Vinh Cẩm Thiêm ngước mắt nhìn cô gái trì độn trước mặt, híp mắt lại: “Khi nào xong việc?”
Ninh Tú Phân không hề cảm nhận được cơn sóng lớn giữa hai người đàn ông.
Cô chỉ đáp giòn giã: “Chín giờ tối, anh cứ về nhà trước đi, không cần chờ tôi ăn cơm đâu, ông bà đều biết cả mà!”
Vinh Cẩm Thiêm cười: “Anh đứng đây nhìn em bán một lát nữa rồi đi, để tối đãi em ăn khuya.”
Nói xong, anh nghiêng người, để cho người phía sau tiếp tục tiến lên mua nước ngọt, không nhìn Âu Minh Lãng lấy một lần.
Âu Minh Lãng biết điệu bộ anh như vậy là có ý gì… Chẳng có ý gì khác ngoài việc khoe anh rất thân thiết với vợ mình, quan hệ giữa họ không phải cái loại mà người ngoài như cậu ta có thể xen vào được.
Cậu ta chỉ cảm thấy buồn cười và cả chút tức giận nữa.
Cậu ta sẽ không vô đạo đức đến mức đi làm người thứ ba!
Trong khoảng thời gian học tập và làm việc với Ninh Tú Phân, cậu ta đã nhận định Ninh Tú Phân là một người bạn không đánh nhau thì không quen biết!
Cô gái này học giỏi, chịu phấn đấu, lại có ý chí vươn lên, cậu ta rất thích tính ngang tàng trên người cô.
Cô cũng sẽ không có ý gì khác với cậu ta như những cô gái khác, cô chỉ xem cậu ta như một đối thủ cạnh tranh, tận dụng hết tác dụng mà thôi!
Cậu ta cũng học được rất nhiều thứ từ trên người cô!
Bất kể cô nghĩ thế nào, cậu ta cũng đã quyết định sẽ nhận cô làm bạn thân cả đời!
Nếu cô không thích cuộc hôn nhân này, cậu ta sẽ giúp cô giải quyết triệt để!
“Ninh Tú Phân, tối cậu muốn ăn gì?” Âu Minh Lãng vừa thuần thục rót nước ngọt vào cốc trúc, vừa vờ như tùy ý hỏi.
Ninh Tú Phân lưu loát móc tiền từ trong túi ra thối lại cho khách: “Ăn đại mấy cái bánh bao là được rồi.”
“Để tôi mua mì cho cậu, vừa nãy tôi mới thấy bà Trương bày sạp mì xúc xích ra rồi, không phải cậu thích món đó nhất sao!” Âu Minh Lãng cười, đưa cốc nước ngọt đã rót xong cho khách.
Hai mắt Ninh Tú Phân sáng rực lên, vỗ hông cậu ta: “Thật hả, được lắm, mắt tên nhóc cậu sắc thật!”
Âu Minh Lãng khẽ rên một tiếng: “Nói bao lần rồi, không thể tùy ý chạm vào eo đàn ông!”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn cảnh hai người ăn ý, miệng thì tán nhảm nhưng lại không làm chậm trễ việc bán hàng của mình một chút nào.
Anh biết Âu Minh Lãng cố tình, tính là phản công lại đòn vừa rồi của anh đi.
Vinh Cẩm Thiêm dụi tắt điếu thuốc trong tay, lạnh lùng nói: “Anh đi trước đây, tối nay anh có chuyện muốn hỏi em.”
Ninh Tú Phân bận bịu bán nước ngọt, vừa nhanh tay thu tiền, vừa gật đầu cho có lệ với anh: “Ừ ừ, anh đi trước đi.”
Vinh Cẩm Thiêm sa sầm mặt, thẳng thắn quay người rời đi.
Âu Minh Lãng nhìn bóng lưng cao ngất của anh, ánh mắt có phần phức tạp.
Nói thật, cậu ta không ngờ thế mà người đàn ông của cô cũng được xem như là người quen của cậu ta, phải nói thế giới này nhỏ.
Ban đầu khi nghe ông bà Ninh Tú Phân nhắc đến cái tên Vinh Cẩm Thiêm, cậu ta còn tưởng đó chỉ là trùng tên trùng họ.
Không ngờ thế mà lại cùng một người thật.
Chính là người từ lúc lên mười đã bắt đầu đi gây chuyện khắp chốn thủ đô, đánh nhau khắp thủ đô không một địch thủ, cậu Thiêm oai phong một cõi.
Đến khi bị bố anh cầm súng tự mình đưa vào quân đội rồi, anh lại trở thành đội trưởng Vinh gắn liền với câu “thà gặp Diêm Vương không gặp Thái Tuế”.
Tốt xấu gì cái tên Vinh Cẩm Thiêm này cũng đã từng là truyền thuyết vang dội trong khu tập thể một thời.
Mãi đến sau này, giữa những năm tháng người người bất an, thanh niên chói mắt kia cũng lặng lẽ biến mất trong dòng lũ thời đại.
Cậu ta cũng từng ngưỡng mộ một anh trai lớn như thế, nhưng mà…
Âu Minh Lãng nhíu mày, đôi mắt phượng hẹp dài chớp mở, cuộc hôn nhân này đã không còn giới hạn ở chuyện Tiểu Ninh có thích hay không rồi.
Đơn giản là tình huống phức tạp của bản thân Vinh Cẩm Thiêm và nhà của anh không hề thích hợp với một cô gái có bản tính phóng khoáng, ấm áp lại cởi mở với cậu ta như cô!
Bọn họ không phải là người cùng một thế giới!
Dù cho cô có thật sự được gả vào đó, cũng sẽ không hạnh phúc.
Cậu ta không muốn nhìn thấy cô bạn thân của mình bị người khác khinh khi sỉ nhục!
“Còn chờ gì nữa vậy, không thấy chị gái nhỏ trước mặt đang nhờ cậu làm hai ly nước ngọt cho à!” Ninh Tú Phân lườm cậu ta một cái.
Âu Minh Lãng sững sờ, bèn nở nụ cười với cô gái trước mặt bảo: “Xin lỗi, xin chờ tôi một chút!”
“Ừm… Không cần vội đâu.” Cô gái xếp hàng trước mặt cậu ta chợt đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng đáp.
Âu Minh Lãng thầm phỉ nhổ bản thân, đứng bán hàng được nửa tháng, cậu ta cũng sa đọa đến mức tùy ý bán rẻ tiếng cười rồi, ôi!
…
Màn đêm dần buông xuống, rất nhanh họ đã bán sạch nước ngọt vào lúc bảy giờ hơn.
Hiếm khi Ninh Tú Phân hào phóng làm hai que kem bơ, mời Âu Minh Lãng ăn một tô mì xúc xích.
Sau khi hai người cười nói dùng bữa xong, Âu Minh Lãng lại tiếp tục đạp xe ba bánh chở Ninh Tú Phân về nhà.
Nguyên cả cảnh này rơi hết vào một cặp mắt lạnh lùng dài hẹp.
Mà Ninh Tú Phân và Âu Minh Lãng lại không cảm nhận được chút nào.
Nhất là Ninh Tú Phân, cô còn thuận miệng cảm khái hi vọng Quảng Đông với Hồng Kông mở cảng càng sớm càng tốt, khi đó nhất định nền kinh tế sẽ phát triển nhanh hơn nhiều!
Âu Minh Lãng không phủ nhận, chỉ đáp: “Hẳn là sớm thôi, dù sao bên kia cũng có rất nhiều người có người thân trong nước.
Ninh Tú Phân sững sờ, chợt nhớ đến bối cảnh gia đình của Âu Minh Lãng, cô tò mò hỏi: “Cậu từng đến Hồng Kông rồi à?”
Âu Minh Lãng ho nhẹ một tiếng: “Ừ, nhà tôi có chút quan hệ công việc với bên kia.”
Ninh Tú Phân giật mình, cô nghĩ đến kiếp trước lúc xem mắt với cậu ta, thì cảng Quảng Đông – Hồng Kông đã bắt đầu thực hiện chính sách “một cảng, một chính sách” rồi.
Khi đó những chuyến viếng thăm kinh tế và người thân giữa hai bên cũng dần tăng vọt lên.
Cô vờ như tùy ý hỏi: “Cậu biết nhà họ Ninh bên Hồng Kông không?”
Âu Minh Lãng sững sờ, như nghĩ đến gì đó: “A, cậu đang nói nhà họ Ninh đứng đầu trong bốn nhà giàu có nhất Hồng Kông sao?”
Ninh Tú Phân cũng sửng sốt, cô hơi kinh ngạc hỏi lại: “Hả? Bốn nhà giàu gì cơ?”
Âu Minh Lãng khẽ ho: “Khụ khụ, nói nhỏ thôi, thân là người lớn lên dưới lá cờ đỏ, cậu nên bớt hỏi thăm mấy chuyện rối rắm thuộc đám nhà giàu của chủ nghĩa tư bản đi!”
Ninh Tú Phân: “…”
Tuyệt lắm, tên nhóc này dám cướp hết lời thoại của cô!
“Cậu bớt lắm mồm, tôi chỉ tò mò chút thôi, vì bố mẹ nuôi tôi nói trước kia họ từng làm người hầu cho gia đình nọ ở đại lục.” Ninh Tú Phân trừng mắt lườm cậu ta.
Âu Minh Lãng không ngờ Ninh Tú Phân lại thẳng thắn tiết lộ thân phận mồ côi của mình ra như thế.
Cậu ta chợt cà lăm: “Thế à, vậy ông bà của cậu…”
Ninh Tú Phân khẽ đáp: “Hồi chuyển đội mới nhận nhau.”
“Cậu cũng nhận đối tượng ngay lúc chuyển đội nhỉ, cậu đó, chui ra chen vào tùy tiện thật, cũng thật muôn màu muôn vẻ.” Âu Minh Lãng không khỏi lắc đầu.
Nhặt được ông bà ở ngoài đồng, rồi còn nhặt được một đối tượng nữa.
Ninh Tú Phân ngây người: “Sao cậu biết?”
Âu Minh Lãng khựng lại, rồi tiếp tục đạp xe ba bánh, nhưng không dám quay đầu lại, chỉ đáp: “Không phải lần trước sau khi chở cậu về nhà, tôi chuẩn bị quay về nhà mình thì lại bị tiêu chảy sao?”
Ninh Tú Phân gật đầu: “Ừ, xong cậu lại chạy ngược về mượn nhà vệ sinh.”
Âu Minh Lãng lúng túng nói: “Lúc đó tôi ngồi trong nhà vệ sinh, ông bà cậu giúp cậu dọn mấy cái vạc gốm ngay ngoài cửa, bọn họ trò chuyện này nọ một hồi thì chợt nhắc đến chuyện này.”