Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Âu Minh Lãng là thành phần tri thức cũng từng học võ, nhưng cú đấm này làm cậu ta lầ đầu tiên cảm nhận được sự đau đớn đến thế!
Cậu ta khuỵu gối, đau đến mức không nói nên lời.
Hai bạn học nam bên cạnh giật mình, vội vàng tiến lên đẩy người đàn ông kia ra: “Mấy người làm gì vậy!”
Bọn họ vừa đẩy thì hai người đàn ông còn lại cũng tiến đến.
“Sao nào, đụng phải người khác còn gây sự? Ranh con, chết đi!”
Bọn họ mỗi người túm một bạn nam tay năm tay mười mà đánh họ một trận, đau đến nỗi hai bạn học nam không còn sức chống trả!
Ninh Tú Phân còn đang bất ngờ nhận ra ngay có gì đó không đúng.
Rõ ràng cố ý gây hấn!
Con hẻm trên đường này ít người qua lại, thấy có đánh nhau còn vội vàng tránh xa!
“Ninh Tú Phân, Từ Hoa Nhi, chạy mau!” Âu Minh Lãng che bụng, cố gắng bò dậy gào lớn với Ninh Tú Phân.
Cậu ta cũng nhận ra có vấn đề! Con gái ở đây chắc chắn gặp chuyện!
Âu Minh Lãng hét lớn rồi nhào về phía người đàn ông đánh úp cậu ta.
Ninh Tú Phân dứt khoát kéo Từ Hoa Nhi bị dọa sợ chạy! Chỉ có chạy mới có cơ hội báo cảnh sát!
Nhưng cô quay đầu đã nhìn thấy bốn người đàn ông cao lớn chặn lối đi ở đầu còn lại của con hẻm.
Bọn họ đút tay vào túi, ánh mắt cay nghiệt.
Ninh Tú Phân từng buôn bán trong chợ đêm nên biết, tay đút trong túi là có vũ khí!
Cô đen mặt, hôm nay không lành lặn rồi.
“Mấy người muốn làm gì, cướp tiền thì nói!”

Một người đàn ông khoảng hơn ba mười tuổi trên mặt có sẹo trong đám đó nghe được tiếng lóng trong nghề từ miệng cô gái đeo khẩu trang nói.
Gã ta nheo mắt, mắt nhìn từ mặt Ninh Tú Phân sang mặt Từ Hoa Nhi: “Hai đứa chúng mày ai là Ninh Tú Phân, đi theo tao một chuyến?”
Âu Minh Lãng đánh đấm với người đàn ông trung niên kia, trên mặt bị đấm mấy cái vẫn không quên hét lên: “Không được đi cùng ông ta!”
Vừa dứt lời, cậu ta đã bị đá vào bụng, hai người khác cùng lao lên đánh cậu ta.
Ninh Tú Phân thấy mấy người đó giẫm lên cổ tay Âu Minh Lãng, còn đá vào cổ họng cậu ta.
Cô lạnh lùng nói: “Tôi đi cùng các người, không được làm họ bị thương nữa thả họ đi!”
Đám người này là đám liều mạng nên mới ra tay độc ác như vậy!
Chỉ là không biết cô dính vào bọn họ lúc nào, chẳng lẽ là người của Trịnh Bảo Quốc?
Mặt sẹo đánh giá cô, cười nói: “Cô biết điều đấy, đi nào chúng ta sẽ xong ngay thôi.”
Từ Hoa Nhi bị dọa run rẩy, mặt đẫm nước mắt, cô ấy muốn kéo Ninh Tú Phân lại nhưng không dám.
Thấy Ninh Tú Phân bị gã mặt sẹo đưa đi, cô ấy bị dọa ngồi sụp xuống đất, cô ấy muốn chạy đi báo cảnh sát!
Nhưng bên cạnh vẫn còn mấy người đàn ông chặn đường không cho họ chạy, Âu Minh Lãng ngã ra đất, hai bạn học nam còn lại cũng bị bọn họ xách lên.
Mấy người họ không đi đâu được.
Ninh Tú Phân bị mặt sẹo và một người đàn ông khác áp giải vào trong một con hẻm nhỏ.
Đúng là nhìn thấy người quen, Trịnh Bảo Quốc.
Cậu ta đang đi theo một người đàn ông cao gầy như sào tre, châm thuốc cho anh ta.
Thấy bắt được Ninh Tú Phân, người đàn ông cao gầy khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi đôi mắt ác độc đáng chơi trò nhả khói về phía Trịnh Bảo Quốc.
“Là con ranh này? Chặt một tay của nó rồi sau này mày bớt đến tìm tao.”
Trịnh Bảo Quốc nịnh nọt gật đầu: “Anh Sấu Tử, hai chúng ta hết nợ rồi, cũng tại con nhỏ hôi hám này khó giải quyết nên tôi mới làm phiền đến anh.”
Sấu Tử ghét bỏ nhìn Trịnh Bảo Quốc: “Một đứa con gái mày không giải quyết được, còn muốn làm việc dưới quyền tao?”
Khuôn mặt Trịnh Bảo Quốc cứng đơ: “Anh Sấu Tử…”
Sấu Tử chẳng thèm để ý Trịnh Bảo Quốc mà nhìn Ninh Tú Phân, đánh giá cô: “Mày muốn cánh tay nào của con ranh ngu ngốc này?”
Trịnh Bảo Quốc độc ác nhìn chằm chằm Ninh Tú Phân: “Tôi muốn tay phải của nó!”
Anh Sấu Tử gật đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh: “Cho nó một con dao, để nó tự mình chặt xuống.”
Trịnh Bảo Quốc sững sờ, chặt? Còn muốn cậu ta tự làm?
Cậu ta vốn chỉ muốn đánh gãy tay Ninh Tú Phân thôi.
“Nhưng mà…”
Sấu Tử bực bội nhả khói: “Nhưng cái gì mà nhưng, mày không dám thì bỏ!”
Trịnh Bảo Quốc nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Quyên Tử, nghiến răng nghiến lợi nhận dao đi về phía Ninh Tú Phân đang bị giữ chặt.
“Tất cả là lỗi của mày, nếu mày không bắt nạt Quyên Tử, thì tao cũng sẽ không làm!”
Cả người Ninh Tú Phân cứng đờ, bởi vì Sấu Tử kia…
Cô trông quen quá, đúng là quanh đi quẩn lại, thế giới này nhỏ thật.
Phải ha, huyện nhỏ chỉ lớn ngần ấy, băng nhóm tội phạm đâu có nhiều lắm?
Trịnh Bảo Quốc cầm dao đi qua, thật ra tay cậu ta đang run rẩy nhưng sự hung ác trong mắt lại không phải giả.
Ninh Tú Phân lạnh lùng nhìn Trịnh Bảo Quốc đi đến trước mặt mình.
“Trịnh Bảo Quốc, chặt tay chân người khác là tội danh gây thương tích nghiêm trọng, họ không động tay lại kêu cậu làm, nếu bị bắt cũng chỉ có cậu bị xử nặng, đến lúc đấy Lâm Quyên Tử của cậu sẽ đợi cậu ra tù chắc!”
Trịnh Bảo Quốc nghe thế do dự.
Đúng thế, nếu ngồi tù… Khi đó cậu ta tìm anh Sấu Tử nhờ giúp đỡ vì không muốn ra mặt.
Nhưng anh Sấu Tử không đồng ý mà muốn cậu ta tự mình ra trận.
Anh Sấu Tử thấy Ninh Tú Phân nói hai ba câu đã nói trúng tim đen Trịnh Bảo Quốc, khiến cậu ta do dự.
Anh ta vứt điếu thuốc đi qua: “Con ranh này giỏi đấy, nói mấy câu đã khiến người ta do dự, để tao xem mày trông thế nào…”
Đúng lúc này, Ninh Tú Phân ra tay, cô đá mạnh vào háng Trịnh Bảo Quốc.
Trong lúc Trịnh Bảo Quốc đau đớn gào thét.
Cô nhanh tay nắm một nắm bột lớn từ trong cặp sách ném vào mặt người đàn ông đằng sau lưng cô.
Hai người đàn ông gần cô nhất cũng không đề phòng cô gái nhìn như nhỏ yếu vô hại này.
Bọn họ bị ném bột ớt vào mặt, đau đớn hét lên, thả Ninh Tú Phân ra: “A…!”
Ninh Tú Phân vội vàng thoát khỏi đám người, điên cuồng chạy ra đầu hẻm!
“Mẹ kiếp, mau bắt con khốn chết tiệt đó lại!” Sấu Tử giật mình gào hét ra lệnh.
Thấy Ninh Tú Phân sắp nhảy ra khỏi hẻm, anh ta gào lên thật to.
Ngoài hẻm một người đàn ông cao to dẫn theo người bắt Ninh Tú Phân: “Cô gái nhỏ muốn chạy đi đâu!”
Ninh Tú Phân hoảng sợ, loạng choạng trốn tránh nhưng vẫn bị đối phương kéo khẩu trang xuống.
Hai bên đối mặt!
“Là cô!” Sấu Tử đuổi đến nhìn thấy mặt Ninh Tú Phân thì trợn mắt há mồm.
Trong lòng Ninh Tú Phân hoảng loạn, đáng chết, sợ cái gì đến cái đó, cô vội vàng che mặt rồi lùi về sau: “Tôi không biết mấy người?”
“Ô chị tôi à, cô vào huyện bán hàng hả, anh Liễu chúng tôi nhớ cô lắm, cô có hàng tốt gì vậy!”
Sấu Tử đớ người, biểu cảm hung ác lạnh lùng bất chợt thay đổi, tủm tỉm đi đến.
Bởi vì biểu cảm thay đổi bất chợt làm cơ mặt anh ta trở nên hung dữ vặn vẹo, nhưng trong mắt mọi người anh ta đang cố gắng cười thân thiện.
Ninh Tú Phân: “…”
Trịnh Bảo Quốc: “…”
Chuyện quái gì đang xảy ra thế?
Mặt lật nhanh hơn tráng bánh đấy!
Ninh Tú Phân không nói gì, cô đụng phải kẻ thù mà cô muốn tránh nhất trong huyện.
Nhưng thái độ của họ khiến cô không biết đâu mà lần!
“Anh Sấu Tử… Anh, hai người quen nhau à?” Trịnh Bảo Quốc không sốt sắng hỏi.
“Bốp!” Trịnh Bảo Quốc còn chưa nói xong đã bị Sấu Tử tát cho một phát.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!