Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Vinh Cẩm Thiêm mỉm cười: “Em coi như anh tìm công việc tạm thời, đâu thể để em nuôi như trai bao.”
Ninh Tú Phân nhìn xương hàm xinh đẹp của anh, còn có đôi mắt bị vành mũ che dưới cái bóng nhìn chó cũng thâm tình.
Tý thì cô không nhịn được chất vấn khinh thường bản lĩnh kiếm tiền của ai đó hả, cô không nuôi nổi anh á?
Nhưng lời này… Nghe kỳ vãi.
Cũng may cô còn lý trí, vội vàng cúi đầu kiếm đề tài: “Tạm thời à… Vậy là còn có thể đổi việc hả?”
Vinh Cẩm Thiêm đặt cô xuống đất, tiện tay vỗ mông cô: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều, nói được cho em anh sẽ nói, đi rửa mặt đánh răng ăn sáng, đi học.”
Mông bị vỗ một cái, Ninh Tú Phân hoảng sợ ôm mông lùi sang bên cạnh, nhìn chằm chằm anh: “Anh… Sao anh lại sờ mông… Mông tôi…”
Vinh Cẩm Thiêm nâng vành mũ, cười như không cười nhìn cô: “Sao vậy, vợ mình không cho?”
“Anh… Anh đừng có mới sáng sớm đã giở trò lưu manh, tôi không quen!” Tai Ninh Tú Phân nóng lên, hoảng loạn đi giày, cầm đồ rửa mặt chạy vội ra cửa.
Cô thật sự không chịu nổi anh dùng khuôn mặt tuấn tú cao ngạo lạnh nhạt, giở trò lưu manh kiểu đứng đắn.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bóng lưng bé nhỏ chạy trối chết của Ninh Tú Phân, khẽ nhếch môi.
Con thỏ lông quăn này thú vị ghê, lúc thì nhìn chằm chằm mặt anh đến mức ngơ ngác.
Lúc thì anh thật sự chạm vào cô, cô có thể xù lông trốn vội.
Chân ngắn nhỏ này đối với anh vốn chính là… Diệp Công thích rồng, chỉ thích thưởng thức!
Nếu như anh thật sự “Xuống trần” sinh con dưỡng cái với cô, cô có thể chạy đến không thấy bóng dáng đâu giống như Diệp Công.
Cặp mắt phượng hẹp dài của anh lạnh lẽo, không vui.
Cô “Thích” anh là một bức tranh quý giá, một món đồ cổ hiếm thấy!
Chứ không coi anh là đàn ông để thích, khốn nạn đến chết được! Nhưng anh tạm thời không tìm được biện pháp giải quyết!
Thôi bỏ đi, cho cô chút thời gian, để cho cô chấp nhận ván đã đóng thuyền!

“Cần anh đưa đón em không?” Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô ăn sáng, dắt xe ra cửa, cũng ra ngoài theo.
Ninh Tú Phân cuống cuồng lắc đầu: “Không không không… Không cần, tôi đã cả lớn rồi không phải là trẻ con!”
Hiện giờ cô chỉ mong cách xa anh chút, buổi tối không có cách nào, bị anh coi là gối ôm, ban ngày để cho cô tỉnh táo chút đi!
Vinh Cẩm Thiêm không còn cách nào gật đầu: “Được.”
Ninh Tú Phân vội vàng đạp xe chạy nhanh như tia chớp.
Chờ cô đi xa, anh mới nhếch môi, chạy, anh muốn nhìn xem cô chạy được nhất thời có chạy được cả đời?
Anh đeo túi chuẩn bị ra cửa.
“Này, nhóc thúi, cháu kiềm chế chút, Tiểu Ninh nhát gan sắp thi đại học, cháu dọa con bé ra chuyện gì, đừng trách bà già này không nể tình!” Một giọng nói già nua vang lên sau lưng anh.
Vinh Cẩm Thiêm vừa quay đầu đã nhìn thấy Miss Hạ xách con dao mổ lợn vừa âm trầm nhìn anh, vừa ngồi đó mài dao.
Vinh Cẩm Thiêm: “… Đã biết.”
Lão Từ đã sớm lái xe chờ đội trưởng ở đầu ngõ, anh ấy cũng thay bộ đồng phục cảnh sát màu trắng lam.
Đáng nhẽ giờ là cuối tháng tư, vẫn nên mặc kiểu thu đông màu xanh đậm. Nhưng vùng Tây Nam nóng sớm, đàn ông bọn họ không mặc đồ dày được, nên mặc luôn kiểu xuân hè.
“Đội trưởng, cuối cùng chịu đi ra rồi hả?” Lão Từ nhìn đội trưởng lên xe, cười tiếp đón.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn anh ấy: “Anh rất rảnh hả?”
Lão Từ cảm khái: “Chẳng phải thấy anh gần đây xuân phong đắc ý sao.”
Trai tơ được nếm vị ngon ngọt của phụ nữ chính là như vậy, chân mày và khóe mắt mang theo “Xuân nhộn nhạo” mà bản thân không phát hiện ra.
Thỉnh thoảng còn có thể tư tưởng mất tập trung, mất hồn mất vía.
Anh ấy là người từng trải, có thể không biết sao?
Xem ra đội trưởng đây là chậc chậc… Thoát khỏi hàng ngũ gà tơ?
Vinh Cẩm Thiêm không hề tức giận vì bị chế nhạo, chỉ lười biếng nói: “Lái xe của anh đi, không phải nói người đang đợi ở Cục cảnh sát huyện à?”
Lão Từ cười khà khà: “A, đúng, chúng ta làm việc, làm việc thôi!”
Ninh Tú Phân đến trường, nghe các học sinh chào hỏi nhau, còn có tiếng chuông vào lớp.
Hôm nay là kỳ thi đại học mô phỏng lần thứ hai!
Còn có hai tháng nữa là tốt nghiệp cấp ba… Bảng đen cuối lớp học là thời gian đếm ngược.
Vẫn quy định cũ, mỗi người một vị trí, buổi sáng thi ba môn, buổi chiều thi ba môn.
“Cá nữa không?” Âu Minh Lãng nhe răng cười với cô.
Ninh Tú Phân hừ lạnh, nhún vai: “Sợ cậu chắc!”
Lâm Quyên Tử lạnh lùng nhìn cô: “Cô bớt kiêu ngạo đi Ninh Tú Phân! Cô không được hạng nhất đâu.”
Ninh Tú Phân và Âu Minh Lãng không thèm quan tâm đến cô ta, cả hai cầm bút bắt đầu làm bài thi.
Lâm Quyên Tử cảm nhận được… sự bài xích “Liên quan quái gì đến cô” của hai người đối với cô ta.
Cô ta đỏ mặt, hung dữ quay đi, cũng bắt đầu làm bài thi của mình.
Nhưng mà, phong thủy thật sự luân chuyển, cuộc thi thử thứ hai cuối tháng tư, Ninh Tú Phân lấy chênh lệch 3,7 điểm thua Âu Minh Lãng.”
“Tiên đoán” trước kỳ thi của Lâm Quyên Tử đã đúng.
Đến tiết toán vào buổi chiều ngày thứ ba cuối cùng của kỳ thi thử, tất cả thành tích đã có.
Sau khi học xong tiết học cuối cùng, Âu Minh Lãng phe phẩy bài thi của mình, cười với Ninh Tú Phân đang nhíu mày…
“Ninh Tú Phân, cậu không quên đấy chứ, cậu thua, chuẩn bị sẵn sàng nhận trừng phạt chưa?”
Ninh Tú Phân cầm bài thi sáu môn, tính tới tính lui, tổng điểm vẫn thấp hơn Âu Minh Lãng 3,7 điểm, cô bĩu môi: “Chịu quỷ ấy, nói đi, cậu muốn làm gì!”
Là do tên khốn Vinh Cẩm Thiêm kia, mỗi đêm ôm cô ngủ, khiến cô không tập trung được.
Anh đoán được cô thích nhìn anh mặc đồng phục, cứ rảnh rỗi lại mặc đồng phục trắng như tuyết lượn lờ trước mặt cô!
Lúc thì cởi từng nút áo, lúc lại khép hờ đồng phục.
Biểu cảm cấm dục, cứ làm chút… Chuyện kỳ quái, khiến cô không biết nhìn đi đâu nữa.
Người này đâu giống với Vinh Cẩm Thiêm cô từng quen biết trước kia?
Có phải anh bị quái vật nào đó đoạt xá rồi không!
Ninh Tú Phân nhíu mặt tròn nhỏ nhắn lại, giờ hay rồi, mình bị ảnh hưởng tận tư tưởng, nên mới không thi tốt!
Âu Minh Lãng thắng, xem ra ép cậu ta đi hỗ trợ làm biển hiệu hình người bán nước có ga là không thể!
Nhưng Ninh Tú Phân đã sớm có chuẩn bị, tháng trước đã lợi dụng Âu Minh Lãng mở ra thị trưởng ở cửa rạp chiếu phim.
Cho dù Âu Minh Lãng không đi, bản thân cô cũng không lo nguồn tiêu thụ nước có ga, hiện giờ mọi người xem phim là đến chỗ cô mua nước có ga uống.
Hơn nữa chỉ có mình cô biết công thức, không ai ở huyện nhỏ có thể bắt chước được mối làm ăn có một không hai này.
Tối đa một mình bán nước có ga vất vả chút thôi!
Nhưng mà cô không rõ Âu Minh Lãng định kêu cô làm gì?
Sẽ không phải để cô học tiếng chó sủa gì kia chứ…

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!