Ninh Tú Phân đang trong trạng thái khẩn trương lo lắng, cô ngủ không bao lâu thì cảm giác có người đè lên mình.
Cô giật mình mở mắt.
Vừa mở mắt đã va phải cặp mắt phượng dài xinh đẹp trong bóng tối.
Trong đôi mắt ấy chất chứa ngọn lửa bừng cháy làm toàn thân Ninh Tú Phân lại càng lo lắng hơn.
Ánh mắt anh bây giờ như muốn đốt cháy cô chứ làm gì có sự dịu dàng của lúc trước.
Cô đờ người, căng thẳng nhìn người đàn ông trên người mình, khô không khốc nói: “Anh…”
Muốn…muốn bắt đầu à? Anh ấy không định đi ngủ ư?
Anh cong mắt cười, chậm rãi cúi người xuống hôn lên môi cô.
Ninh Tú Phân đỏ mặt hít sâu, cô vội đẩy anh ra: “Vinh Cẩm Thiêm…Chúng ta nói chuyện trước đi…”
“Ừ, nói chuyện gì?” Anh nhẹ nhàng hỏi, đè cô gái dưới đôi chân thon dài của mình, lại cúi đầu từ từ hôn cô.
Lão Từ nói đúng, đối xử với con gái không thể thô thiển, cũng không thể dùng biện pháp mà anh thường sử dụng với các chiến sĩ trong quân đội.
Giống với việc lúc trước anh “bóp nát quả hồng” bắt nạt người ta sẽ chỉ khiến cô gái nhỏ rơi nước mắt.
Phải dịu dàng, phải kiên nhẫn…
Ninh Tú Phân bị anh hôn đến nhũn cả người ra, lúc anh lấy thân đè ép cô thì cô thực sự rất sợ hãi.
Nhưng bỗng nhiên anh lại trở nên dịu dàng thế này, nhẹ nhàng an ủi vuốt ve, động tác còn chẳng hề thành thạo.
Thế mà khiến tim cô đập loạn nhịp.
“Vinh Cẩm Thiêm… Em muốn hỏi anh.” Ninh Tú Phân giơ tay đè vai anh.
Anh ăn mặc rất mỏng, dưới tay cô là một cơ thể cường tráng rắn chắc, đôi bờ vai rộng như núi chập trùng, da thịt nóng bỏng, trơn láng, ngập tràn cảm giác mạnh mẽ nam tính.
Cô cứ như là bị bỏng, không dám buông tay, chỉ đành hỏi một cách mơ hồ: “Anh… Sao anh muốn thành vợ chồng với em, anh thích em sao?”
Động tác của Vinh Cẩm Thiêm khựng lại, giọng nói anh khàn khàn nhẫn nại: “Giấy kết hôn của chúng ta là thật, chúng ta phải có trách nhiệm với nhau.”
Đôi mắt mờ mịt của Ninh Tú Phân dần tỉnh táo lại, anh đang tránh né câu hỏi.
Không biết vì sao nhưng trong lòng cô trào dâng một cảm giác mất mát.
Cô nghĩ là, ít nhất anh cũng thích cô chút chút chứ… Hoá ra chỉ là vì trách nhiệm thôi sao?
Nụ hôn của anh lại rải xuống cổ cô, Ninh Tú Phân bắt đầu hoảng hốt, cô nhớ tới những cuộc phỏng vấn của anh cô từng xem qua trong kiếp trước.
Đúng, anh là một người đàn ông cực kỳ có trách nhiệm, dù trong công việc hay trong chuyện gia đình.
Anh khôi phục lại mọi quyền hành, với gia thế và năng lực của anh thì không cưới Tần Hồng Tinh cũng vẫn có rất nhiều cô gái xuất thân gia giáo ở kinh thành sẵn sàng gả cho anh.
Nhưng vì đã gần gũi với cô nên anh phải có trách nhiệm.
Hơn nữa cô không được phép từ chối.
Cô là người đã đi qua thời đại này, cô biết anh thuộc kiểu suy nghĩ bảo thủ được coi là bình thường của nam giới thời đại này…
Yêu đương mà không kết hôn là chơi đùa tình cảm con gái nhà người ta.
Người đàn ông tốt ở thời đại này lý giải về việc yêu thương, quan tâm và tôn trọng phụ nữ bằng câu…
Tôi chạm vào cô rồi, tôi phải có trách nhiệm với cô cả đời, phải đối xử tốt với cô, phải cho cô một mái ấm.
Chứ huống chi là bọn họ đã kết hôn và từng tiếp xúc thân mật, anh hẳn đã cho cô vào phạm vi lãnh địa của anh từ lâu.
Ninh Tú Phân nhắm mắt: “…”
Tay của Vinh Cẩm Thiêm dừng trên áo lót của cô gái dưới thân.
Dưới lớp áo kia là một cơ thể đầy nữ tính, vừa mềm mại trơn bóng, vừa thơm như hương hoa lại vừa như ngọn lửa khiến anh khó lòng nhẫn nại.
Nhưng cô lại lơ đãng dù cho bọn họ đang quấn lấy nhau như thế này. Đôi tay anh vẫn ôm lấy cơ thể mềm mại của cô và anh có thể chiếm lấy cô bất cứ lúc nào.
Tay anh dừng lại, trong lòng anh trào lên sự bực bội và kiềm chế, anh không nhịn nổi xiết chặt lấy vòng eo thon gọn của cô: “Em vẫn không muốn à?”
Ninh Tú Phân im lặng một hồi: “Vinh Cẩm Thiêm, không phải em không muốn quan hệ với anh.”
Cô vừa mới phát hiện được một chuyện tồi tệ… đó là thực ra cô không phản đối việc phát sinh quan hệ với anh.
Không biết từ bao giờ mà cô bị anh hấp dẫn.
Rõ ràng lúc mới bắt đầu cô chẳng có ý nghĩ gì xằng bậy với anh cả.
Nhưng phải lòng một người đàn ông như Vinh Cẩm Thiêm lại là việc quá dễ dàng…
Ngay cả khi không có bối cảnh gia đình thì anh vẫn là mẫu người cô thích…
Anh theo tư tưởng của Đạo gia, cực kỳ biết tự hạn chế. Thỉnh thoảng anh vẫn châm một điếu thuốc nhưng không bao giờ hút. Khi các đồng đội cũ tụ tập rủ nhau uống vài ba chén rượu thì anh nói không uống là không uống.
Mùi hương cơ thể anh rất sạch sẽ, nó nhẹ nhàng khoan khoái như lớp băng mỏng trên mặt hồ chứ không giống những tên đàn ông hôi hám lúc nào cũng rượu chè thuốc lá.
Chưa kể anh còn là một người đàn ông cực kỳ có trách nhiệm và chỉ điều này thôi cũng có thể đè bẹp hơn 70% đàn ông ngoài kia.
Lại có cả gương mặt hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô kia nữa.
Cô chậm rãi nói tiếp: “Nhưng em không phải một người vợ tốt, không phải người lúc nào cũng sẽ cơm canh nóng hổi sẵn sàng và mãi mãi ở nhà chờ anh về đâu, Vinh Cẩm Thiêm.”
Tính chất và con đường sự nghiệp sau này của anh đã chú định điều anh cần là một người phụ nữ luôn đứng sau một người đàn ông thành đạt.
Vợ của anh cần phải biết chăm lo cho gia đình, cần phải chăm sóc con cái để anh không phải lo lắng…
Giống như vợ của anh ở kiếp trước vậy, luôn là một người phụ nữ toàn tâm toàn ý, môn đăng hộ đối và ủng hộ sự nghiệp của anh.
Nhưng ở kiếp trước, cô từng là người phụ nữ đứng sau lưng người khác.
Thế nên đời này, cho dù người đàn ông ấy có thể cho cô cơm ăn áo mặc, cô cũng sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ và trở thành người phụ nữ sau lưng bất cứ người đàn ông nào cả.
Ninh Tú Phân thản nhiên nói: “Em không có ý định có con trong lúc học đại học và sau khi tốt nghiệp đại học. Em muốn làm những điều em muốn, em muốn đi ngắm nhìn phong cảnh mà em muốn ngắm.”
“Cho đến khi em cảm thấy đã đến lúc và đã sẵn sàng làm mẹ.”
Cô khẽ thở dài, nhìn anh: “Có lẽ lúc đó em đã ba mươi, thậm chí bốn mươi tuổi, anh có thể chấp nhận được không? Nếu chấp nhận được thì tiếp tục thôi.”
Đều là người trưởng thành rồi, nếu không làm vợ chồng một đêm thì ít nhất cũng phải giao tiếp cơ bản trước khi lên giường.
Cứ thế đi ngủ trong mơ màng thì đúng là đồ đần não úng nước.
Vinh Cẩm Thiêm yên lặng nhìn cô gái dưới thân, ánh trăng lờ mờ xuyên qua cửa sổ, rọi vào đôi con ngươi lạnh lùng của cô gái.
Cô cứ nhìn anh như thế.
Nhưng trong khoảnh khắc đó anh cảm giác được cô gái dưới thân bình thường là một cô gái nóng nảy và táo bạo.
Bây giờ cô lại nhìn anh như một người trưởng thành nhìn một đứa trẻ, điềm tĩnh và tỉnh táo hơn anh rất nhiều.
Một cô gái kém anh sáu bảy tuổi cho phép anh tước đoạt mọi thứ của cô như đối xử với một đứa trẻ, cho phép anh lấy đi trinh tiết quý giá nhất của cô.
Anh dừng động tác lại, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn…
Vinh Cẩm Thiêm u ám liếc cô: “Ninh Tú Phân, suy nghĩ của em rất ích kỷ đấy. Em không nghĩ đến chuyện sau này khi chúng ta ngủ với nhau thì em sẽ có con à? Có con rồi em sẽ thay đổi suy nghĩ thôi.”
Anh thẳng tay cởi quần cô ra, bàn tay anh mò xuống dưới xoa xoa bóp bóp.
Toàn thân Ninh Tú Phân căng cứng nhưng không hề kháng cự, tay cô vòng lên trên vai anh, bất đắc dĩ cười cười.
“Đội trưởng Vinh, anh thật ngây thơ.”
Đúng thế, bây giờ anh mới 27 tuổi, à không, còn chưa sinh nhật mà, mới 26 tuổi.