Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Rất nhiều cô gái trẻ nhanh chóng chen chúc đứng trước mặt Minh Lãng… Xếp hàng!
Cả ngày hôm đó, đến chín giờ tối rạp chiếu phim kết thúc, Ninh Tú Phân bán được tổng cộng hai trăm bảy mươi lăm ly nước, thu về được mười sáu đồng rưỡi!
Âu Minh Lãng mệt mỏi vô cùng, vừa đẩy xe ba bánh, vừa liếc nhìn Ninh Tú Phân đang đếm tiền, cười toe toét như một con chuột nhỏ rơi vào trong âu mỡ: “Mười mấy đồng thôi mà, lại có thể tầm thường như vậy!”
Còn ép cậu ta bán tiếng cười! Ứng phó với những cô gái kia thật phiền phức!
Ninh Tú Phân cũng liếc nhìn cậu ta, cười mỉa mai: “Em họ à, là người kế thừa chủ nghĩa xã hội, không có tiền thì làm sao xây dựng đất nước vĩ đại của chúng ta? Tôi đang hồi sinh nền kinh tế, hưởng ứng lời kêu gọi của Hội nghị lần thứ mười ba!”
Âu Minh Lãng nở nụ cười: “Ai là em họ của cậu, tham tiền thì tham tiền, cậu còn rất biết bịa!”
Ninh Tú Phân nhét chiếc túi xách nhỏ đựng tiền của mình vào, cười mỉa mai: “Hừ, cậu là con trai của một nhà ngoại giao, không biết củi gạo dầu muối đắt như thế nào!”
Một ngày kiếm được mười sáu đồng rưỡi là rất nhiều rồi, biết không!
Đường trắng 0,55 đồng một cân, cô gom phiếu đường mua hai mươi cân là 11 đồng, được coi là chi phí lớn, nhưng hôm nay chỉ dùng 7 cân, muối nở 3 xu một cân, phẩm màu đỏ từ rệp đắt hơn một chút, 1,2 đồng một cân, nhưng chỉ cần một chút là cả thùng nước đã đỏ, có thể dùng được nhiều lần.
Chanh địa phương 5 xu một cân, cộng thêm giấm một cân 0,25 xu, mỗi loại dùng hai cân, còn lại đều là nước sôi, chỉ tính củi đun, nhiều nhất là 3 xu.
Tương đương với một ngày là cô đã bán hồi vốn, còn bán lời chừng hai đồng, phân bổ chi phí, không chỉ kiếm được có vậy!
Hơn nữa đây chỉ là thử nghiệm, đợi cô lên Đại học, sẽ phát triển việc bán nước ngọt có ga!
Những tiểu thuyết khác viết về việc bán trà sữa, loại đồ uống như sữa này chỉ riêng chi phí bảo quản vận chuyển đã cao, để qua đêm là hỏng, trà sữa pha từ sữa bột lại khó uống.
Để giá rẻ thì lỗ, để giá cao thì không có ai mua.
Bằng không, tại sao kinh tế trà sữa lại bùng nổ sau ba mươi năm, khi mọi người đã trở nên khá giả và có tiền?
Cô cảm thấy dựa vào bán trà sữa để làm giàu ở những năm 80 rất vô nghĩa, hiện nay sau khi mở cửa, Coca-Cola, Bắc Băng Dương, nước lê đang rất hot, sau này nữa là Jianlibao.
Nhu cầu tiêu dùng đến cái gì thì cái đó hot, nước ngọt có ga giá rẻ hot, đó chính là quy luật kinh tế!
Nhưng cô không định nói những lời này cho Âu Minh Lãng, chỉ tiếp tục liếc xéo cậu ta…
“Đã thỏa thuận, trừ khi kỳ thi thử cuối tháng sau cậu thắng được tôi, không thì về sau cuối tuần cậu cứ đi theo tôi giúp bán nước có ga!”
Mặt Âu Minh Lãng cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được!”
Mất mặt xấu hổ cả một ngày, cậu ta chỉ muốn về nhà, trực tiếp ngồi luôn lên xe ba bánh: “Đi thôi, tôi kéo cậu về, mệt chết đi được, sáng mai lại còn phải đi học!”
Chín giờ rồi, để Ninh Tú Phân một cô gái tự thân đi về nhà, phong độ ga lăng của cậu ta không làm được!
Ninh Tú Phân cười híp mắt ngồi lên xe ba bánh: “Giá giá! Xuất phát!”
Âu Minh Lãng tức chết được, cuối cùng vẫn không nhịn được chửi thề: “Cậu giá cái rắm ấy, tôi không phải ngựa!”
Hai người mắng nhau suốt dọc đường, tiếng cười vang vọng trong đêm đầu tháng tư, gió lạnh thổi qua, cô gái và chàng trai tuổi thanh xuân như một bức phong cảnh thu hút mọi ánh nhìn.
Âu Minh Lãng vừa đạp chiếc xe ba bánh mà cả đời này anh ta sẽ không bao giờ đạp, vừa nghĩ, cô gái nhỏ ham tiền này cũng không đến nỗi đáng ghét!
Bà Hạ cứ đứng quanh quẩn ngoài cổng, luôn lo lắng đến giờ này mà Ninh Tú Phân còn chưa về nhà, cho đến khi nhìn thấy thiếu niên đạp xe ba bánh chở tiểu Ninh nhà mình về.”
Biểu cảm của bà phức tạp lại khó diễn tả bằng lời, bà nói lời thật lòng.
“So với Vinh Tiểu Tử lạnh lùng, tâm cơ sâu sắc, thủ đoạn tàn nhẫn, Âu Tiểu Tử thực ra lại hợp với Ninh nha đầu như thanh mai trúc mã.”
Ai bảo thằng nhãi Vinh là người của bà ta.
Bà Hạ hắng giọng: “Tiểu Ninh à, sao cháu về trễ vậy, người yêu con chắc lo lắng lắm rồi.”
Âu Minh Lãng vừa xuống xe liền sửng sốt, nhìn Ninh Tú Phân: “Cậu có người yêu rồi?”
Ninh Tú Phân gật đầu dứt khoát: “Ừm, hiện giờ có.”
Cô đáp tùy tiện, Âu Minh Lãng cẩn thận lại hiểu ra chút khác thường… Hiện giờ có, vậy về sau khả năng không có?
Ánh mắt cậu ta lóe sáng lên không nói gì, trả xe lại cho Ninh Tú Phân: “Sáng chủ nhật tuần sau tôi tới đón cậu.”
Ninh Tú Phân gật đầu: “Được!”
Âu Minh Lãng vẫy tay, rời đi.
Ninh Tú Phân vui vẻ về nhà tính toán sổ sách, tiện thể chia ít nước ngọt còn thừa lại cho bà Hạ và ông Đường uống.
Cứ thế, hơn một tháng trôi qua rất nhanh.
Chuyện một cặp anh em bán nước ngọt có ga đang thịnh hành ở Thượng Hải lan truyền khắp nơi, bởi vì cậu em trai có ngoại hình nổi bật.
Tuy rằng không phải là khuôn mặt nam tính đang thịnh hành, nhưng cũng là vẻ ôn hòa lịch sự, mấu chốt là cách ăn mặc của người Thượng Hải khiến người ta cứ muốn nhìn thêm vài lần.
Việc kinh doanh của Ninh Tú Phân rất phát đạt, trung bình một ngày chủ nhật có thể bán được hơn ba trăm, thậm chí bốn trăm ly, biển hiệu cũng trở thành thức uống sủi bọt ngọt ngào không thể thiếu khi xem phim! Chỉ dành để uống với người thân yêu nhất!
Âu Minh Lãng làm biển hiệu hình người cũng rất thuần thục, mỗi lần tan làm Ninh Tú Phân còn chia cho cậu ta hai đồng tiền công, nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, anh ta lại muốn cười.
Cuối tháng tư, một chiếc xe jeep chạy ngang qua khu vực gần rạp chiếu phim.
Người trên xe vừa liếc mắt đã thấy bóng dáng bé bỏng đội mũ đeo khẩu trang kia: “Ninh Tú Phân?”
Lão Từ ho khan: “Khụ khụ, là chị dâu nhỏ, cuối tuần khoảng thời gian này, cô ấy cùng với bạn học của mình bán nước có ga ở đây, xưng hô chị em.”
Vợ anh ấy còn ép anh ấy mua vài lần, uống rất ngon.
“Anh cố tình lái xe qua đây sao?” Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn lão Từ.
Lão Từ lắc đầu lia lịa: “Không phải, không phải.”
Haizz, chẳng phải mình đang lo lắng chị dâu nhỏ bị bạn học lừa chạy mất sao, đội trưởng đã kết hôn một năm, sao còn chưa nắm được chị dâu nhỏ chứ.
Vừa bắt đầu làm việc là đi sớm về muộn, nói không có mặt là một tháng không có mặt, đội trưởng còn không tỉnh táo, sẽ bị người ta đào chân tường!
Lúc trước đội trưởng và chị dâu nhỏ không tính là quân hôn!
Đừng chờ về đến nhà, chị dâu nhỏ sẽ lôi kéo đội trưởng đi ly hôn!
Nếu đội trưởng thật sự giống như lúc trước lĩnh giấy kết hôn là kế sách tạm thời thì thôi, nhưng anh rõ ràng là có tâm tư với chị dâu nhỏ!
Anh ấy làm thuộc hạ sao lại không giúp đỡ!
Vinh Cẩm Thiêm vô cảm nhìn Ninh Tú Phân ở đó bán nước có ga, thỉnh thoảng không biết sao lại cãi nhau với Âu Minh Lãng, tức giận còn đá Âu Minh Lãng một cái.
Âu Minh Lãng, tên nhóc kiêu ngạo đó, ngược lại cười khoác tay lên vai cô, có thể thấy khẩu hình của cậu ta đang gọi —— “Chị gái”
Chị gái?
Ha ha…Tên nhóc này gan dạ thật, Ninh Tú Phân chỉ hất tay cậu ta ra, không tát cho một cái.
Hai người xứng đôi giống như bài thơ thanh xuân Từ Chí Ma viết.
Vinh Cẩm Thiêm cúi xuống, châm một điếu thuốc, rít một hơi, làn khói che khuất đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của anh.
Thực sự là anh quá chiều chuộng Ninh Tú Phân, vốn định để cô thi đại học xong rồi nói.
Nhưng cô đúng là không có tính tự giác!
“Đội trưởng, về nhà chứ?” Lão Từ tỉnh bơ hỏi.
Về cơ bản đội trưởng không hút thuốc, anh không thích thứ gì khiến anh nghiện, coi chúng là điểm yếu.
Có đốt, cũng chỉ cầm trong tay, nhìn thuốc cháy hết.
Nhưng hôm nay anh ấy đã hút nửa điếu, lần trước nhìn thấy đội trưởng hút nửa điếu, là lúc anh ấy cho một tiểu đoàn địch hơn 500 người lên chầu trời.
Vinh Cẩm Thiêm cắn điếu thuốc, cười: “Cậu giúp tôi mang hành lý về nhà trước.”
Sau đó, anh đẩy cửa xe và bước xuống.
Nhìn đội trưởng nhà mình đi thẳng đến chỗ Ninh Tú Phân, Lão Từ cười hì hì, lái xe jeep về nhà.
Thị trấn nhỏ này vốn dĩ không có nhiều xe, huyện trưởng còn vẫn đạp xe đi làm đấy.
Chỉ quân đội mới có xe, Vinh Cẩm Thiêm bước xuống xe, dù không mặc quân trang, nhưng vẫn rất chói mắt.
Cộng thêm khí chất lạnh như băng và thân thể cao to của anh, khuôn mặt tinh xảo như được tạc ra, có chút không nam tính, may mà vẻ lạnh lùng trên người anh khiến anh không trở nên nữ tính.
Mọi người đều tò mò không biết người đẹp băng giá bước xuống từ chiếc xe quân sự này định làm gì.
Sau đó, mọi người nhìn thấy anh ta đi thẳng đến quầy nước ngọt có ga và “chen hàng”.
Mọi người: “…”
Cô gái tết hai bím tóc xếp hàng sau anh ta hơi tức giận “Này, sao anh chen ngang, xếp hàng đằng sau đi, không thấy có nhiều người sao!”
Vinh Cẩm Thiêm quay đầu nhìn cô ta một cách lạnh lùng “Xin lỗi, đây là quầy hàng của vợ tôi, chỉ mất một phút thôi.”
Cô gái kia đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lẽo của Vinh Cẩm Thiêm thì mặt đỏ bừng: “A… vậy anh… chen đi.”
Kỳ quái, người đàn ông này môi hồng răng trắng rõ ràng còn dễ coi hơn con gái, nhìn thôi sao khiến người ta mặt đỏ tim đập chứ!
Ninh Tú Phân ngẩn ra, nhìn bóng người cao thẳng trước mặt, không giấu được kinh ngạc: “Anh về rồi?”
Vinh Cẩm Thiêm nhàn nhạt nói: “Nếu tôi không quay lại, con chó sẽ chui qua lỗ hổng ở góc tường sân nhà chúng ta để ăn vụng.”
Ninh Tú Phân ngơ ngác “Hả? Sân nhà chúng ta từ bao giờ có lỗ chó thế?”
A Hắc và A Bạch không phải rất ngoan sao, không đào lỗ!
Chỉ có Âu Minh Lãng bên cạnh nheo mắt lại “Bức tường không phải do người ngoài có thể phá vỡ, bài học chính trị đã nói, nguyên nhân bên trong quyết định nguyên nhân bên ngoài, sụp đổ nhất định là do bức tường đó vốn dĩ không ổn.”
Mỉa mai anh ta? Chắc đây là đối tượng hiện tại của Ninh Tú Phân?
Ninh Tú Phân nghe không hiểu lỗ gì tường gì, chỉ cười hì hì, huých khuỷu tay mắng Âu Minh Lãng: “Cậu học bài chính trị không tệ, kỳ thi thử lần hai này có hy vọng vượt trên tôi, đến lúc đó không cần bán tiếng cười nữa!”
Âu Minh Lãng: “…”
Vinh Cẩm Thiêm: “A…”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!