Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Đương nhiên là Vinh Cẩm Thiêm cũng cảm giác được, anh tạm dừng, trở tay xoa nhẹ vài cái trong quần áo của cô, khiến cô suýt kêu lên, mới đứng dậy.
“Anh… Anh… Lưu manh!” Ninh Tú Phân thẹn thùng co lại kéo kín quần áo mình, mắng.
Vinh Cẩm Thiêm vừa gài nút tay áo, vừa hỏi: “Người phụ nữ của anh, không được sao?”
Ninh Tú Phân nhìn biểu cảm của anh, nào dám nói không được, mím miệng nhỏ nhắn không nói gì, thành cuộn vào góc tường.
Độc tài, khốn kiếp, dê xồm…
Trong lòng cô vừa tức vừa thẹn mắng anh một lần.
Chuyện xảy ra cả đêm đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của cô về Vinh Cẩm Thiêm.
Trước kia anh rõ ràng lạnh lùng cao ngạo, lần đầu tiên bị thuốc thì ngồi trong vại nước lớn nhịn một đêm, anh vẫn không chạm vào cô.
Trước kia anh cũng rõ ràng là chính nhân quân tử, hai người từng ngủ chung một giường, cho tới bây giờ anh không hề vượt ranh giới, không có chuyện gì thì ngồi dựa tường tu tiên.
Rõ ràng là người bị cô mơ màng hôn một cái, ôm cả đêm là chỉ mong cách cô ba mét, sao lại biến thành như vậy chứ?
Vinh Cẩm Thiêm nhìn biểu cảm của Ninh Tú Phân, là biết cô đang thầm chửi mình.
Anh cũng không để ý, hai tay nhét túi nhìn cô, mỉm cười: “Em đã hiểu rõ thân phận của mình là vợ anh, anh cho em thời gian để làm quen, anh có thể đợi đến khi em học đại học.”
Còn có thể đợi đến khi cô học xong đại học lại sinh con.
Ninh Tú Phân nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm, đợi đến khi học đại học, vậy ít nhất là trước khi học đại học, anh sẽ không chạm vào cô.
Cô còn có thời gian để nghĩ cách…
Nhìn biểu cảm thở phào nhẹ nhõm của Ninh Tú Phân, Vinh Cẩm Thiêm cười như không cười: “Nghe rõ.”
Ninh Tú Phân nhỏ giọng nói: “Ừm.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô đang tỏ vẻ người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, khẽ mỉm cười: “Anh đi đun nước cho em, đi tắm, ngủ sớm chút, sáng mai em còn phải đi học.”
Chờ Vinh Cẩm Thiêm xách bình ra ngoài đun nước, Ninh Tú Phân mới thả lỏng toàn thân.
Cô vùi mặt vào trong chăn, đầu óc cứng đờ nóng lên.
Trên thân như còn lưu lại cảm giác tay anh chạm vào.
Chết mất… Sao vận mệnh lại đột nhiên đi ngã rẽ vậy?
Đêm nay anh bị kích thích gì? Tự dưng nổi bão?
Đã nói đến lúc đó mỗi người đi một ngả, anh đi làm ông lớn Vinh của anh, cô đi làm bà chủ của cô mà?
Cô còn từng nghĩ nếu Vinh Cẩm Thiêm tìm được bố mẹ đẻ giúp mình, vào lúc anh kết hôn sẽ cho anh và vợ một bao lì xì siêu to.
Hiện giờ đột nhiên anh nhận định cô là người yêu của anh, vợ của anh… Dĩ nhiên sẽ không đồng ý lĩnh giấy chứng nhận ly hôn.
Vậy… phu nhân đời trước của anh phải làm sao đây?
Ninh Tú Phân hơi hoảng hốt lại rất áy náy, giống như cô cướp đồ của người khác vậy.
Cô cứ ngây ngốc đi tắm rửa như thế, lại ngây ngốc trở về phòng trèo lên giường lớn siêu cấp hai ghép làm một.
Vẫn là cô ngủ mép ngoài, Vinh Cẩm Thiêm ngủ bên trong.
Nhưng lần này, tay của Vinh Cẩm Thiêm đặt lên vòng eo thon của cô, ôm cô vào trong ngực.
Toàn thân Ninh Tú Phân cứng đờ: “Anh… Đã nói trước khi học đại học không chạm vào tôi…”
“Anh không chạm vào em, nhưng lão Từ đã nói, giữa vợ chồng, ôm ngủ rất bình thường.” Giọng nói lạnh lẽo khàn khàn của đàn ông vang lên bên tai cô.
Tai Ninh Tú Phân rất mẫn cảm, nháy mắt run rẩy, sau lưng dán vào lồng ngực cứng rắn lại nóng cháy của anh, trái tim không nhịn được loạn nhịp.
“Nhưng… Nhưng như vậy tôi không ngủ được, tôi không quen!” Cô định rụt lưng lại.
Nhưng ngay sau đó, cô lại bị ấn vào trong lòng người đàn ông: “Vậy bắt đầu làm quen đi.”
Ninh Tú Phân nói không lại, đánh không thắng, trốn cũng không thoát.
Không còn cách nào, cô chỉ có thể cứng đờ cả người dựa lưng vào ngực anh, tay túm gối đầu của mình.
Cũng may tay anh không lần lên trên hoặc ôm xuống dưới, chỉ ôm eo cô.
Ninh Tú Phân kẹp tay ngủ, chỉ sợ tay anh chạy loạn, nhất là súng của anh như rút kiếm giương cung ủi cô!
Cứ cứng đờ như vậy, trong đầu cô lúc lạnh lúc nóng, cuối cùng mệt mỏi một ngày, vừa rồi lại giãy giụa đùa giỡn một phen, mí mắt không chống đỡ nổi nữa.
Ninh Tú Phân ngủ thiếp đi.
Nhưng người đằng sau lại rất tỉnh táo, đôi mắt phượng hẹp dài của Vinh Cẩm Thiêm nhìn chằm chằm cô gái trong lòng.
Đêm nay anh không định làm cô.
Một là sợ kích thích cô quá lớn, ảnh hưởng đến học tập thi đại học; hai là lo mình nếm thử rồi không nhịn được.
Đêm nay chỉ muốn ép cô nhận rõ hiện thực… cô là người phụ nữ của anh.
Hủy bỏ giao hẹn trước đó, bọn họ sẽ không ly hôn, cô cũng đừng mong có khả năng vượt qua quan hệ bạn bè bình thường bên ngoài với người đàn ông khác.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Vinh Cẩm Thiêm nhìn hai dấu hôn trên cổ thon của Ninh Tú Phân, khẽ cong môi.
Mục tiêu chiến thuật đêm nay, hoàn thành viên mãn.
Về phần chiến lợi phẩm của anh… Càng ngon hơn trong tưởng tượng của anh.
Vinh Cẩm Thiêm thu cánh tay thon dài rắn chắc của mình, cúi đầu hít vành tai tinh xảo của cô.
Khó trách trước kia đồng đội trong đội kết hôn hoặc có người yêu hay ra vẻ thần bí.
Nhưng anh rất kiềm chế, không có động tác nào khác, nhắm mắt lại, giống dã thú cỡ lớn ôm lấy Ninh Tú Phân như con thú cái của mình ngủ thiếp đi.

Hôm sau khi Ninh Tú Phân lên lớp, vẫn còn mất hồn mất vía.
Suốt hai tiết học cứ như vậy, còn bị Diệp Thành Tâm mắng cho một trận.
Ninh Tú Phân phờ phạc ỉu xìu cúi thấp đầu nghe dạy dỗ quay về.
Âu Minh Lãng nhìn cô, hơi khó hiểu: “Tối hôm qua cậu đi đâu vậy, đi học không tập trung, cậu không sợ lần thi thử thứ ba này sẽ thua tôi sao?”
Ninh Tú Phân nhìn Âu Minh Lãng, sau đó bực mình nằm úp sấp trên bàn: “Thua thì thua đi.”
Cô nên làm thế nào đây?
Về sau mỗi tối phải ngủ như vậy với Vinh Cẩm Thiêm sao? Cô… Không chịu được!
Âu Minh Lãng ngẩn ra, sao bé tham tiền này lại như vậy, còn không sợ thua kỳ thi thử?
“Cậu thua, sẽ không sợ tôi kêu cậu làm chút chuyện gì mất mặt à?” Âu Minh Lãng thấy cô mất hứng, dứt khoát học cô lười biếng gục xuống bàn.
Hai người gần như mặt đối mặt, Ninh Tú Phân không yên lòng, phát hiện có gì không đúng: “Chờ cậu thắng rồi nói!”
Âu Minh Lãng cúi đầu xuống, phát hiện gần như mặt đối mặt với Ninh Tú Phân, đôi mắt to đen của cô lúng liếng, mơ màng… phản chiếu bóng mình.
Cậu ta sửng sốt, mặt đỏ bừng, vội ngồi thẳng người: “Vậy phải thắng cậu!”
Lâm Quyên Tử ở bên cạnh nhìn bọn họ nói cười, người khác không thể nói xen vào, cô ta cắn chặt môi dưới.
Nhưng cô ta không mắng chửi người hoặc khiêu khích lỗ mãng giống như trước.
Bởi vì, Âu Minh Lãng hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, còn có thể che chở Ninh Tú Phân.
Cô ta ghen ghét lạnh lùng, lại thờ ơ ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.
Tan học, cô ta đeo cặp lại đi ra khỏi cổng trường không quay đầu, cô ta cũng là học sinh ngoại trú, ở nhà chủ nhiệm Vương.
“Quyên Tử, tôi đưa cậu về nhà nhé?” Có hai bạn học nam nhiệt tình chào đón.
Dù sao Lâm Quyên Tử cũng là hoa khôi trường, luôn khiến người ta sẵn lòng theo đuổi.
Lâm Quyên Tử lạnh nhạt phiền chán nhìn bọn họ, dắt xe ra ngoài cổng trường.
Một bạn học nam còn định dắt xe đuổi theo, lại bị người khác kéo tay lái lại: “Đừng đi, cậu không thấy mấy người ngoài cổng trường đang nói chuyện với Lâm Quyên Tử sao?”
Nam sinh kia nhìn theo chỉ điểm nhỏ giọng của bạn học, đúng là thấy Lâm Quyên Tử đang nói chuyện với năm sáu thanh niên nhỏ thoạt nhìn có vẻ lưu manh.
“Đó chẳng phải là đám đầu gấu học lớp mười một sao?” Cậu ta hơi kinh ngạc.
Bạn học nhỏ giọng nói: “Đừng thấy bọn họ học sau mình một lớp, thật ra tuổi bằng chúng ta, học lực kém bị ở lại lớp mười một thôi.”
Cổng trường thời đó luôn có trùm trường hoặc là du côn trong trường.
“Những người này tim Quyên Tử làm gì vậy, cô ấy sẽ không bị phiền chứ?” Nam sinh hơi lo lắng.
Bạn học của cậu ta lắc đầu, kéo cậu ta đi: “Cậu thấy cô ấy giống bị làm phiền chắc, là cô ấy chủ động đi trò chuyện với bọn họ.”
Hơn nữa thoạt nhìn Lâm Quyên Tử còn rất quen thuộc với những người này, rõ ràng có quen biết.
Hoa khôi trường không thể trêu vào, hai nam sinh vội đạp xe đi xa.

Trong nháy mắt lại qua mấy ngày.
Mỗi sáng sớm Ninh Tú Phân đến trường, Vinh Cẩm Thiêm luôn chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Sáng nay cô thức dậy, nhìn thấy trên bàn có sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao.
“Dậy rồi?” Một bóng người cao thẳng đi từ ngoài cửa vào, đồng phục cảnh sát ôm sát màu trắng, quần và giày da màu lam, đầu đội mũ kepi.
Vành mũ kepi đè lên mày kiếm của anh, càng tôn lên sự tuấn tú.
Ninh Tú Phân nhìn ngây người, cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy Vinh Cẩm Thiêm mặc đồng phục gì, không ngờ mặc vào lại đẹp trai đến thế!
Còn đẹp hơn bình thường gấp trăm lần! Hơi thở cấm dục lại quyền uy kia…
“Sao, đẹp không?” Anh nhếch mày, tiện thể kéo cô xuống giường.
Ninh Tú Phân bị anh ôm đỏ mặt tía tai, vội đổi chủ đề: “Anh… Sao anh lại làm cảnh sát?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!