Thằng con độc đinh tàn phế suốt đời, nhà họ Trịnh lại không dám báo cảnh sát.
Báo cảnh sát chẳng khác nào đắc tội với đám liều mạng kia.
Nữ sinh tên Ninh Tú Phân kia có đám người kia chống lưng, bọn họ nào dám trả thù cô?
Mà con trai mình đi tìm người đánh Ninh Tú Phân trước, nếu điều tra ra, e rằng con trai cũng phải vào tù!
Trương Na bực tức không biết trút vào đâu. Khi nhìn thấy kẻ đầu sỏ Lâm Quyên Tử, làm sao bà ta có thể để cô ta dễ dàng rời đi.
Lâm Quyên Tử từ nhỏ đã được cưng chiều, lớn lên được đám con trai vây quanh, nào từng bị ai đánh, tức giận hét lên:
“Mấy người đánh tôi, mấy người dám đánh tôi, còn muốn tôi bồi thường, mơ đi! Đây là tống tiền!”
Một nghìn đồng? Bọn họ bị điên rồi, bây giờ lương một tháng chỉ được mấy chục đồng!
Trương Na sa sầm mặt: “Con ranh con, cô không có tiền thì phải làm vợ con trai tôi!”
Lâm Quyên Tử tức đến phát điên, che mặt chỉ vào Trịnh Bảo Quốc mắng: “Cậu ta xứng sao? Một người vô dụng, bây giờ lại còn tàn phế, gả cho cậu ta? Nằm mơ đi!”
Người đàn ông mà cô ta để ý ít nhất phải cỡ như Âu Minh Lãng, tiếc là Âu Minh Lãng bị mù rồi!
Sắc mặt Trịnh Bảo Quốc càng thêm trắng bệch: “Quyên Tử, lúc trước cậu đã nói muốn hẹn hò với tôi mà!”
Lâm Quyên Tử cười nhạo: “Sao cậu không đi tè rồi soi gương xem mình có xứng hẹn hò với tôi không, tôi cho cậu cơ hội nói chuyện đã là phúc đức của tổ tiên nhà cậu rồi!”
Hôm nay cô ta phải cho cái nhà bám đuôi này tỉnh ngộ, đừng mơ bám cô ta!
Bố của Trịnh Bảo Quốc, Trịnh Tam Công cũng bước tới, lạnh lùng nhìn Trịnh Bảo Quốc: “Đây chính là cô gái mà mày ngày nhớ đêm mong sao, cô ta chỉ coi mày là thằng ngu, đùa giỡn mày thôi!”
Ánh mắt Trịnh Bảo Quốc âm trầm đến đáng sợ, bàn tay còn cử động được nắm chặt lấy chăn: “Cậu lừa tôi, Lâm Quyên Tử!”
Lâm Quyên Tử không biết cô ta đang gặp nguy hiểm, chỉ nghĩ rằng gia đình của những kẻ hèn nhát không dám báo cảnh sát dù con trai đã bị Ninh Tú Phân làm hại không dám làm gì cô ta!
Bọn họ còn có công việc chính thức ở nhà máy thuốc lá, nếu dám tống tiền cô ta, cô ta sẽ báo cảnh sát cho bọn họ mất việc!
Lâm Quyên Tử không sợ, chỉ khịt mũi lạnh lùng: “Tránh ra, tôi muốn về nhà, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa, đồ vô dụng!”
Nhưng cô ta vừa định đi đã bị Trương Na hung hăng đẩy ngã nhào lên giường Trịnh Bảo Quốc: “Không có tiền bồi thường thì cô đừng hòng đi!”
Lâm Quyên Tử tức giận, bò dậy mắng: “Mấy người làm gì vậy!”
Nhưng ngay sau đó, Trương Na bất ngờ cầm lấy cuộn dây nilon bên cạnh ném cho Trịnh Tam Công: “Bố nó, trói con ranh con này lại!”
Trịnh Tam Công khựng lại, trong mắt đầy sự hung ác, cầm dây bắt đầu trói tay Lâm Quyên Tử.
Trương Na lạnh lùng nói: “Lâm Quyên Tử, cô ngoan ngoãn một chút, để Bảo Quốc động phòng với cô, khi hai đứa kết hôn rồi, chúng tôi cũng không cần cô bồi thường nữa!”
Lâm Quyên Tử sợ hãi, liều mạng giãy giụa: “Đừng… Mấy người điên rồi, chuyện này là phạm pháp!”
Nhưng cô ta không hề nghĩ, loại bố mẹ có thể nuôi dạy Trịnh Bảo Quốc thành loại người ngỗ ngược như vậy có phải là người tôn trọng pháp luật hay không.
Trương Na cười lạnh, bước tới phối hợp Trịnh Tam Công trói Lâm Quyên Tử chặt cứng, ném lên giường Trịnh Bảo Quốc.
Trương Na nhìn con trai đang hoảng hốt, nở nụ cười cưng chiều vỗ vai cậu ta: “Bảo Quốc, chẳng phải con thích cô hoa khôi trường này sao, động phòng trước, mẹ giúp con cưới vợ.”
“Biết tay con bất tiện, bây giờ mẹ xử lý con bé này cho con rồi, phụ nữ ấy mà, cứ phải dạy dỗ mới được.”
Trịnh Tam Công hừ lạnh, cùng Trương Na xoay người ra ngoài đóng cửa lại.
Lâm Quyên Tử sợ hãi, trừng mắt nhìn Trịnh Bảo Quốc vừa giận vừa sợ …
“Trịnh Bảo Quốc, nếu cậu dám làm gì tôi, tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát, cậu đã tàn phế rồi, phải ngồi tù nữa thì cả đời coi như xong!”
Gia đình lưu manh của Trịnh Bảo Quốc sao lại dám đối xử với cô ta như vậy, thật là kinh tởm!
Nếu Lâm Quyên Tử chịu bỏ cái thói kiêu ngạo được nuông chiều từ nhỏ, nói ngọt dụ dỗ Trịnh Bảo Quốc một chút, có lẽ Trịnh Bảo Quốc thật sự không dám làm gì cô ta.
Dù sao Lâm Quyên Tử vẫn luôn là nữ thần trong lòng cậu ta.
Nhưng sự khinh bỉ, ghê tởm và chán ghét trong mắt Lâm Quyên Tử lúc này như ngọn lửa châm ngòi cho cơn giận của Trịnh Bảo Quốc.
Cậu ta nhớ đến ánh mắt lạnh lùng và thương hại của Ninh Tú Phân trong con hẻm nhỏ đó:
“Cậu thật sự nghĩ Lâm Quyên Tử thích cậu, hẹn hò với cậu sao?”
Giây phút này, Trịnh Bảo Quốc cũng tỉnh ngộ.
Không, từ đầu Lâm Quyên Tử không hề muốn hẹn hò với cậu ta, cô ta chỉ coi cậu ta như một con chó, một cái giẻ lau!
Hết giá trị lợi dụng thì vứt đi!
Nhìn Lâm Quyên Tử đang mắng chửi không ngừng trên giường, trong mắt Trịnh Bảo Quốc lóe lên tia phẫn nộ và hung ác.
Cậu ta đè lên người cô ta, khuôn mặt vặn vẹo, dùng tay trái còn lành lặn xé rách quần áo của Lâm Quyên Tử:
“Con điếm khốn nạn, bố mẹ tôi nói đúng, cậu đúng là loại đàn bà rẻ tiền cần được dạy dỗ, ăn của tôi, dùng của tôi, giờ là lúc trả lại rồi!”
Lâm Quyên Tử bị trói chặt, chỉ có thể đá chân, nhưng lại vô tình tạo cơ hội cho Trịnh Bảo Quốc tách hai chân cô ta ra.
Sức lực của phụ nữ sao có thể chống lại được đàn ông, lại còn là gã đàn ông đang nổi cơn thịnh nộ như dã thú.
Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng khóc thê lương của Lâm Quyên Tử.
…
Ngoài phòng, ông nội Trịnh Bảo Quốc lạnh lùng nói: “Lỡ người ngoài nghe thấy thì sao, sao không bịt miệng cô ta lại?”
Đứa cháu trai duy nhất tàn phế, cả nhà Trịnh Bảo Quốc cực kỳ căm hận Lâm Quyên Tử.
Trương Na bưng bát cơm, cười đắc ý: “Không sao, nhà mình ở tận tầng sáu cao nhất, nhà bên cạnh và tầng dưới không có ai.”
Trịnh Tam Công nhíu mày: “Nếu con nhỏ đó đi báo cảnh sát thì sao?”
Trương Na lạnh lùng cười gắp miếng thịt: “Cô ta đã là đồ bỏ rồi, báo cảnh sát thì cả trường học biết cô ta như vậy, tôi còn muốn làm ầm ĩ với trường học, xem cô ta còn mặt mũi nào nữa…”
Bà ta dừng lại, đôi mắt tam giác hung ác: “Vả lại nhiều người biết Lâm Quyên Tử đang “hẹn hò” với con trai chúng ta, rất nhiều người nhìn thấy cô ta thường xuyên qua lại với Bảo Quốc, ăn của Bảo Quốc, dùng của Bảo Quốc!”
Chỉ cần cắn chặt thì sợ gì chứ!
Sau khi nhận được thư nặc danh, bà ta cố ý hỏi đám học sinh hay tụ tập với con trai mình về chuyện của Lâm Quyên Tử và con trai mình.
Lại không ngờ con trai mình thật sự đang nuôi ong tay áo, làm bà ta tức muốn chết.
Nhưng may mắn là rất nhiều người biết Lâm Quyên Tử đang ăn bám con trai bà ta, còn có người tưởng bọn họ đang yêu đương.
Đây cũng là lý do hôm nay Trương Na đột nhiên nổi đóa, trói Lâm Quyên Tử lên giường con trai mình.
Ban đầu bà ta nghĩ rằng tay con trai đã tàn phế, hoặc là để Lâm Quyên Tử gả vào đây, hoặc là cô ta phải đền bù một khoản tiền lớn lên tới một nghìn đồng.
Kế hoạch ban đầu là đợi con trai khỏe hơn hơn một chút, bà ta sẽ đến nhà và trường học của Lâm Quyên Tử làm ầm lên.
Không ngờ hôm nay con nhỏ Lâm Quyên Tử này lại dám tự tìm đến tận cửa, Trương Na quyết định đã làm thì làm cho trót, để con trai mình “xơi” Lâm Quyên Tử luôn!
Gạo nấu thành cơm rồi, xem con nhỏ này còn chạy đi đâu được nữa?
Trịnh Tam Công suy nghĩ một chút: “Nghe nói điều kiện nhà con bé Lâm Quyên Tử kia cũng không tệ, cậu cô ta là giám thị của trường, bố mẹ cũng làm ở trạm lương thực và dầu khí thành phố, cũng coi như môn đăng hộ đối.”
“Hừ, sau khi Bảo Quốc nhà chúng ta chơi cô ta thêm vài lần, làm bụng to lên rồi bảo cô ta tự chuẩn bị của hồi môn đầy đủ mới được gả đến đây!”
Trương Na nghe tiếng khóc thê lương của Lâm Quyên Tử trong phòng, trong lòng vui như mở cờ trong bụng.
Không tốn một đồng nào mà kiếm được một cô con dâu mà con trai mình thích, đúng là món hời.
…
Ngày hôm sau, Ninh Tú Phân phát hiện Lâm Quyên Tử không đến trường.
Sau đó, mãi cho đến tận kỳ thi đại học, Ninh Tú Phân cũng không gặp lại Lâm Quyên Tử.
Diệp Thành Tâm nói Lâm Quyên Tử xin nghỉ dài hạn, bảo lưu kết quả học tập.
Ninh Tú Phân tò mò, nhà họ Trịnh đã làm gì Lâm Quyên Tử mà cô ta không thể đến trường?
Đánh Lâm Quyên Tử một trận tơi bời, hay là tống tiền cô ta một khoản lớn, làm cô ta sợ hãi đến mức không muốn tham gia kỳ thi đại học?
Thấy Ninh Tú Phân tò mò, Vinh Cẩm Thiêm bèn sai người đi dò la tin tức, sau đó nói cho Ninh Tú Phân biết, nhà họ Lâm và nhà họ Trịnh đang chuẩn bị hôn sự cho hai người bọn họ.
Nghe nói Lâm Quyên Tử đang chuẩn bị kết hôn, Ninh Tú Phân đang ngồi uống trà đọc sách bỗng sững sờ: “Bọn họ muốn Lâm Quyên Tử chịu trách nhiệm với Trịnh Bảo Quốc sao? Lâm Quyên Tử cũng đồng ý à?”
Nhìn đôi mắt to tròn long lanh của cô gái trước mặt, Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói: “Gạo đã nấu thành cơm rồi, có lẽ cô ta không đồng ý cũng chẳng được.”
Ninh Tú Phân ngẩn người một lúc lâu, biểu cảm có chút khó tả: “Chỉ vì chuyện này mà cô ta thật sự muốn lấy chồng sao?”
Đây gọi là gì nhỉ? Tự làm tự chịu?
Lâm Quyên Tử suốt ngày lợi dụng Trịnh Bảo Quốc, bây giờ bị Trịnh Bảo Quốc quấn lấy rồi.
Gia đình nào nuôi dạy ra loại người lưu manh như Trịnh Bảo Quốc đúng là cũng không phải hạng tốt lành gì.
Lâm Quyên Tử chắc chắn không hề muốn “gạo nấu thành cơm” như thế này.
Bản thân cô chỉ định để Lâm Quyên Tử và Trịnh Bảo Quốc chó cắn chó, không ngờ hai người bọn họ lại thật sự “cắn” nhau dữ dội đến vậy…
Vinh Cẩm Thiêm cụp mắt thâm sâu nhìn xuống cô: “Không phải ai cũng có tư tưởng Tây hóa như em, gạo đã nấu thành cơm rồi mà vẫn còn muốn ly hôn.”
Ninh Tú Phân lúng túng dời mắt đi chỗ khác, bị sặc nước trà: “Khụ khụ khụ… Chúng ta còn chưa “nấu” gì mà!”
Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên đưa tay ra, dùng đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi vệt nước dính trên đôi môi mềm mại của cô, giọng nói dịu dàng khàn khàn:
“Vậy bây giờ muốn thử làm chuyện vợ chồng hay là gạo nấu thành cơm?”
Mặt Ninh Tú Phân đỏ bừng, cô ôm sách nhỏ giọng nói: “Ngày mốt… là… là ngày thi đại học rồi… Bà Hạ mà biết được sẽ đánh anh đó!”
Từ sau khi anh chọc thủng lớp cửa sổ giấy kia, lúc thì nói muốn bình tĩnh để cô thi đại học, lúc thì lại nổi hứng trêu chọc cô.
Thật đúng là còn khó đoán hơn cả thời tiết ở Lưỡng Quảng, hôm nay mặc váy ngày mai mặc áo bông!