cái?”
Vinh Cẩm Thiêm tức cười: “Làm sao, em muốn nói chuyện đời với anh trong lúc này hả?”
Ninh Tú Phân nhìn anh nhướn mày: “Anh biết bài báo “Luận bàn về ‘mẹ hiền vợ đảm'” của báo Tân Hoa năm 1942 không?”
Đó là bài báo được đăng tải năm 1942 về một vĩ nhân cả đời không con cái, nhưng lúc ông qua đời lại khiến cho quần chúng nhân dân đứng chật con đường dài mười dặm khóc thút thít đưa tiễn.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng âm trầm nhìn cô không nói gì, anh biết chứ.
Ninh Tú Phân nhàn nhạt nói: “Ngay từ năm 1942, ông ấy đã từng tức giận đả kích câu “mẹ hiền vợ đảm” trong bài báo của mình, ông cho rằng ý tứ của câu này là phụ nữ không phải một cá thể độc lập sống động mà bắt buộc phải ưu tiên phục vụ gia đình và nam giới trước, đây là gông xiềng phong kiến.”
Từ mấy chục năm trước vĩ nhân đã hiểu được đạo lý này, nhưng đáng tiếc là đến thế kỷ 21, vẫn còn rất nhiều người đàn ông không hiểu, họ yêu cầu nữ giới phải là mẹ hiền vợ đảm.
Vinh Cẩm Thiêm chống người lên nhìn cô gái dưới thân, biểu cảm bất định.
“Ninh Tú Phân, đã lên giường rồi em vẫn muốn đàm phán với tôi, còn nói có sách mách có chứng như vậy, em giỏi lắm, em biết cách dập lửa của người khác còn tốt hơn dùng trà lạnh đấy!”
Anh là người rất nhạy bén nên phát hiện ra cô cũng động lòng với anh, bằng không anh sẽ không muốn trở thành vợ chồng thật với cô.
Nhưng dù cô thích, thì cô vẫn ở trên giường bàn điều kiện với anh trước khi làm?
Anh rút tay buông cô ra, lạnh lùng cười giễu: “Má nó, anh không nói lại em, em không muốn ở cùng anh thì thôi, anh cũng không tồi đến mức cưỡng ép em phải ở với anh cả đời!”
Nói xong, Vinh Cẩm Thiêm quay người rời khỏi giường, vô cảm quay người lấy đồng phục cảnh sát và tài liệu rồi rời đi.
“Rầm!”
Cửa lớn đóng sầm lại, bụi bay tứ tung.
Ninh Tú Phân ngây người, đây là lần đầu tiên anh nói tục trước mặt cô.
Cô im lặng sửa sang lại quần áo lộn xộn của mình, tâm trạng phức tạp mà thở dài chán nản.
Suy nghĩ kinh hãi thế tục của Ninh Tú Phân năm 2023 chắc chắn rất khó để Vinh Cẩm Thiêm sống ở năm 1979 chấp nhận.
Nhưng mà cô là người thực tế như thế.
Khi lên giường với người đàn ông hợp gu mình, cô vẫn bàn điều kiện như thường, cô không cho rằng điều đó là nhục nhã, mà coi nó là vinh quang!
Điều kiện cô đã đưa ra, có chấp nhận được không là chuyện của anh.
Chắc Vinh Cẩm Thiêm của năm 1979 chỉ cho rằng cách suy nghĩ năm 2023 của cô kỳ lạ, vô lý lại lạc hậu nhỉ.
Thà để cho đàn ông cúi đầu theo mình, còn hơn để bản thân nhất thời xúc động mà mất lý trí…
Giống như con ruồi không đầu hay con chim bay vào rừng vậy, yêu đương hết mình, thích là thả bay bản thân, mặc kệ tất cả mà bị đàn ông dỗ mấy câu, không dùng bao đã ngủ với nhau rồi.
Loại văn học tuổi trẻ đau buồn như đến lúc to bụng lại đi phá thai hoặc sinh con, là chuyện chỉ những cô gái trẻ tuổi do đọc quá nhiều truyện ngôn tình, độc thân ngu xuẩn thích tự cảm động chính mình mới làm ra được.
Đáng tiếc, Ninh Tú Phân cô đây chỉ có ngoại hình là trẻ trung ngây thơ, nhưng bên trong là một trái tim già nua trưởng thành.
Cô đã bị cuộc sống dạy dỗ cả một đời rồi, không làm nổi chuyện ngu ngốc gây hại đến quyền lợi của bản thân như vậy.
Ninh Tú Phân nhắm mắt, bĩu môi.

Trong đêm đen, Vinh Cẩm Thiêm co đôi chân dài ngồi trên mái nhà ký túc xá của Trần Thần, vô cảm hỏi: “Có thuốc lá không?”
Trần Thần buồn ngủ muốn chết, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi cạnh, châm lửa cho anh.
Đội trưởng làm sao vậy? Nửa đêm như khẩu pháo sắp nổ, có chuyện gì đáng sợ xảy ra rồi à, gặp ma hả, nửa đêm nửa hôm lại đến tìm cậu ấy hút thuốc lá?
Là bên thủ đô lại xảy ra chuyện gì hả?
Vinh Cẩm Thiêm nhận thuốc lá, hút hai hơi, cảm thấy hương vị thuốc lá không ngon.
Anh nhăn mày, cúi đầu nhìn thuốc lá trong tay, thân thuốc lá màu trắng bị dính một vài vệt nước.
Do trên bàn tay và đầu ngón tay của anh có nước nên mới bị dính vào… Là hương vị của tuổi trẻ vừa thanh khiết lại cám dỗ người ta thuộc về Ninh Tú Phân.
Đây là lần đầu tiên anh biết được mùi vị phụ nữ chân chính từ trên người cô, cũng biết được hóa ra lúc dục vọng của đàn ông trỗi dậy thì họ không khác gì dã thú.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn chằm chằm ngón tay thon dài còn ẩm ướt của mình, trong mắt cuồn cuộn ngọn lửa tối tăm và dục vọng không được giải tỏa.
Chẳng trách có câu nói, phụ nữ được làm từ nước…
Nhưng cô gái kia… Đầu óc cô lớn lên kiểu gì vậy, rốt cuộc là ai đã dạy cô thành như thế!
Sinh ra với ngoại hình ngây thơ yếu ớt, nhưng trong bụng lại đầy toan tính, trong đầu toàn là tư tưởng giai cấp tư sản máu lạnh, khác hoàn toàn với những cô gái ngày nay!
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng hút thuốc.
Những điều kiện cô đề ra đó, hừ… Chẳng lẽ cô muốn anh đến tuổi làm ông rồi mới có con trai sao?
Vinh Cẩm Thiêm lạnh nhạt dập tắt điếu thuốc có mùi Ninh Tú Phân trong tay.
Nếu đã không muốn làm vợ anh, vậy… Thôi quên đi!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!