Âu Minh Lãng nhìn Vinh Cẩm Thiêm, giật nhẹ khóe môi, rồi xoay người đi theo người nhà đến dẫn cậu ta đi, mặt đầy bướng bỉnh.
Ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm lạnh đi, thằng nhóc này đang khiêu khích anh sao?
Trịnh Bảo Quốc đang ký biên bản thì lại thấy đám học sinh chống đối mình đều rời đi, còn bản thân mình với đám tay sai thì lại phải nhận lệnh bắt giữ.
“Dựa vào cái gì chứ!” Cậu ta giận đến run rẩy tim gan.
Bấy giờ, vừa lúc nhìn thấy Ninh Tú Phân đi ngang qua mình, Trịnh Bảo Quốc hoàn toàn không chú ý đến tay Vinh Cẩm Thiêm còn đặt bên hông cô, lập tức hung dữ mắng Ninh Tú Phân…
“Đồ xấu xí, tại cô mà tôi bị tạm giam đến năm ngày, chờ tôi ra ngoài đi, cứ đợi đấy!”
Một bàn tay to bỗng nhiên chụp lấy cổ áo cậu ta, nhấc cậu ta lên ném thẳng vào tường.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Trịnh Bảo Quốc đau đến mắng chửi lung tung trước mặt, nắm cổ cậu ta nhấc lên: “Cậu bảo chờ cái gì cơ?”
“Anh… Anh là cảnh sát… Anh không thể đánh người!” Sau lưng và cái ót của Trịnh Vệ Quốc đều đau đến nhức nhối.
Chưa kể cổ cậu ta còn đang bị người khác nắm, cậu ta vô lực giãy giụa, nhưng cảm giác hít thở không thông lại buộc cậu ta phải liều chết giãy giụa.
Những cảnh sát xung quanh lại làm như không nhìn thấy cảnh này, chỉ lo làm chuyện của mình.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng hếch mặt lên trước tên nhóc sâu bọ trước mắt: “Cậu nên thấy may vì tôi còn đang mặc đồng phục cảnh sát.”
Đám tay sai xung quanh Trịnh Bảo Quốc đều bị dọa đến run lẩy bẩy, lại càng không dám lên tiếng.
Thấy Trịnh Bảo Quốc đã sắp bị anh bóp đến tắt thở, Ninh Tú Phân bèn giật giật cánh tay Vinh Cẩm Thiêm: “Được rồi, giết gà mà dùng dao mổ trâu làm gì, chúng ta đi thôi?”
Cũng không thể dọa chết Trịnh Bảo Quốc trước mặt công chúng được.
Bấy giờ Vinh Cẩm Thiêm mới thả lỏng tay, lạnh lùng đảo mắt qua Trịnh Bảo Quốc đã tê liệt nằm trên mặt đất, bị dọa đến tiểu ướt cả quần: “Lần sau, đừng để tôi gặp lại cậu.”
Lúc này anh mới dẫn Ninh Tú Phân rời đi.
Trần Thần liếc qua đám Trịnh Bảo Quốc, phì cười: “Mấy thằng nhãi con này, có thể khiến đội trưởng phải ra tay thì cũng là vinh hạnh cho mấy đứa.”
Để đội trưởng đi thu dọn mớ này đúng là dùng đại pháo bắn chết muỗi mà.
Sau khi mấy người bọn họ rời đi, Trịnh Bảo Quốc mới tỉnh lại, thở hổn hển ho sù sụ: “Khụ khụ khụ…”
Mẹ nó, tên cảnh sát kia mang vẻ ngoài đàn bà như vậy mà vừa ra tay một cái là y chang tên biến thái mang tội giết người!
Cậu ta chưa từng gặp tên cảnh sát nào như vậy bao giờ, dọa chết người!
Phía bên kia, sau khi đưa Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm về đến nhà, Trần Thần còn muốn vào cọ cơm: “Đã lâu rồi tôi không được gặp A Hắc với A Bạch, thơm quá, phải cá rán không, hình như còn có giò heo… Chị dâu nhỏ, em muốn ăn cá rán… Giò heo…”
“Không, cậu không muốn ăn.” Lão Từ gọn gàng dùng một tay bịt lấy miệng Trần Thần, cưỡng chế kéo cậu ta đi.
Cái bóng đèn bự không có mắt nhìn này!
Ninh Tú Phân nhìn Trần Thần bị lão Từ kéo đi, mặt đầy ai oán, thật sự có hơi buồn cười.
Giây tiếp theo, bắt gặp ánh mắt sâu xa của Vinh Cẩm Thiêm, cô liền thấy bối rối, bèn xoay mặt sang bên khác khẽ ho một tiếng: “Cái đó… Đi đi đi, rửa tay đi rồi ăn cơm.”
Ông Đường và bà Hạ đã chuẩn bị cơm nước xong, thấy bọn họ trở về, ông Đường mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao chứ, con nhỏ này, cháu dọa chết bọn ông rồi!”
Khi thằng nhóc họ Vinh cho người về báo tin, ông ấy mới biết cô bị mấy tên cá biệt trong trường học dọa dẫm, còn đánh nhau đến mức tiến vào đồn công an luôn!
Ninh Tú Phân xoa đầu A Bạch và A Hắc mải cọ lấy người cô, nở nụ cười ngọt ngào với ông Đường nói: “Đã làm mọi người lo lắng rồi, cháu không sao.”
Cô sợ hai ông bà lo lắng, bèn lấy bài thi từ trong cặp ra: “Hôm nay chúng cháu đã nhận được kết quả bài thi thử rồi đấy, lần này cháu làm hơi kém, cách vị trí đầu khối ba mươi bảy điểm.”
Quả nhiên sự chú ý của ông Đường được cô dời đi, ông ấy ngồi trước bàn ăn cầm bài thi của cô xem qua, nhíu mày: “Sơ ý bất cẩn rồi! Tháng này tinh thần cháu kém quá nhỉ, con nhỏ này!”
Ninh Tú Phân ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, do cháu sơ ý nên đã không học kỹ bài.”
“Mấy nay mỗi tối làm thêm một bộ bài thi đi, có ý kiến gì không?” Ông Đường buông bài thi xuống.
Ninh Tú Phân liếc mắt nhìn Vinh Cẩm Thiêm, lắc đầu: “Không có ý kiến!”
Cô cảm ơn anh quá đi, nhờ anh đột nhiên làm ầm vụ muốn trở thành người đàn ông của cô nên tinh thần cô mới kém thế!
Cảm ơn anh đã thưởng cho cô vinh dự được chong đèn làm bài thi mỗi đêm suốt một tháng!
Vinh Cẩm Thiêm bưng bát, im lặng ăn cơm, làm như không thấy oán niệm của Ninh Tú Phân.
Mãi đến khi…
Anh vươn đũa về phía đĩa cá rán, miếng cá rán lập tức bị bà Hạ gắp đi.
Anh tính đổi sang một miếng cá rán khác, nguyên cả đĩa cá rán lại bị bà Hạ di dời sang chỗ khác.
Vinh Cẩm Thiêm giơ đũa gắp hụt: “…”
Được rồi, trước mặt anh là một tô chân giò heo om đậu phộng chua ngọt lớn.
Anh thích ăn món này, móng heo hầm trong nước sốt đỏ đậm đà mềm ngon vô cùng, có màu đỏ, béo nhưng không ngấy, cho vào miệng là tan. Đây là một trong những món đắc ý nhất của ông Đường.
Nguyên cả tô có bốn cái chân giò heo lớn, vừa vặn mỗi người một cái, nhưng mà…
Đũa Vinh Cẩm Thiêm còn chưa kịp gắp tới, bà Hạ đã ôm cả tô đem đi, gắp một cái vào bát ông Đường, một cái vào bát của chính bà ấy, còn bát Ninh Tú Phân thì… Hai cái.
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Không thể nào ăn bữa cơm này nữa rồi.
“Cháu còn muốn ăn giò heo hả? Còn ăn cá rán? Thành tích Tiểu Ninh rớt như vậy, cháu còn ăn được, cháu có tim không đấy?” Bà Hạ cầm đũa gõ bát, nhìn chằm chằm vào Vinh Cẩm Thiêm.
Trông bà ấy cứ như một bà mẹ chồng bất công đang giáo huấn con dâu không hầu hạ sắm sửa cẩn thận cho đứa con trai vào kinh đi thi nhà mình vậy.
Ừ, Vinh Cẩm Thiêm là con dâu, Ninh Tú Phân là con trai.
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Ninh Tú Phân nín cười đến bả vai run rẩy, vừa ôm bát gặm cái móng heo của anh, vừa nhướng mày cười xấu xa với anh.
Đáng đời anh! Đáng đời!
Vinh Cẩm Thiêm híp mắt, im lặng gắp đũa rau xanh xào với mỡ heo.
Bà ấy không ngăn cản.
Chỉ là lúc anh gắp rau xanh, ông Đường lại bất thình lình buông một câu: “Ông thấy gần đây Tiểu Vinh cháu ăn nhiều chất béo quá, vẫn là đừng nên ăn thêm đồ dầu mỡ nữa, ăn nhiều rau xanh một chút, để thanh tâm quả dục, tốt cho cơ thể.”
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Rõ ràng có phải con ruột của bọn họ đâu, nhưng bây giờ đãi ngộ như này… Rõ Ninh Tú Phân là ruột thịt, còn anh là con mẹ kế đẻ.
Nhưng anh còn nói gì được đây, bà Hạ đã mài đao xoèn xoẹt chỉnh đốn anh rồi.
Nguyên bữa cơm này, lâu rồi đội trưởng Vinh mới ăn toàn là rau xanh.
Ừ, được lắm, tu thân dưỡng tính.
Ăn thịt thì dễ xao động… Nhất là khi xuân tới rồi, vạn vật nảy mầm, lại đến mùa động vật giao phối.
…
Sau bữa ăn, Vinh Cẩm Thiêm lại ra ngoài, Ninh Tú Phân thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây Vinh Cẩm Thiêm khá xuất quỷ nhập thần, đi sớm về trễ, lâu lâu nửa đêm chả thấy bóng người đâu, không biết đã đi làm gì rồi.
Nhưng chỉ cần anh ở cạnh, cô sẽ thấy cả người bất an.
Dù sao thì anh cũng luôn có bản lĩnh dao động tâm trí cô, làm cho cô không thể nào chuyên tâm học tập được.
Bây giờ không có người ở đây, Ninh Tú Phân vội vàng vùi đầu làm bài tập, làm bài thi.
Khi cô duỗi người ngẩng đầu lên từ trang sách cuối cùng, chợt thấy một chiếc cốc sứ được đặt xuống trước mặt mình, tỏa ra hương thơm nồng đậm.
Hương vị này rất quen thuộc, khiến Ninh Tú Phân ngẩn người: “Cái này là, cà phê?”
Cô nhìn bóng người cao gầy đứng bên cạnh.
Không biết Vinh Cẩm Thiêm đã trở về từ lúc nào, còn tắm rửa rồi, mặc áo sơ mi trắng và quần cảnh sát màu xanh, ống tay áo lỏng lẻo xắn lên trên cẳng tay.
Phần tóc mái phía trước và đuôi tóc anh đều ẩm ướt, ánh đèn vàng ấm khiến khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng đầy lợi hại của anh cũng có vẻ nhu hòa đi rất nhiều.
Vinh Cẩm Thiêm nhẹ nhàng cười bảo: “Thử chút xem, người khác tặng, có thể nâng cao tinh thần…”
Anh lại đặt một đĩa thức ăn vặt nhỏ xuống bên cạnh cốc sứ.
Ninh Tú Phân nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của anh, bỗng nhiên hiểu một câu thơ…
“Áo hồng thêm hương, đêm đọc sách.”