Ninh Tú Phân bưng cốc sứ lên uống một ngụm: “Ừm, thêm sữa rồi… Latte à?”
“Có vẻ, em rất quen thuộc với cà phê?” Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân liếm cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt tối đi.
Ninh Tú Phân im lặng một lúc rồi mới đáp: “Đã từng nghe bà nhắc đến, bà ấy đã từng uống thứ này hồi còn ở nhà họ Ninh.”
Cô chỉ là một người dân ở tỉnh bình thường, nào có cơ hội uống cà phê?
Cô đã rất cẩn thận, nhưng càng sống cạnh một người lâu, thì càng có nhiều lúc cô chợt lỡ miệng.
Nhưng mãi đến giờ anh cũng chưa từng truy cứu cô.
Lần này cũng vậy, Vinh Cẩm Thiêm chỉ mỉm cười: “Món này rất đắng, để nữ uống thì vẫn nên thêm đường thêm sữa vào.”
Nói xong, anh chỉ bánh bích quy: “Thử miếng xem, bánh quy bơ sữa, mang từ Dương Thành đến đấy.”
Ninh Tú Phân cầm một cái lên cắn, vừa giòn vừa xốp, hương bơ ngọt ngào của bánh quy và vị đắng thơm của cà phê quả là một cặp tuyệt phối.
Mình cô ăn hết ba cái bánh quy, làm bài thi mệt xong lại có anh đẹp trai đưa đồ ngon cho ăn, thế nào cô cũng phải nói một tiếng…
“Ngon lắm, cảm ơn!”
Nhìn Ninh Tú Phân mỹ mãn đưa lưỡi ra liếm ngón tay, cặp mắt phượng hẹp dài của Vinh Cẩm Thiêm thoáng tối đi.
Anh cụp mắt, không nhìn cô nữa.
Bây giờ mỗi một cử động của cô đều có thể dễ dàng khiến anh “phát hỏa”, bà Hạ nói đúng, anh nên thanh tâm quả dục thôi.
“Cho em cái này.” Anh đứng dậy đi lấy một bọc nhỏ sang.
Ninh Tú Phân tò mò mở ra xem, bên trong là một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa và một bộ kem dưỡng da mặt ngọc trai hiệu Hữu Nghị được bọc trong lớp giấy mềm với dải ruy băng viết bằng tiếng Anh thắt bên ngoài.
Rất tinh tế, thời thượng và xinh đẹp!
Cô sửng sốt, nhìn về phía Vinh Cẩm Thiêm: “Đây là?”
Vinh Cẩm Thiêm khẽ ho một tiếng: “Anh mang nó về từ chuyến công tác vừa rồi, còn chưa kịp đưa em, nghe có người nói bộ đồ ngủ này là đồ từ Hồng Kông đấy!”
Lần này anh nhờ chiến hữu làm việc ở hải quan mua hàng nhập từ nước ngoài về, chắc là không mua nhầm nữa đâu nhỉ?
Bình thường cô vẫn hay mặc toàn mấy bộ quần áo cũ làm từ vải bông, có lẽ cô sẽ thích mấy món tơ lụa đắt tiền này dù nó không bền.
Còn có mấy món kem dưỡng da dành cho con gái này nữa, anh cũng không hay thấy cô sử dụng chúng vào những lúc rảnh rỗi.
Hi vọng lần này cô sẽ thích…
Sao có chuyện nhận được quà mà lại không vui được?
Đương nhiên Ninh Tú Phân vô cùng vui vẻ mở hộp ra, ngửi mùi hương bên trong nói: “Cảm ơn!”
Hũ kem dưỡng da mặt vàng của hiệu Hữu Nghị thì rất dễ gặp, nhưng kem dưỡng da mặt ngọc trai lại cực kỳ khó mua! Phải lên thành phố mới có!
Cô lại sờ lên cái áo ngủ tơ tằm, xúc cảm dưới tay mềm mại như nước, màu sắc và hoa văn của áo cũng là màu hồng củ sen cực kỳ cao cấp.
Ninh Tú Phân không khỏi cầm lên, tiện thể quay sang nháy mắt với Vinh Cẩm Thiêm mấy cái, chế nhạo anh: “Đẹp quá nha! Hiếm có khi anh không tặng tôi mấy món đồ kỳ quái gì đó…”
Vừa dứt lời, từ bên trong chiếc áo nọ chợt có… Một bộ áo lót và quần lót đen hồng mắc vào nhau rớt ra.
Còn không phải là món đồ lót với màu sắc và hoa văn bình thường đứng đắn thường hay gặp, nó là một bộ đồ lót vô cùng gợi cảm và quyến rũ… Hai mảnh lụa nho nhỏ như này đặt lên ngực, thay vì bảo là áo lót, chẳng thà nói là vật trang trí còn hơn.
Chớ nói chi đến cái quần lót ba dây, chỉ lớn tầm nửa cái bàn tay, buộc lại bằng một dải lụa hoa lệ, đã không che được gì thì chớ còn quyến rũ người khác nữa!
Ninh Tú Phân: “…”
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Khuôn mặt trắng nõn vẫn luôn lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm chợt ửng đỏ, anh chật vật nói: “Cái đó… Cái đó… Anh cũng không biết đồ của phương Tây lại… Suy đồi như thế!”
Anh nhìn bộ áo ngủ với dây lưng lụa và bọc giấy mềm kia, ai mà ngờ trừ áo ngủ ra thì trong đó còn có thứ kỳ quái khác chứ!
“Anh không cố ý đưa em cái này đâu!” Anh vô thức muốn thu hồi nó lại, bèn giật lấy chiếc quần lót hình tam giác vô thức nhét vội vào túi quần.
Để cô mặc cái này lên thì che được gì chứ!
Ninh Tú Phân nhìn vẻ mặt của Vinh Cẩm Thiêm, biết là đầu óc anh đang bay đi đâu đâu rồi, mặt đỏ ửng thế kia.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Anh không mở gói đồ ra xem trước à? Anh có chắc là mình muốn nhét nó vô túi quần không đấy?”
Lỗ tai Vinh Cẩm Thiêm đỏ lên, anh rầu rĩ đáp: “Không, nếu anh thấy thứ suy đồi như này thì chắc chắn anh đã không lấy nó về rồi!”
Giây tiếp theo, anh lại cảm thấy tay mình nóng lên, cứng đờ, nhét món quần lót nữ nào vào quần cảnh sát, trông cũng hơi bị…
Thế là lỗ tai trắng nõn của anh bắt đầu đỏ bừng bừng, hiếm khi nhất thời anh càng cảm thấy luống cuống tay chân.
Ninh Tú Phân chợt cảm thấy cạn lời, anh trai nhỏ này đã từng làm mặt lạnh lùng ép cô dưới thân, vừa ôm vừa hôn còn không đỏ mặt, đứng trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát nắm lấy cằm cô hôn cũng không đỏ mặt.
Vậy mà giờ chỉ nhìn thấy một bộ đồ lót tình thú, lại ngây thơ đến thế hả?
Người gì kỳ quái dữ vậy?
Cơ mà ngẫm lại cũng đúng, hiện tại anh Vinh đây… Còn chưa kết hôn, cá tám mươi phần trăm là cũng chưa từng yêu đương nhỉ?
Không thì sao mới bị cô hôn một lần, ôm nhau hai buổi tối xong anh đã vội nhất quyết đòi chịu trách nhiệm cho trinh tiết của cô được chứ.
Chắc hẳn anh cũng là một tên trai tơ, không thì nào tới phiên cô chịu trách nhiệm.
Có lẽ…
Dù có đơn thuần đến đâu thì một khi bị chọc trúng, anh cũng sẽ nghĩ đến mấy chuyện này.
Ninh Tú Phân nhìn anh đứng ngây đơ ra đỏ, mặt đỏ bừng, cổ phập phòng, duỗi tay lấy cái quần lót tình thú trong túi anh ra, đặt về cùng một chỗ với áo lót tình thú.
“Được rồi, xem như đồ ngủ dự phòng đi.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn sắc mặt cô không giống vẻ tức giận, không bực mình với anh như lần trước.
Thế là anh bèn điều chỉnh lại vẻ mặt, khẽ ho: “Ừ, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn.”
Ninh Tú Phân nhìn lỗ tai và cái cổ đỏ ửng của anh thì nín cười gật đầu: “Ừ.”
Cô nhấp một ngụm cà phê nữa, duỗi người: “Được rồi, tôi còn phải tiếp tục phấn đấu, anh đi ngủ trước đi!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô lại lấy một chồng bài thi ông Đường đưa cho ra, rồi lại chuyển ánh mắt sâu thẳm sang quầng thâm dưới mắt cô.
Anh im lặng một lúc mới ra ngoài tắm nước lạnh.
Sau đó, buổi tối khi lên giường đi ngủ, Ninh Tú Phân mới phát hiện anh không cần ôm cô ngủ nữa.
Vinh Cẩm Thiêm im lặng nằm trong góc gần cửa sổ, nhắm mắt lại, hai hàng mi dài đổ bóng trên khuôn mặt trắng ngần an tĩnh của anh.
Ninh Tú Phân ngồi trên giường, nghi ngờ nhìn anh trai nhỏ Vinh ngủ say sưa như mỹ nhân.
Mấy hôm nay lúc nào lên giường anh cũng ôm cô vào lòng mình hết.
“Nhìn cái gì, sáng mai không cần đi học hả?” Vinh Cẩm Thiêm bất thình lình hỏi khi hai mắt vẫn còn nhắm.
Ninh Tú Phân thành thật nằm xuống: “Đi chứ.”
Vinh Cẩm Thiêm quay lưng đi, khẽ nói: “Vậy ngủ đi, mấy nay luôn ôm em ngủ, anh thấy có vẻ em cũng ngủ không ngon.”
Khóe môi Ninh Tú Phân khẽ giật…
Ai có thể ngủ ngon với nguyên “cây súng đã nạp đạn” chọc thẳng vào eo chứ? Không thấy căng thẳng à?
Còn không phải do cô sợ anh sẽ mất kiểm soát, “cầm súng hành hung người” sao!
Nhưng Vinh Cẩm Thiêm nguyện ý không ôm cô ngủ, cô cũng nhẹ thở phào một hơi.
Ninh Tú Phân thả lỏng tinh thần, cảm giác an toàn đã trở về, cô cho là mình có thể thuận lợi ngủ ngon rồi.
Nhưng rồi cô chợt phát hiện… Thế mà mình lại không ngủ được!
Sao lại có chuyện thế này? Hôm nay cô không bị cây súng nào chọc vào mà, chẳng lẽ bị mắc hội chứng Stockholm rồi hả?
Không có cái ôm nóng bỏng phía sau, thế mà cô lại mất ngủ!
Vinh Cẩm Thiêm nhắm hai mắt lại, thuận tay nằm ngắt ngón giữa niệm bí quyết, niệm đoạn “Linh Bảo Tất Pháp”…
“Đại đạo ấy là, cao mà vô thượng, nếu mà ngẩng lên, bên trên vô thượng, không thấy đầu cuối…”
Tu thân dưỡng tính!
…
Sáng sớm hôm sau, lần đầu tiên Ninh Tú Phân dậy còn sớm hơn cả Vinh Cẩm Thiêm.
Bà Hạ vừa ngáp vừa lấy bánh bao ra đặt lên bàn trong sân, chợt thấy Ninh Tú Phân ôm cặp mắt gấu trúc đi ra.
“Bà, con đến trường đây ạ.” Ninh Tú Phân đeo cặp lên ngáp một cái to, cất hai cái bánh bao vào hộp cơm nhôm, cưỡi xe đi.
Bà Hạ nổi giận, mắt phóng dao về phía bóng người cao ráo vừa rời giường đang cầm ly nước và bàn chải đánh răng ra súc miệng: “Cháu lại đây!”
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Ánh mắt của bà Hạ cứ như bà mẹ chồng ác độc đang nhìn cô vợ nhỏ “không biết liêm sỉ” là anh quấn lấy “phu quân” lên kinh thành đi thi vậy.
Nhưng anh thật sự không phải mà…