Nhưng không đợi Ninh Tú Phân nghĩ kỹ cách thoát thân, rồi dạy dỗ lũ khốn này như nào.
Cô đã nghe thấy Âu Minh Lãng gầm lên: “Các cậu định làm gì!”
Ninh Tú Phân ngẩng đầu đã thấy Âu Minh Lãng dẫn theo sáu bảy bạn học nam, mỗi người cầm cây chổi lao đến.
Mấy người Trịnh lão đại hoảng hốt, “Bắt nạt bạn học” ở cửa trường học lâu như vậy, còn chưa từng thấy ai dám đối đầu với bọn họ!
“Hả, đây chẳng phải là thằng chó Thượng Hải sao, mày cũng dám kêu la bố mày, chơi anh hùng cứu người đẹp!” Trịnh lão đại vừa thấy Âu Minh Lãng là tức giận.
Nữ thần của cậu ta thích thằng oắt này, chẳng phải bố mẹ làm quan ngoại giao, lại là thằng oắt phong cách Tây đến từ Thượng Hải sao?
“Người Thượng Hải rất giỏi à? Đệt… Chó Thượng Hải chết tiệt!”
Trịnh lão đại xắn tay áo lên mang theo đám người đánh nhau với Âu Minh Lãng, cậu ta còn chuyên môn đánh lên mặt Âu Minh Lãng.
Nhìn xem đối phương còn dám lấy khuôn mặt này dụ dỗ nữ thần của cậu ta nữa không!
“Còn cậu là chó săn gì?” Âu Minh Lãng cũng không khách khí, cậu ta từng học vật lộn, vừa lên là một cú móc phải, đánh Trịnh lão đại kêu thảm lên.
Ninh Tú Phân còn chưa kịp thông, hai thanh niên đã la vào đánh nhau.
Cô phục hồi tinh thần lại thở dài, như này… Hơi hỗn loạn!
Vốn định chơi xỏ bang thiếu niên bất lương này, nhưng sao lại đánh nhau chứ?
Cô ở bên cạnh chỉ lo lắng suông, vậy… Có việc tìm chú cảnh sát!
Ninh Tú Phân dứt khoát âm thầm đi báo cảnh sát.
Cảnh sát đến nhanh, dù sao đồn cảnh sát ở ngay sau đường trường học.
Vì thế hai nhóm người cùng vào đồn cảnh sát.
Các chú và các anh cảnh sát không hề khách khí, kéo tất cả đám thanh niên mặt mũi bầm dập vào văn phòng ngồi góc tường…
“Ngồi đó, ngồi đó, ngồi yên đó cả cho tôi, tan học không về, đi đánh nhau, gọi phụ huynh đến bảo lãnh cho tôi!”
Ninh Tú Phân cũng ngồi xổm bên cạnh Âu Minh Lãng, thấy khóe miệng cậu ta rách ra, hơi lo lắng: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao… Ôi!” Âu Minh Lãng định cười an ủi Ninh Tú Phân, nhưng vừa há miệng, khóe miệng rách của cậu ta đau hít hà.
Ninh Tú Phân thở dài: “Cậu manh động quá, trong cặp sách của tôi có cồn i ốt và dầu Vạn Hoa, lát nữa bôi cho cậu.”
Thời buổi này sát trùng toàn dùng cồn i ốt, thuốc đỏ, thuốc tím, trầy da, bị bỏng, ngã thì bôi dầu Vạn Hoa.
Âu Minh Lãng nhún vai: “Hừ, thằng khốn Trịnh Bảo Quốc kia còn thảm hơn tôi, cậu nhìn cậu ta xem!”
Ninh Tú Phân nhìn Trịnh lão đại, Trịnh Bảo Quốc bên cạnh, đúng thế… Hai con mắt đã thành mắt gấu trúc, máu mũi chảy đầy miệng, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
“Nhìn cái gì, đồ xấu xí, mày dám gọi người đánh tao… Mày chờ đó!” Trịnh Bảo Quốc che mặt trừng mắt nhìn Ninh Tú Phân, đau đến mức nhếch miệng.
“Bốp! Ngoan đê, còn dám dọa nạt nữa hả!” Chú cảnh sát bất ngờ giơ tay vỗ lên trên trán cậu ta.
Trịnh Bảo Quốc đau đến suýt khóc, ngoan ngoãn ngồi xổm!
Ninh Tú Phân nhìn cậu ta như vậy chỉ muốn cười, cảnh sát vừa đi, cô nhíu mày…
“Tôi nói này, là Lâm Quyên Tử kêu cậu tới gây chuyện với tôi đúng không, cô ta không thích cậu, việc gì cậu phải bán mạng cho cô ta chứ?”
Trịnh Bảo Quốc ngẩn ra, tức giận nói: “Nếu như không phải đồ xấu xí mày bắt nạt cô ấy trước, tao sẽ dạy dỗ mày sao!”
Ninh Tú Phân nhíu mày: “Ái chà, xem ra thật sự là cô ta đứng đằng sau, tôi chỉ lừa cậu thôi, cậu lại khai hết thế.”
Lúc này Trịnh Bảo Quốc mới phản ứng lại kịp, không nhịn được tức giận mắng: “Quyên Tử nói không sai, mày là đồ xấu xí hư hỏng!”
“Bốp!” Cậu ta vừa gào lên, lại bị chú cảnh sát tức giận gõ vào gáy: “Trật tự, ở đồn cảnh sát còn dám kêu gào, muốn bị giam phải không!”
Trịnh Bảo Quốc xoa gáy, oán hận trừng mắt nhìn Ninh Tú Phân, lại không dám nói gì nữa.
Ninh Tú Phân nhỏ giọng cười nhạo: “Nhìn cậu ngốc nghếch chưa kìa.”
Trịnh Bảo Quốc không biết ngốc nghếch là gì, nhưng cũng biết không phải là lời hay, oán giận trừng mắt nhìn Ninh Tú Phân.
Chính là do con thúi này hại cậu ta bị bắt, bị đánh, chờ đó!
“Cô bé, cháu là người báo án nhỉ, làm ghi chép nào!” Một cảnh sát nữ hơi lớn tuổi đến ra hiệu cho Ninh Tú Phân đi theo bà ấy làm ghi chép.
Ninh Tú Phân gật đầu: “Vâng.”
Trịnh Bảo Quốc trừng mắt nhìn cô: “Con đĩ, mày dám nói lung tung thử xem?”
Ninh Tú Phân lười để ý đến đồ ngốc nghếch này, đứng dậy đi theo cảnh sát nữ kia đến phòng làm việc khác.
Cô nhanh chóng làm ghi chép xong, cũng yêu cầu cảnh sát nữ…
“Đồng chí cảnh sát, vì mấy bạn học của cháu cứu cháu nên mới đánh nhau với bọn họ, các bạn ấy là thấy việc nghĩa hăng hái làm, đồng chí xem có thể để cháu xử lý vết thương trên mặt các bạn ấy không?”
Cảnh sát nữ ngẩn ra, nhưng vẫn đồng ý.
Bà ấy nhận ra vài người Trịnh Bảo Quốc, không phải là lần đầu tiên vào đồn cảnh sát, nhưng cô gái này là lần đầu tiên.
Hơn nữa bà ấy cũng biết nguyên nhân sự việc là Trịnh Bảo Quốc định đe dọa bạn học nữ này.
Ninh Tú Phân dẫn mấy người Âu Minh Lãng đến một văn phòng khác ngồi, xử lý vết thương trên mặt cho bọn họ.
“Vì sao bọn họ có thể ngồi đó, chúng tôi thì phải ngồi xổm!” Mấy người Trịnh Bảo Quốc tức tối kêu lên.
“Bởi vì người ta không lừa tiền bạn học!” Cảnh sát nữ không khách khí dùng tệp hồ sơ vụ án trong đồn gõ lên đầu mấy người Trịnh Bảo Quốc.
Mấy người Trịnh Bảo Quốc nhất thời gục xuống, chỉ căm tức trừng mắt nhìn mấy người Ninh Tú Phân.
Lúc này có một bóng người cao gầy và lão Từ đi ra khỏi một phòng thẩm vấn khác.
“Đồn trưởng Diêu, sao bắt nhiều người trẻ tuổi vậy?” Lão Từ đi ngang qua hành lang, nhìn thoáng qua văn phòng náo nhiệt, thuận miệng hỏi đồn trưởng đồn công an bên cạnh mình.
Đồn trưởng Diêu thuận miệng nói: “Nghe người bên dưới nói hai nhóm học sinh đánh nhau, một nhóm cướp của bé gái, một nhóm oắt con khác xông lên đánh, đang đăng ký, kêu phụ huynh đến bảo lãnh.”
Nói xong, ông ấy thoáng nhìn vào một văn phòng khác, cô gái bé bỏng đang cẩn thận bôi thuốc lên mặt cho một cậu trai khác.
Đồn trưởng Diêu không nhịn được cảm khái: “Nhìn có vẻ là anh hùng cứu mỹ nhân, tình cảm của bọn nhỏ hồn nhiên sao.”
Vợ của đồn trưởng Diêu là bạn học cấp ba của ông ấy, khó tránh khỏi cảm khái một màn ngọt ngào hồn nhiên này.
Lão Từ cũng cười, gật đầu: “Đúng… Hả?”
Anh ấy cũng nhìn thấy một màn “Ngọt ngào” kia, vừa định phụ họa, cô gái kia lại quay mặt qua, khiến anh ấy nhìn rõ!
Nhất thời không nhịn được, giọng nói biến thành kinh ngạc.
Chết tiệt, đây chẳng phải là chị dâu nhỏ sao!
“Sao thế?” Vinh Cẩm Thiêm luôn đọc văn kiện trong tay, thuận miệng hỏi một câu.
Lão Từ khô khan nói: “Không sao, đội trưởng Vinh, tôi nhìn nhầm người, chúng ta đi thôi, về Cục cảnh sát huyện!”
Vinh Cẩm Thiêm nhướng mày, giơ tay đè chặt vai lão Từ, đẩy sang.
Lão Từ bị anh đẩy xoay tròn ra, lộ ra một màn trong văn phòng cách đó không xa…
Cô gái đang xoay người cầm bông băng lau vết thương trên khóe mắt cho thiếu niên.
Thiếu niên mặc áo thủy thủ ngửa đầu nhìn cô gái, gương mặt tuấn tú có vết thương mang cười, hình như động vào vết thương, nhe răng.
Cô gái bện bím tóc dày hơi căm tức lại bất đắc dĩ, cẩn thận cúi đầu bôi thuốc cho thiếu niên trước mặt, nâng mặt cậu ta lên, không để cậu ta tránh.
Dưới đèn trần mờ nhạt, bạn học ngồi bên cạnh bọn họ như đang ồn ào, cũng đang cười.
Hình ảnh thanh xuân lại trong trẻo, hình ảnh như trong phim.
“Đứa bé giống như nụ hoa rất xứng đôi, thanh xuân thật tốt, chúng ta cũng già đi.” Đồn trưởng Diêu cảm khái.
Khí thế trên thân Vinh Cẩm Thiêm quá mạnh mẽ, khí chất quá lạnh, đến mức áp chế đồn trưởng Diêu, ông ấy vô thức gộp chung bọn họ thành “Bậc cha chú”.